Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[CrisNey] Nhẫn

Tác giả: 陶陶晚空

Tên gốc: 戒指

Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả.

--------------------

"Cris, chiếc nhẫn này từ đâu ra vậy?"

Trong bữa tiệc tối trước kỳ nghỉ ngắn hạn, đối mặt với những câu hỏi mang ý trêu chọc của các đồng đội, Cristiano nhướng mày và hào phóng mở bàn tay trái ra khoe chiếc nhẫn lấp lánh giữa các ngón.

"Nó là của Neymar."

Giữa những câu hỏi nghi ngờ và tiếng cười đùa của đồng đội, hắn liếc nhìn về phía camera trong một góc nào đó, hài lòng bỏ tay xuống và từ chối giải thích thêm.

Sau khi chia tay mọi người trong câu lạc bộ và leo lên xe của mình, Cris cầm chiếc điện thoại di động đang rung lên và đặt nó cách tai một khoảng xa.

"Cristiano! Anh đã làm gì vậy!" Một giọng nói tức giận vang lên ngay lập tức từ phía bên kia. Sự tức giận của người nói tích tụ trong một thời gian và giọng nói của cậu như muốn vỡ ra.

"Là Cris." Hắn bình tĩnh sửa lời người kia trước, sau đó hỏi lại, "Tôi đã làm gì?" Giọng điệu rất tự nhiên và ngây thơ.

Khí thế trong giọng nói của người bên kia có chút yếu đi, cậu nghi hoặc nói: "Anh chưa xem qua đoạn video kia sao? Anh nói với người của Real Madrid, anh đeo nhẫn của tôi, sau đó bị người khác quay được!"

"Lại là quay lén," Cris khó chịu mắng mỏ, "Anh ta chụp nó từ góc độ nào vậy? Trông tôi không tệ, phải không?"

"Cũng được, nhưng đèn hơi mờ..."
Người bên kia thuận miệng nói: "Không đúng! Quan trọng là anh nói anh đeo nhẫn của tôi!"

Cris vô thức bật cười, nhưng rất nhanh đã che đậy ngữ khí của mình: "Vậy thì có vấn đề gì? Đây không phải là thật sao?"

"Đó là một vấn đề rất lớn! Họ sẽ nghi ngờ rằng chúng ta thường xuyên liên lạc và sau đó sẽ đưa ra suy đoán lung tung về mối quan hệ của chúng ta!"

"Chúng ta cũng không phải không liên lạc, càng không phải không có quan hệ đâu Ney" Cris nhẹ nhàng nói.

"Nếu anh nói vậy. Ngày mai tôi sẽ tặng cả đội một chiếc nhẫn cùng kiểu, bao gồm cả Leo", Neymar nói.

Ý thức được nếu mình tiếp tục trêu chọc thì người kia nhất định sẽ xù lông tức giận, Cris cố nén nụ cười trên môi an ủi: "Tôi và Quaresma cũng đeo dây chuyền giống nhau, ừm, có lẽ cũng đeo khuyên tai giống nhau."

"...Ồ, nhưng tôi không phải là đồng đội của anh." Phía bên kia dường như thậm chí còn không vui hơn.

"Em biết là em có thể nếu em muốn," Cris nói.

"Chà, coi như tôi chưa nói gì đi." Neymar quyết định bỏ qua chủ đề này. Cậu lại hỏi: "Vậy tại sao anh nhất định đeo ở ngón giữa?"

"Bởi vì nó vừa với ngón giữa tay trái của tôi," Cris nhún vai.

Neymar hơi thắc mắc: "Anh không tìm thợ thủ công để chỉnh sửa kích cỡ à?"

Cris nói, "Ồ. Muốn sửa cho nó nhỏ hơn, vừa với ngón áp út?"

Bên kia hình như bị rơi tai nghe, Neymar lẩm bẩm không biết là đang nói gì, chắc là đang phàn nàn về tên Bồ Đào Nha vô liêm sỉ này.

Cuối cùng cậu cũng chịu nhượng bộ: "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"

"Em biết mà," Cris nói.

Chiếc xe thể thao chạy trên cầu vượt, và màn đêm với những ánh đèn neon của thành phố lướt nhanh qua cửa sổ hai bên.

Cris nhắm mắt lại, như thể hắn lại ở trong ánh đèn bên sông Seine.

-

"Cám ơn, Ronaldo." Neymar nôn nóng muốn nhảy ra khỏi xe, nhưng nhất thời không thể mở được cửa xe. Cậu vô cùng mệt mỏi, dọc đường còn lo lắng sẽ có một số phóng viên chụp được ảnh cậu ngồi trong xe của Ronaldo, trên cả đoạn đường đi cậu còn không thèm để ý những gì người kia nói.

"Em gọi tôi là gì?" Cris hỏi.

"Cristiano Ronaldo?" Neymar nghi hoặc trả lời.

"Tôi đã nói hai lần rồi, em có thể gọi tôi là Cris." Hắn nhún vai.

"...Cristiano, tôi có thể tự mình vào nhà được, cảm ơn anh."

"Em sẽ gọi bác sĩ tới chứ?" Cris liếc nhìn chân cậu. Neymar lại đau đầu. Cậu đã rất buồn chán trong thời gian nghỉ chấn thương, đến nỗi cậu không muốn bác sĩ của đội biết về việc mình đi chơi với bạn bè.

"Đương nhiên." Cậu sờ sờ chóp mũi gượng cười hai tiếng.

Cris nhìn cậu chằm chằm một lúc, rồi nói, "Tôi dìu em lên nhà."

"??? Không cần! Tôi đang hồi phục rất tốt. Haha, tôi nghĩ mình có thể leo lên tháp Eiffel bây giờ đấy - đúng rồi, anh đã đến tháp Eiffel trong kỳ nghỉ ở Paris chưa?", Neymar nhanh chóng nói.

"Em có biết, khi truyền thông hỏi tôi rằng em muốn chuyển đi nơi nào, tôi đã trả lời như thế nào không?"Cris một tay gõ gõ vô lăng, đột nhiên nói một câu không đầu không cuối.

"Cái gì?" Neymar có chút mờ mịt.

"Tôi đã nói là tôi không biết," Cris nói.

"Ồ." Neymar nghi ngờ gãi gãi mặt.

"Tôi thích xem em chơi bóng, lo lắng cho em, hy vọng em tự bảo vệ mình thật tốt, tránh xa chấn thương, vui vẻ tận hưởng bóng đá. Đây chính là hy vọng của tôi." Cris mỉm cười, chậm rãi kể lại đoạn phỏng vấn cho đương sự nghe.

Neymar chớp mắt, lưng đã tựa vào cửa xe. Cris ở gần đến nỗi cậu gần như có thể nhìn thấy một vòng xanh xám nhạt trong đồng tử của hắn.

Tiếng mở khóa cửa xe vang lên phá vỡ bầu không khí mập mờ bên trong.

Cris mở cửa và bước ra khỏi xe như không có chuyện gì xảy ra, đi vòng qua phía bên cạnh để mở cửa rồi ôm lấy cậu bé đang bị thương.

"Này, anh..." Neymar mở to mắt vì sốc.

"Em còn phải nghỉ thi đấu bao lâu nữa?" Cris nói.

Neymar không dám manh động nữa, chỉ biết thu mình vào lòng hắn, nhân tiện nhìn về phía bụi cây xung quanh tìm camera giấu kín.

May mắn thay, Cris cũng không có ý tưởng điên rồ nào để kéo cả hai cùng lên báo, nhanh chóng đưa Neymar trở về nơi ở của cậu, đặt cậu lên giường và nhìn cậu gọi cho bác sĩ riêng của mình.

"Anh không muốn đợi bác sĩ ở đây đâu, phải không?" Neymar đặt điện thoại xuống, ôm gối và xoa xoa cái chân bị thương.

Cris lắc đầu: "Tôi đang chờ phần thưởng của mình."

"Cái gì?"

"Xe hơi của Cristiano Ronaldo không phải ai cũng có thể tùy tiện ngồi vào đâu." Cris nhướng mày nhìn cậu.

"Vậy anh muốn cái gì?" Neymar dựa vào đầu giường nhếch miệng, "Cúp? Áo thi đấu? Cái nào mà anh không có? Hoặc là tài khoản FIFA của tôi...Cái này tuyệt đối không được!"

Cris tỏ ra nghiêm túc nhìn quanh đánh giá căn phòng, ánh mắt cuối cùng rơi vào người đang ngồi trên giường.

Hắn quỳ một chân xuống giường và dựa sát vào Neymar. Vẻ mặt của người kia lúc đầu hơi khó hiểu, nhưng rất nhanh trở nên khó tin, ngập ngừng nuốt nước bọt.

Cris ánh mắt lưu luyến dừng trên người cậu, phảng phất như phát hiện ra một thứ đẹp đẽ thú vị, hắn liếm liếm môi, thấp giọng nói: "Tôi muốn..."

"Tôi còn đau!" Neymar không kìm được kêu lên, ngả người ra sau.

Cris rốt cuộc nhịn không được nằm xuống bên giường cười ha ha. Neymar nhìn đôi vai run rẩy của hắn, hơi lo lắng rằng hắn sẽ thu hút hàng xóm, những người thường tố cáo cậu vì tiệc tùng lúc nửa đêm đến đây.

Cris cười một lúc mới miễn cưỡng đứng dậy và chỉ vào cặp nhẫn đang đeo trên cổ Neymar.

Cặp nhẫn này có kiểu dáng đơn giản, chất liệu đá quý xanh thuần khiết, rực rỡ và lấp lánh ánh lửa, tất cả đều rất phù hợp với chủ nhân của nó. Neymar nhìn trúng nó tại buổi đấu giá, nhưng vì không tìm thấy ai để đeo cặp nên cậu phải xâu nó vào vòng cổ làm mặt trang trí.

"Tôi muốn cái này, tôi một cái, cái còn lại do em giữ."

Neymar che mắt, không muốn đối mặt với người vừa nói câu đó.

"Tại sao?" Cậu cố không tỏ ra quá khó chịu.

Cris nhướng mày: "Lúc em say xỉn ngồi trên xe tôi, tôi có hỏi tại sao không?"

Neymar lặng lẽ tháo một chiếc nhẫn và đưa cho hắn.

"Đừng có dùng ánh mắt nũng nịu đấy." Cris hài lòng đeo chiếc nhẫn vào ngón tay mình.

-

"...Tôi không biết." Neymar nghĩ đến mấy tình huống mà mình không muốn nhắc lại, khóe môi khẽ nhếch.

Bên kia một lần nữa phát ra tiếng cười.

Neymar xoa xoa bắp chân, vết thương ở đó đã lành từ lâu, chỉ để lại vết sẹo mờ mờ, khi chạm vào có cảm giác hơi ngứa.

"Theo tôi được biết, bọn em cũng có mười ngày nghỉ."

"Ồ, vậy sao?" Cậu đảo mắt và hỏi một cách bình tĩnh. Giao diện trò chơi trên màn hình máy tính đã bị cắt theo góc nhìn của đồng đội và không nằm trong tầm kiểm soát của cậu, nhưng Neymar không quan tâm đến nó nữa.

"Tôi đến gặp em." Người bên kia nói thẳng thừng.

"Để Cristiano Ronaldo đích thân tới đây, lần này tôi cần trả thù lao gì đây?" Neymar dựa vào lưng ghế xoay, nhẹ nhàng xoay một vòng, nhìn ra ngoài cửa sổ. Bờ sông Seine đầy những làn sóng và ánh đèn rực rỡ, giống như nhiều đêm thích hợp để uống rượu và vui chơi.

Để duy trì trạng thái của mình, cậu mỗi khi hơi say đều sẽ dừng lại. Những tiền đạo giỏi không mấy khi say xỉn, trừ khi họ có cơ hội hoàn hảo.

"Dù sao em cũng có thể mua được." Bên kia hiếm thấy trầm mặc một lát, cười nói.

"Được thôi." Neymar nghịch chiếc nhẫn trên vòng cổ, vui vẻ đồng ý.

-Hết-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro