Quang Hùng x Negav - Fireworks
Chìm sâu x insecure
' Nu cuoi cua em dep nhu phao hoa vay '
.
'Buổi trình diễn pháo hoa bắt đầu lúc 12:00 đêm đó! Nhớ đón em đúng giờ nha anh Hùng!'
.
.
.
Bây giờ là 8:30
. . • ☆ . ° . °:. *₊° . ☆
Pháo hoa đã luôn là sự hiện diện đặc biệt trong cuộc đời tôi, là thứ khiến tôi mê mẩn từ thuở tấm bé.
Ý tôi là, làm sao bạn có thể không thích nó được?
Chúng thắp sáng bầu trời bằng một mảng màu tuyệt đẹp, mỗi màu lại hơi khác so với màu trước đó. Thật mê hoặc khi chứng kiến, gần như cảm thấy bầu trời đêm đang được tô bằng những sắc màu sẽ biến mất trong vài giây.
Người người nhà nhà tận hưởng cùng gia đình, ngắm nhìn pháo hoa là điểm nhấn trọng đại, đánh giấu sự kết thúc của đêm giao thừa. Chỉ trong khoảnh khắc đầu tiên được chứng kiến sự xinh đẹp của pháo hoa, tôi đã luôn khắc ghi kỉ niệm đó cho đến tận bây giờ. Đôi khi khi cảm thấy thế giới đang dần thay đổi một cách chóng mặt, guồng quay áp lực đánh dấu sự trưởng thành khiến tôi cạn kiệt sức lực, tôi chỉ nhìn chằm chằm vào vô định, hồi tưởng về vẻ đẹp của pháo hoa để lấy lại cảm giác bình tĩnh.
Tôi chưa bao giờ có nhiều ký ức thời thơ ấu, nhưng những cảm xúc khó tả trong tôi mỗi khi thấy pháo hoa sẽ không bao giờ có thể xóa nhòa. Tôi không biết mình đã kinh ngạc trước pháo hoa trong bao lâu, nhưng cảm giác như là cả một thế kỷ. Thật dễ dàng để lạc vào chúng, vào những gam màu rực rỡ.
Tuy nhiên, vì một lý do nào đó, khi tôi càng trưởng thành, màu sắc của chúng dường như phai dần. Nó không thực sự quá nghiêm trọng, nhưng vẫn đáng chú ý. Có lẽ họ đã chuyển sang thuốc nhuộm tự nhiên hơn? Hoặc có lẽ tôi có vấn đề về thị lực? Không, không thể như vậy được. Thị lực của tôi hoàn toàn bình thường, như đã chứng minh trong những lần đi kiểm tra sức khỏe.
Vậy thì đó có thể là gì?
Tôi đoán đó không phải là vấn đề duy nhất. Đây có lẽ chỉ là khởi đầu cho những ngộ nhận sau này.
Mọi thứ không riêng gì pháo hoa dường như trở nên buồn tẻ hơn dạo gần đây. Không hẳn là về mặt màu sắc, nhưng tôi lại không thể xác định chính xác được đó là gì. Những thứ mà tôi từng thấy rất vui và thành thật mà nói, dần trở nên nhàm chán. Điều đó không thực sự xảy ra chỉ sau một đêm, nhưng mỗi ngày chỉ riêng việc thức dậy cũng trở nên ngày càng mệt mỏi. Mỗi bước chân của tôi đều giống như một công việc vặt. Nói chuyện với mọi người giống như một cơn ác mộng sống, cảm giác như mọi suy nghĩ của tôi đều trở nên lộn xộn bên trong chính mình. Tôi cố gắng chờ đợi, nói với bản thân rằng mọi thứ sẽ tốt hơn vào ngày mai. Giống như tôi đang mong đợi điều gì đó sẽ không bao giờ đến. Một ngày cuối tuần có ý nghĩa. Một giờ nghỉ trưa mà tôi có thể thực sự tận hưởng. Một khoảnh khắc mà tôi thực sự và thành thật có thể mỉm cười. Khoảnh khắc đó dường như không bao giờ đến.
Màu sắc trong mọi thứ sẽ mất đi một chút bão hòa.
Màu xanh lam chuyển thành màu xám. Màu đỏ chuyển thành màu nâu. Màu vàng chuyển thành màu be.
Có lẽ đây không phải là chuyện về pháo hoa.
Bây giờ là 9:00
. . • ☆ . ° . °:. *₊° . ☆
Tôi thực sự không biết tại sao chuyện này lại xảy ra. Mọi người bảo tôi thỉnh thoảng hãy nghỉ ngơi một chút, nhưng ngay cả như vậy tôi vẫn cảm thấy có gì đó hơi không ổn.
Dù cho tôi có muốn mang việc bản thân không ổn ra tâm sự với một ai đó, nhưng dường như sự nhút nhát trong tôi lại chẳng cho phép tôi làm điều đó. Ý tôi là, tại sao mọi người xung quanh lại phải quan tâm đến một chuyện ngớ ngẩn như thế này? Vấn đề của tôi là gì, tôi chỉ đang cảm thấy hơi mệt mỏi hơn bình thường? Tôi nghĩ tôi sẽ trông thật đáng xấu hổ nếu kể với bất kỳ ai. Dù sao thì ai lại nhạy cảm với những chuyện này chứ? Tôi chỉ cần kìm nén cảm xúc của mình thêm một lúc, không có gì quá khó khăn.
Và điều đó chứng tỏ là một thách thức lớn hơn tôi nghĩ. Tôi dần cảm thấy không thoải mái khi làm những việc được cho là bình thường. Liệu rằng tôi có phải là người duy nhất cảm thấy như vậy không? Có lẽ tôi chỉ cảm thấy quá cô đơn với tất cả những điều đó. Mọi người khác dường như có thể làm mọi việc dễ dàng như vậy. Có chuyện gì với tôi vậy?
Có những ngày trôi qua như thể một bộ phim nhàm chán tẻ nhạt. Thế giới quanh tôi dường như chuyển sang gam màu đơn sắc, mất đi sự nổi bật, mất đi mọi khung bậc cảm xúc vốn có. Tôi đã từng cố gắng lấy lại cảm xúc theo cách cực đoan, nhưng nó không mang lại cho tôi đau đớn...chỉ là không có gì cả. Không có gì cả theo nghĩa đen.
Dẫu cho tôi rất trân trọng việc được sống thêm từng giây từng phú, nhưng tôi vẫn muốn có thứ gì đó hơn thế nữa. Thứ gì đó hơi ngoài tầm với.
Và may mắn thay, ông trời đã đáp ứng yêu cầu của tôi. Ngày sắc màu phản chiếu trong ánh mắt tôi là ngày tôi nhìn thấy em cười.
Đặng Thành An
Bây giờ là 10:00
. . • ☆ . ° . °:. *₊° . ☆
Điểm ngắm pháo hoa yêu thích của tôi là trên nóc tòa chung cư. Tôi có thể ở một mình với những suy nghĩ của mình một lúc trong khi xem chương trình ngẫu nhiên phát sóng trên TV và đắm chìm hoàn toàn vào các giác quan của mình.
Bên dưới, thường có thể nghe thấy tiếng của một vài gia đình phấn khích khi xem chương trình truyền hình Tết như Táo Quân. Dù luôn nghĩ rằng bản thân ổn với việc một mình, nhưng nếu nói rằng không ghen tị chắc chắn sẽ là lời nói dối tệ hại nhất. Dẫu rằng không bao giờ là ghen tị hoàn toàn, nhưng khúc mắc trong lòng vẫn ở đó. Nhìn thấy tất cả mọi người bên nhau, mỉm cười và tạo ra những kỷ niệm. Những tiếng cười khúc khích mà họ sẽ tạo ra khiến anh nao lòng, nhưng công việc bận rộn lại lần nữa ngăn cản anh về nhà đón Tết cùng gia đình.
Tôi... thậm chí không chắc chắn chính xác mọi chuyện xảy ra khi nào. Chết tiệt, lúc đầu tôi thậm chí còn không nhận ra. Dù tôi đã cố gắng và cố gắng, mọi chuyện dường như chẳng thể qua lại như trước đây. Giống như tôi đã mất đi thứ gì đó mà tôi sẽ không bao giờ lấy lại được. Cho dù cố gắng sửa chữa bản thân bao nhiêu lần đi nữa, một mảnh vỡ sẽ vẫn là một mảnh vỡ cho đến hết cõi vĩnh hằng. Mặc dù có thể cố gắng vượt qua mà không có nó trong một thời gian, nhưng một ngày nào đó nó có thể sụp đổ, cùng với tất cả mọi thứ tôi đã cố gắng giữ an toàn bên trong chính bản thân mình.
Pháo hoa dễ nổ và không thể đoán trước, thiếu một thành phần và bạn không biết điều gì có thể xảy ra. Nhưng có lẽ đó là sự hấp dẫn. Để thấy thứ gì đó trông nguy hiểm, nhưng lại được dùng để trưng bày và lưu giữ sự đẹp đẽ đến nao lòng. Tôi tự hỏi tại sao mọi người lại bị thu hút bởi những thứ khiến chúng ta sợ hãi đến vậy. Có phải là sự phấn khích khiến chúng ta muốn quay lại, hay là bản chất thơ mộng của tất cả những điều đó?
Có lẽ bản thân tôi cũng vậy, dù biết nét đẹp xinh yêu đó sẽ khiến tôi vĩnh viễn chìm sâu vào vũng lầy tình ái, nhưng điều đó hoàn toàn ổn đối với tôi nếu người đó là em, Đặng Thành An.
Hãy đến đây và giết tôi bằng sự mê hồn của mình đi An, tôi sẽ không chống cự đâu. Thậm chí, tôi sẽ tận hưởng nó đến từng giây phút cuối cùng.
Bây giờ là 10:30
. . • ☆ . ° . °:. *₊° . ☆
Một trong những lý do khiến mọi người ghét pháo hoa là vì họ ghét tiếng ồn lớn. Điều đó khá dễ hiểu, chúng có thể quá sức chịu đựng với nhiều người, và cũng khiến người ta gợi nhớ về những vụ nổ chết người.
Tôi từng rất sợ tiếng động lớn, hay ba mẹ tôi đã nói vậy. Cho dù là tiếng kính vỡ hay tiếng nổ lớn, tôi đều chạy trốn vào phòng của mình và trốn dưới tất cả các lớp gối và chăn. Tôi chỉ ra ngoài khi được ba mẹ tới an ủi, mặc dù đã phải thuyết phục rất nhiều. Nhưng tôi không nhớ bất kỳ điều gì về chuyện này. Ba mẹ tôi khi nghe xong thì khá ngạc nhiên, nhưng họ cũng chỉ cười xòa cho qua, dù sao đó cũng chẳng phải ký ức tốt đẹp gì cho cam.
Vào ngày quay chương trình Sóng 24, thú thật tôi đã cảm thấy bồn chồn khó chịu trong người. Có lẽ nguyên nhân là do sự căng thẳng tích tụ trong người quá lâu, cộng thêm việc ngại ngùng chẳng dám bắt chuyện với ai. Suốt quá trình quay, tôi đã luôn cúi gầm mặt, thầm ước mọi việc sẽ kết thúc sớm để tôi có thể trốn khỏi sự ngột ngạt đáng sợ nà...
'Em chào anh Quang Hùng!'
Giọng nói ngọt ngào trong trẻo kéo tôi thoát khỏi sự lo lắng, nhưng tôi vẫn chưa dám ngước nhìn lên để xem người phía trước là ai. Sau nhiều lần chào hỏi lảnh lót vang vọng bên tai, tôi gom hết tất cả dũng cảm để nhìn lên, rồi bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp trước mặt. Vẻ đẹp trước mặt tỏa sáng qua sự hài hòa của các đường nét, cùng làn da mịn màng và đôi má ửng hồng nhẹ nhàng làm tăng thêm sức quyến rũ cho chủ nhân khuôn mặt, phản ánh sức sống và tuổi trẻ. Đôi mắt em nhỏ quyến rũ với chiều sâu, đượm buồn và sự lấp lánh. Hình dạng, màu sắc và độ trong của đôi mắt em khiến tôi bị mê hoặc, trong khi hàng mi dài mang đến nét mềm mại và ấm áp cho khuôn mặt em.
Em nhỏ sau khi lấy được sự chú ý của tôi thì cười tươi lắm, tự giới thiệu bản thân là Đặng Thành An. 'Chà-chào... em' thấy tôi ngại ngùng, An nhận ra tôi không phải đang khó chịu hay ghét bỏ em, tạo động lực cho em nhỏ bắt chuyện với tôi nhiều hơn. Tôi cảm thấy trái tim của mình đập rất nhanh, dường như muốn thoát ra khỏi lồng ngực mà ôm chầm lấy em. Cảm giác chìm đắm trong ánh mắt và câu chuyện của người đối diện không đáng sợ như tôi nghĩ.
Đó là cho đến khi nỗi sợ ngày nhỏ ập đến một cách bất ngờ. Hệ thống loa gặp trục trặc, bất chợt phát ra chuỗi âm thanh kẽo kẹt chói tai. Người tôi bất chợt run rẩy mạnh, cố gắng bịt thật chặt tai lại nhưng cũng không thể an ủi sự sợ hãi đang dần phát triển trong tâm trí. Và rồi, bao bọc cơ thể run rẩy của tôi là sự ấm áp mềm mại của em. Em ôm tôi thật chặt, nhẹ nhàng an ủi tôi như cách ba mẹ tôi từng làm. Hương thơm việt quất ngọt ngào từ em khiến tôi dịu đi phần nào, sự dịu dàng của em như liều thuốc an thần đối với tôi. Và tôi nghĩ mình sẽ nghiện nó mất thôi.
Thoát khỏi sự rối bời rồi ngước nhìn lên gương mặt tròn xinh của em, tôi nhận ra mình đã rung động mất rồi.
Ngày tôi gặp em là ngày sắc màu trở lại với cuộc sống tẻ nhạt của tôi.
Bây giờ là 11:30
. . • ☆ . ° . °:. *₊° . ☆
Pháo hoa tồn tại trong thời gian ngắn. Chúng đẹp tuyệt vời khi còn ở đó, nhưng cuối cùng chúng sẽ phai nhạt. Đôi khi tôi tự hỏi, tại sao chúng ta lại đốt chúng nếu chúng sẽ biến mất ngay lập tức? Có phải vì niềm vui và sự kinh ngạc nhất thời khi chúng ta lần đầu tiên nhìn thấy chúng, hay khái niệm về sự vĩnh cửu là một điều đáng sợ?
Nếu vĩnh cửu thật sự tồn tại, có lẽ đó chính là danh từ thích hợp để mô tả tình yêu tôi dành cho An.
Bây giờ là 11:55
. . • ☆ . ° . °:. *₊° . ☆
Những phút giây trôi qua thật nhanh, thật dễ để đắm chìm vào suy nghĩ của riêng mình.
'Chúng ta đang ở đâu?' An nghiêng người về phía trước và nhìn xuyên qua bóng tối vào ngôi nhà ở đằng xa, chỉ được chiếu sáng bởi ánh sáng vàng mờ từ đèn hiên. 'Chúng ta sẽ không bị bắt vì tội xâm phạm, phải không?'
'Đây từng là nhà cũ của ba mẹ anh. Đây cũng là nơi cả nhà anh đã từng quây quần ngắm pháo hoa.'
'Khá xa trung tâm thành phố phải không? Thật kì lạ khi chúng ta có thể ngắm pháo hoa từ đây nhỉ? Anh đừng biện lý do để bắt cóc tui á nhen.'
Hùng mở cửa bên tài xế của chiếc xe hơi. 'Ừm, trong một phút mơ hồ anh đã nghĩ đến việc giam cầm em mãi mãi đấy' Gáy anh đỏ bừng. Anh đóng sầm cửa lại và đi vòng ra phía sau và mở cửa xe cho em nhỏ. Chậm rãi đắt tay em vào nhà và bước lên từng bậc thang xưa cũ để lên đến nơi cao nhất
'Anh đùa thôi, chỉ là anh muốn được ở một mình với em' anh thở dài, vội vã đưa em trèo lên mái nhà, không muốn chậm trễ một giây nào.
Cả hai ngồi xuống mái ngói đỏ. Màn bắn pháo hoa sắp bắt đầu.
Khi Hùng bắt đầu chiêm ngưỡng những vì sao trên bầu trời, những tia sáng và màu sắc lấp lánh tràn ngập tầm nhìn của anh.
Giống hệt như lúc anh ấy còn trẻ.
Mọi vấn đề của anh dần dần tan biến khi từng quả pháo hoa nổ tung trên bầu trời. Tiếng vọng của tất cả các giọng nói trong đầu anh bắt đầu biến mất và âm thanh duy nhất còn lại là từng quả pháo hoa tạo nên một tiếng 'bùm'. Mỗi màu sắc đều sáng hơn bao giờ hết, khiến chúng nổi bật hơn so với những quả còn lại. Hình dạng của từng quả pháo hoa đều khác với quả trước. Mọi thứ lại trở nên bình thường.
Khi anh bắt đầu quan sát từng tia sáng phát ra từ chúng hòa vào bầu trời đêm, anh bắt đầu tự nghĩ:
'Có lẽ vẫn còn chút thời gian.'
Em nhỏ nhanh nhảu đưa một chai nước cho anh và ngồi ưỡn người thoải mái như chú mèo con, mặc kệ việc họ đang ngồi trên mái nhà. Em cười toe toét khi vặn nắp chai của mình rồi quay sang hỏi anh 'Nếu em cho phép, liệu anh có đủ can đảm để giữ em lại cho riêng mình chứ?'
Hùng cúi xuống cạnh An để có thể đối diện với em. 'Ừ.'
'Bởi vì...?' An giở giọng trêu chọc, dụi cả cơ thể mềm mại vào người anh.
'Chà, để anh có thể làm điều này mỗi ngày chăng?' Nói xong, anh nghiêng người về phía em và đặt một nụ hôn sâu lên đôi môi An. Anh kéo em ngồi lên đùi anh, đặt đầu gối ở hai bên hông Hùng và luồn ngón tay vào mái tóc ngắn dễ thương của em.
Nếu những nụ hôn lén lút của cả hai trong chương trình Anh Trai Say Hi ngọt ngào và dịu dàng, một lời khẳng định về những cảm xúc không nói ra của họ, thì nụ hôn này nói lên nỗi khao khát thể xác và tình yêu. Một điệu nhảy của đôi môi, lưỡi, hơi thở hòa quyện và đôi tay lang thang ngao du lên bộ phận nhạy cảm của bé con. Kết thúc nụ hôn, đôi môi em nhỏ hé mở mời gọi, có lẽ là vẫn chưa đủ đối với em.
'Mình tiếp tục trong nhà được không anh, em ngại.' Em bẽn lẽn nói với anh.
'Ừm, chiều em tất.' Làm sao anh có thể chối từ em được chứ.
.
Họ tiếp tục trong phòng ngủ cũ của anh.
Đôi tay của An run rẩy một cách lo lắng ở nút trên cùng của áo sơ mi anh người yêu. Hùng nắm lấy cổ tay em, hôn nhẹ lên lòng bàn tay.
'Anh sẽ không làm bất cứ điều gì với em khiến em không thoải mái,' Hùng thì thầm. 'Chỉ cần nói cho anh biết em muốn gì...Anh sẽ đáp ứng'
An cắn lên môi dưới. 'Em muốn anh luôn nhìn em,' em nói sau một hồi im lặng. 'Ý em là, em muốn anh hãy đối xử mạnh bạo với em một chút, em muốn giúp Hùng giải tỏa.'
Anh thở ra một hơi run rẩy, thầm trách sự dâm đãng của bé mèo nhỏ. 'Được rồi.' Anh bắt đầu cởi cúc áo, nhưng cái chạm nhẹ nhàng của ngón tay An vào mu bàn tay khiến hành động của anh dừng lại.
'Để em...' Tay Hùng đặt lên hông em, trong khi những ngón tay run rẩy của An đẩy nút áo qua lỗ khuy. Khi nút áo cuối cùng được cởi ra, Hùng kéo chiếc áo rời khỏi vai. An há hốc mồm nhìn cơ thể săn chắc hơn những gì em nghĩ. Sự chú ý của em dừng lại nơi yết hầu. Chậm rãi nhích người để lại gần anh hơn, ngồi lên đùi anh, em nhẹ nhàng liếm láp yết hầu.
'Khốn thật...' Hùng hít mạnh khi đầu lưỡi mềm mại của em lả lướt ở vùng nguy hiểm. Hông anh nghiêng lên trên, tìm kiếm sự giải tỏa bằng cách ma sát với cặp mông tròn núng nính của em nhỏ. Anh kéo gấu áo phông của An. 'Anh có thể không?' Em nhỏ đáp lại bằng cách giơ tay lên qua đầu. Hùng ném chiếc áo vào một góc giường, rồi để tay trượt từ vai An, qua bộ ngực tròn đầy đặn, rồi xuống eo em. 'Anh đã tưởng tượng về việc làm điều này,' anh thừa nhận. 'Trong một thời gian thực sự dài.'
Đầu em nghiêng sang một bên, nở một nụ cười e thẹn trên miệng. 'Anh Hùng... Anh tưởng tượng về em à?'
Anh gật đầu, nghiêng người về phía trước để lần theo rãnh cổ họng của em nhỏ bằng lưỡi. 'Chụt' Hàng loạt dấu hôn đỏ chói xuất hiện trên làn da trắng sứ của em. Tay mình chu du từ trên xuống để ôm lấy bờ mông căng tròn. 'Kể từ khi em ngủ cùng rồi ôm chặt chân anh...' Anh rên khẽ khi An cố tình xoay hông, để cặp mông tròn trêu ghẹo cự vật đã cương cứng sau lớp quần.
'Vậy sao...?' Hơi thở của An gấp gáp trong màn đêm ẩm ướt.
'Anh đã nghĩ về em khi thủ dâm... Hình ảnh nằm trên cùng một chiếc giường với em... Rồi lấp đầy lỗ nhỏ háu ăn của em mặc cho việc đó có thể đánh động các anh trai khác...'
Em nhỏ rùng mình 'Nếu vậy thì Pặc Pa Ra Ô Mai Gót sẽ giết anh mất.... Hehe. Và em thì chẳng mong điều đó xảy ra chút nào, chỉ muốn rên cho một mình anh nghe thôi...' Chà, em làm anh cảm động quá.
'Anh đã nghĩ về việc nếm thử tất cả mọi thứ trên cơ thể em...' Tay anh trượt vào cạp quần short của An. 'Tự hỏi liệu em có ngon như mùi hương cơ thể của em không...' An vẫn luôn mang trên người mùi hương ngọt dịu của trái việt quất, kể từ lần đầu gặp em cho đến bây giờ, mùi hương đó dường như chẳng bao giờ phai nhạt. Không phải mùi của kem dưỡng da tay hay nước hoa, mà giống như những quả việt quất chín mọng ngon mắt mọc trên cây. Vị ngọt thanh mát, thường có chút hương hoa của em khiến anh vừa thỏa mãn lại vừa sảng khoái.
Đôi mắt em nhỏ long lanh ngập nước, chìm đắm trong những vết cắn và dấu hôn chiếm hữu khắp cơ thể. Em mệt mỏi nằm vật xuống giường, mặc kệ anh người yêu nhanh chóng lột bỏ chiếc quần short cùng boxer của em, chẳng còn gì che chắn trên cơ thể em.
Hùng quỳ xuống, và ấn trán vào chiếc bụng tròn tròn xinh xinh của em. Ngón tay anh cong cong, cố định trên phần hông dốc của An. 'Em chắc chứ? Em sẽ không hối hận chứ?'
Bàn tay em nâng đỡ, âu yếm khuôn mặt góc cạnh của anh 'Ừ.'
'Hãy cứ mạnh bạo với em. Chỉ cần là anh, tất cả những gì em có đều sẽ trao hết cho anh'
Đó cũng là tất cả những gì anh cần, một lời xác nhận từ em. Cầm lấy dương vật nhỏ, ngón cái của anh xoay tròn trên đầu dương vật của An. Em thở hổn hển khi miếng đệm ngón cái của anh lướt qua đỉnh đầu, bàn tay của em nắm chặt lấy vai Hùng.
Quang Hùng hít một hơi thật sâu, rồi nghiêng người xuống để có thể tiếp tục hôn em. Sau khi khiến em nhỏ phải rên rỉ vì một nụ hôn ở gần tai, anh di chuyển xuống để cọ môi mình vào bầu ngực đầy đặn, ngậm lấy đầu vú hồng hào rồi cắn mút điên cuồng, trong khi dùng tay xoa bóp bầu ngực một cách mạnh bạo, để những ngón tay vuốt ve núm vú còn lại. Sau khi cắn nuốt bộ ngực tròn trịa chán chê, anh tiếp tục trượt xuống, để lại một vệt hôn loang lổ trên đỉnh hông An, miệng lơ lửng trên dương vật của em trước khi dứt khoát cắn thật mạnh vào đùi trong, thành công khiến em từ rên rỉ phải thét lên vì khoái cảm lẫn đau đớn.
'Aahh...ư Hùng ơi, sướng...ughh em chết mất....Làm ơn....'
'Làm ơn gì cơ?'
'Aaah anh bắt nạt em....' Trong ánh đèn cũ chập chờn, Hùng không thể nhìn thấy em người yêu đỏ mặt, nhưng anh chắc chắn khuôn mặt bầu bĩnh xinh yêu đó đang đỏ lên vì ngại.
'Nào, hãy nói ra những gì em muốn'
An ngẩng đầu lên và trừng mắt nhìn anh. 'Em... khó chịu...Giúp em với....'
Hùng cười toe toét như sói. 'Như em mong muốn. Nhưng của anh cũng khó chịu lắm, hay là An giúp anh trước nhé?'
Không đợi em trả lời, anh nhanh chóng cầm tay lôi người em ngồi dậy, dùng tay nhấn đầu để em quỳ xuống gần dương vật đã cương cứng từ lâu của bản thân.
Em nhỏ tuy dỗi lắm nhưng vẫn cúi đầu và lướt môi trên đầu dương vật của anh. Em vụng về liếm láp, rồi lại ngậm xuống. Đầu em bắt đầu lắc lư theo nhịp điệu, để lưỡi xoay quanh đầu khấc. Em trông giống như một thiên thần hoàn toàn đắm chìm trong trụy lạc, má hóp lại khi cố gắng đưa dương vật anh vào sâu hơn một chút. Nước bọt nhỏ giọt từ khóe miệng, phủ lên dương vật của anh. An quấn một tay quanh gốc và bắt đầu bơm nó theo nhịp với miệng mình. Còn về phía anh, thấy em nhỏ nhiệt tình như vậy, anh cũng vươn tay về sau, chạm vào hậu huyệt e ấp rồi đưa từng ngón tay vào nới rộng nơi tư mật.
Lưng em cong lại và rên rỉ trong đau đớn, tiếng rên rỉ the thé gần như bị nuốt chửng bởi màn đêm tĩnh lặng.
Hông anh rung lên và giật mạnh. 'An, cưng à, anh sắp...' anh khàn giọng. Mọi cơ bắp trên cơ thể anh căng cứng, và anh xuất tinh, tràn vào miệng nhỏ của An. Em nhỏ khó khắn hít từng ngụm không khí, cố gắng nuốt trọn đợt tinh dịch này.
Anh ngồi thằng dậy, nhẹ nhàng đặt cả cơ thể em nằm xuống giường. An chỉ có thể nằm im, ngực phập phồng.
Hùng mỉm cười và hôn nhẹ vào hậu huyệt e ấp của em. Anh đặt một chân của An cạnh hông mình, rồi chân còn lại thì gác lên vai bản thân. Anh dơ tay đánh mạnh vào bờ mông căng tròn của em. Dấu tay đỏ ửng bắt đầu hiện rõ trên làn da mềm mại, trắng như sữa của em. Thành An rơi vào trạng thái choáng váng sung sướng khi cơn đau trở nên dễ chịu lạ thường. Một tiếng thở hổn hển thoát ra khỏi môi em khi cảm thấy đầu dương vật ấm áp, dày của anh người yêu đập vào mông mình.
Quang Hùng trêu em bằng cách chỉ ấn đầu dương vật vào bên trong hậu môn của em. Thành An khẽ thút thít vì em không thể nhận đủ kích thích từ những chuyển động trêu chọc của anh. Khi em di chuyển cơ thể mình để cố gắng đưa dương vật anh vào sâu hơn, Quang Hùng quyết định đẩy sâu vào bên trong khiến em ngay lập tức bị nhồi đầy.
'Hùng ơi- a! Làm ơn-làm ơn chậm lại, đau quá-Em đau...ugh' Thành An ngửa đầu ra sau và run rẩy vì cảm giác nóng và nặng trĩu bên trong mình. Lực thúc mạnh mẽ của anh khiến mông em bị cọ xát, thô ráp và đau nhức. Một tiếng kêu thoát ra khỏi miệng em khi đạt cực khoái từ sự kích thích trực tiếp vào tuyến tiền liệt của mình. Cực khoái khiến cặp đùi đầy đặn của em run rẩy trong khi nước mắt chảy dài trên mặt nhỏ xinh.
'Dâm loạn thật...' Quang Hùng lẩm bẩm rồi dừng lại vài giây để chắc chắn rằng em nhỏ không chết ngất vì làm quá đà. Sau khi thấy em vẫn ổn, những cú thúc của anh chậm rãi tăng tốc khiến âm thanh va chạm da thịt ngày càng lớn.
'Khoan đã! Như thế này hơi quá... Anh!' Thành An kêu lên khi bộ ngực của em lại một lần nữa bị anh nắn bóp. Em liên tục rên rỉ, nước mắt trào ra lăn dài trên gò má vì sự kích thích sau lần cực khoái trước đó.
'Hm? Chẳng phải em kêu anh là cứ mạnh bạo với em sao?' Giọng điệu anh trở nên giễu cợt hơn khi thấy ẻm nhỏ run rẩy bên dưới anh, tuy miệng em thì biểu tình nhưng hông nhỏ vẫn di chuyển để tiếp nhận dương vật của anh nhiều hơn. 'K-không phải vậy-! em cứ- AH- h- cái đó của anh chạm vào một điểm mà-cảm thấy thật tuyệt-' Thành An tan chảy dưới sự giữ chặt của Quang Hùng, hơi nóng rát từ sự kéo dài của dương vật anh khắp thành hậu huyệt làm tăng thêm khoái cảm.
'Anh tự hỏi liệu đây có phải lần đầu của em không, vì em trông rất hưởng thụ. Rất khó để không ghen tị với những anh trai khác em biết không? Vì em như đang câu dẫn tất cả mọi người vậy."
Mỗi câu đều được nhấn nhá bằng một cú thúc mạnh vào điểm nhạy cảm nhất của Thành An, khiến cặp đùi múp tròn gác trên vai Quang Hùng run rẩy không ngừng.
'không-g- mmh- em chỉ muốn một mình Quang Hùng làm tình với em thôi!' Em nức nở vì sự kích thích quá mức trong lần đầu tiên của mình. Anh đột nhiên dừng những cú thúc của mình lại, kéo dương vật ra khỏi mông em. Nhẹ nhàng gạt những lọn tóc mái đang dính chặt vì mồ hôi ra ra để em có thể nhìn vào mắt anh. Đôi mắt đen láy của em ướt đẫm nước mắt khiến hàng mi cong cong trởn nên bóng loáng. Tóc em ôm nhẹ gương mặt như một vầng hào quang, một thiên thần của tội lỗi được phái đến để đốt cháy cháy trái tim Quang Hùng từ trong ra ngoài.
Sau khi nâng thân trên em lên để ôm trọn em vào lòng và kéo cơ thể mềm mại kia ngồi lên đùi mình, anh cúi xuống tựa đầu vào cổ người trẻ hơn, hít vào mùi hương ấm áp của người kia. Những cú thúc nhanh chậm lại thành những cú thúc sâu, chậm rãi khiến em như phát điên. Tiếng rên rỉ của em cao vút, bên trong có thể cảm nhận được từng mạch máu và nhịp đập của dương vật anh khi nó từ từ kéo vào sâu bên trong em.
'Anh nhìn em như thể muốn ăn tươi nuốt sống em vậy.' Thành An lẩm bẩm khi em vòng tay qua vai Quang Hùng để kéo họ lại gần nhau hơn. Tiếng rên rỉ nhẹ nhàng và cùng chất giọng khàn khàn của anh vang vọng khi em sắp đạt cực khoái thứ hai trong đêm. Em siết chặt thành hậu huyệt, ôm lấy cự vật anh hơn để đưa cả hai đến cực khoái.
'Nếu như anh thật sự muốn nuốt trọn em thì sao? Nếu như anh giữ em chỉ là của anh và của riêng anh thì sao? Anh sẽ không bao giờ để em rời xa anh, anh sẽ không bao giờ để bất kỳ ai chạm vào em hay nhìn thấy em. Em có thực sự cho phép điều đó nếu đó là điều anh muốn không?" Những cú thúc của Quang Hùng tăng dần khi anh nhắm thẳng vào tuyến tiền liệt của Thành An, khiến cậu bé nhỏ hơn run rẩy vì khoái cảm.
'Haha! Aaaah em điên mất thôi. Ughh-Chẳng phải em đã nói rồi sao... chỉ cần anh muốn, tất cả sẽ là của anh-aahh chậm thôi.' Hơi thở của em nghẹn lại trong cổ họng, cố gắng bám vào Quang Hùng để giữ thăng bằng, cơ thể nhỏ bé của em nảy lên sau mỗi cú thúc.
Cả hai rên rỉ cùng lúc khi thứ đó của anh chôn vào nơi sâu nhất trong em. Thành An cảm thấy cơ thể mình tan chảy khi bên trong em chứa đầy tinh dịch của người mình yêu. Luồng khoái cảm ấm nóng khiến tâm trí em mê man, dường như là quá sức chịu đựng khiến em nhỏ thở hổn hển.
Trong vài giây, mọi thứ đều tĩnh lặng khi họ nhìn chằm chằm vào mắt nhau. Cảm nhận được sự do dự của Thành An, Quang Hùng đưa tay lên chạm nhẹ vào gò má đào rồi nhẹ nhàng hôn lên môi em bé nhỏ hơn. Sau đó, anh để em nằm xuống nghỉ ngơi trên giường, còn bản thân thì nằm cạnh ôm lấy cơ thể em.
Ở tư thế này, không có gì có thể ngăn cản tinh dịch ấm áp từ từ chảy ra khỏi lỗ nhỏ của Thành An. Vừa bẩn thỉu vừa thân mật.
'Cảm giác thật tuyệt', anh lẩm bẩm.
'...'
'Anh Hùng ơi...'
'Ơi?'
'Đừng rời bỏ em nhé?'
'Ừm, vì đó là điều cả hai ta đều muốn'
'Vậy...
Hãy để cái chết giúp chúng ta ở bên nhau mãi mãi'
. . • ☆ . ° . °:. *₊° . ☆
Cho đến lúc cận kề cái chết,
anh vẫn luôn nhớ về hình ảnh pháo hoa đẹp rực rỡ sắc màu giữa bầu trời đêm,
tâm trí lạc lối về những ngày thơ bé,
còn trái tim lưu luyến bóng hình em.
Anh yêu lắm vẻ đẹp của pháo hoa.
Chìm đắm trong sự xinh đẹp mà mặc kệ dòng đời,
như cái cách anh mặc kệ tất cả mà si mê em.
____________________________________________
Xin lỗi mọi người vì lâu rồi mới ra chap mới vì mình bận tìm thêm ý tưởng
Chap này có hơi lan man, chủ yếu là về sự yêu thích của mình với pháo hoa.
Mong mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ với góp ý 😘
Tiếp theo là hieugav AU phù thủy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro