Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Inu x Naoto (18+)

Từ khi Takemichi trở thành tổng trưởng đời 11 của Hắc Long thì Inu với Takemichi hay đi cùng nhau. Nó giống như một cách mà anh thể hiện lòng trung thành với Takemichi.

   Inu là một người tinh tế nên sớm nhận ra Takemichi có một sự đối sự đặc biệt với Naoto. Đó là tình yêu chăng ? Inu cũng chẳng biết. Chỉ biết anh thường hay giúp Takemichi mua những thứ mà cậu ta tặng cho Naoto. Nên phần nào cũng biết được sở thích của em. Nhưng anh cũng chẳng quan tâm gì thằng bé.

---
   Hôm nay Takemichi bị ốm và cậu ta đã nhờ Inu chăm sóc mình. Đơn giản vì Inu thích hợp nhất thôi. Anh cũng không ngại gì mà tới nhà chăm tổng trưởng. Trời mưa rất to nên khá lạnh. Takemichi thì nằm ngủ trên phòng, Inu ngồi ngay ngắn trong máy sửa để xem tivi, nó thật ấm áp.

   Bỗng tiếng chuông cửa vang lên, Inu thắc mắc, rõ ràng là Takemichi bảo sẽ không ai đến cơ mà. Trời đang mưa như vậy ai lại đến chứ. Dù gì cũng không để cho người ta dầm mưa được. Inu lật dật ngồi dậy chạy ra mở cửa.

   - Anh Takemichi...

   Naoto cả người ướt nhép. Cái áo trắng dường như để lộ ra hết toàn bộ của chủ nhân nó. Mái tóc đen rũ rượi trong thật đáng thương, đôi tay đang run lên vì lạnh mà cầm chặt quai cặp. Đôi mắt ngạc nhiên nhìn Inu, em không có gì để nói khi trước mặt mình không phải là Takemichi.

   Lần mày thấy Naoto thì Inu lại cảm thấy khác lần trước. Anh cảm giác như mình bị conditinhyeu quật rồi. Cứ nhìn chăm chăm vào thân hình của em. Nó quá đỗi quyến rũ đối với anh. Bị người khác nhìn như vậy, Naoto khó chịu cực kì.

   - Em có được vào nhà không ?

   Em lên tiếng kéo Inu ra khỏi suy nghĩ đen tóc. Anh nhìn Naoto tỏ vẻ nhân hậu. Nhưng sâu trong suy nghĩ thì nó chẳng nhân hậu gì mấy.

   - Anh xin lỗi em vào đi.

   Vừa nghe câu nói của Inu, Naoto lập tức chạy vào nhà, em kiếm quần áo để mặc. Takemichi chuẩn bị cho em một căn phòng hẳn hoi luôn, chứng tỏ hai người này chẳng bình thường, Inu hơi bị ghen à nha, mặc dù anh và Naoto chẳng là gì của nhau. Đang tìm kiếm thứ mình cần thì Naoto bị một người ôm từ đằng sau. Dụi dụi vào gáy em. Naoto nghĩ rằng đó là Takemichi nên để im. Vì em nghĩ nên thân thì có những hành động này cũng chẳng sau. Nhưng khi em quay lại đó không phải là người anh thân thiết của mình nên hơi bất ngờ, em đẩy nhẹ chàng trai tóc vàng với vết sẹo trên mặt ra. Nó rất nhẹ nhàng nhưng đáp lại cú đẩy đó một lực đẩy rất mạnh khiến cho lưng của Naoto đập mạnh vào cạnh tủ mà đau điến. Mất thăng bằng mà ngã xuống đất.

   - Anh bị sao vậy ?

   Naoto khó hiểu, ngay trước mặt sói mà em vẫn còn rất vô tư. Inu im lặng, anh chỉ cười và cười, nụ cười ngày càng lộ ra vẽ biến thái. Đôi mắt đi đặt đúng một chỗ, đó là xương quai xanh trắng nõn đang câu dẫn người khác. Inu nước miếng đánh ực một cái. Chậm rãi bắt lấy Naoto để lên giường. Lúc này em mới nhận ra bộ mặt thật của người mà em nghĩ là rất tốt với Takemichi và mình.

   - Nè ! Nè ! Anh đừng lại đây.

   Naoto hoảng hốt, tay quơ loạng xạ để xua đuổi Inu. Nhưng anh vẫn nhởn nhơ tóm lấy Naoto, hôn lên tai lên cổ em. Tay không yên phận mà từ từ thoát y của Naoto.

   - Anh muốn làm gì ?

   - Ah... mau đừng lại. T-tôi sẽ mách Takemichi.

   Đầu lưỡi của Inu phía trên trêu đùa, cắn mút hai hạt đậu nhỏ. Phía dưới dùng tay vuốt vuốt vật nhỏ bán cương. Naoto thì sợ hãi, em cố gắn dọa Inu nhưng mọi lời em nói như nước đổ đầu vịt. Anh luồn lưỡi vào bên trong miệng nhỏ, chiếc lưỡi mền mại nhanh chống khiến Inu thần hồn điên loạn. Anh không bỏ sót bất kì ngóc nghách nào bên trong miệng em.

   Rời khỏi đôi môi ngọt ngào ấy, ánh nhìn thèm thuồng nhìn cơ thể non nớt chưa từng trãi đời. Inu cười đắt ý, với cơ thể này thì nhanh chóng đã bị anh làm cho xuất ra, nó rất nhiều cả bàn tay còn không giữ hết. Chứng tỏ Naoto còn rất ngây thơ.

   - Đ-Đừng mà.

   Nhờ lí trí kiên định nên Naoto không chịu khuất phục. Em gầm gừ đe dọa, cố gắn không cho Inu chạm vào. Dẫu rằng em đã mềm nhũn và không còn khả năng chống cự.

  Inu bỗng dừng lại, nhìn Naoto hồi lâu rồi đi ra ngoài. Em cứ nghĩ sẽ kết thúc. Nhưng không em đã lầm, Inu lại bước vào phòng với chai kem tươi trên tay. Em khó hiểu nhìn anh. Inu ngồi xuống đối diện Naoto, ghì mạnh em xuống mà trói chặt vào 4 góc giường. Naoto thút thít, em không biết tiếp theo Inu sẽ làm gì mình, sự sợ hãi tràn đầy trong lòng em.

   - Anh...anh muốn làm gì ?

   - Một chút là em sẽ biết.

   Inu xịt kem tươi lên hai đầu ngực, lên bụng và nhiều chỗ khác nữa. Nó rất lạnh làm Naoto nổi cả da gà. Inu nhìn thứ ngon miệng trước mặt mà liếm môi. Từ từ và nhẹ nhàng liếm từng lớp kem trên cơ thể em. Có lẽ do sự xấu hổ nên cơ thể của Naoto đặc biệt nhạy cảm với chiếc lưỡi đang liếm cơ thể mình.

   - Ah...hức... đừng mà.

   Liếm hết mĩ vị trên người Naoto thì Inu liền dùng tay vuốt ve khuôn mặt sợ hãi của em. Rồi lướt xuống bộ ngực phẳng lì, rồi lại tiếp tục lướt xuống phần đùi non. Nhìn vẻ mặt khó chịu của Naoto, Inu liền phấn khích.

   - Đừng ! Đừng chạm vào chỗ đó mà.

   Naoto khích động khi Inu chạm vào mông mình. Bị một người ít chạm mặt em sợ vô cùng. Bờ mông mềm mại bị Inu bóp nắn. Em xấu hổ để đỏ cả người.

  - Đừng mà ... xin anh đó.

   Naoto giật nảy khi có sự xâm phạm của vật lạ. Có cái gì đó bên trong em. Em vùng vẫy nhưng nó lại làm em đau hơn bởi nhưng sợi dây. Ngón tay lạnh lẽo của Inu càng lúc tiến sau vào nội bích mền mại của em.

   Naoto đau đớn khóc nấc lên, một đứa trẻ chưa từng bị đối xử như này nên em rất sợ. Em khổ sở cầu xin Inu dừng lại nhưng dường như anh không nghe thấy. Thay vào đó là số ngón tay ngày càng tăng dần hai ngón, rồi 3 ngón... tiếng "nhóp nhép" cứ vang vẫn trong căn phòng nhỏ, nó rất rõ rệt. Những ngón tay thon dài khoáy đảo bên trong làm Naoto run rẩy dữ dội.

   Inu rút tay ra, cởi trói Naoto. Anh cứ nhìn cậu bé đang run rẩy trước mặt mà cười khúc khích. Anh cởi quần để lộ cư vật lớn. Inu đặt Naoto lên người mình.

   - Không ! Đừng mà ...hic...hic

   Biết có đều chẳng lành xảy ra. Naoto khóc lóc nài nỉ anh. Nước mắt cứ thay phiên nhau chảy trên khuôn mặt trẻ con chưa trưởng thành. Sót xa, Inu vương lưỡi liếm đi những giọt nước mắt. Tay nắm hai bên hông. Naoto cứ lắc đầu cầu xin.

   - Em muốn anh dừng à ?

   Khi dương vật đã chạm đến cửa huyệt rồi thì Inu lại nghĩ ra một trò hay nên lên tiếng. Khi nghe vậy Naoto chỉ biết gật đầu liên tục.

    - Mau gọi anh là "baba" đi anh sẽ tha.

   Đôi mắt ước sủng nhìn Inu, anh mắt chần chừng đảo loạn lên. Nhưng em vẫn quyết định.

   - Ba...ba  baba.

   Inu hài lòng hôn môi Naoto. Lần này có vẻ ướt át và mạnh bạo hơn. Đôi tay cũng không yên phận mà ấn mạnh xuống để cự vật xâm nhập vào bên trong.

   - Ưm...ưm...ưm...

   Naoto khó khăn rên rỉ trong sự đau đớn. Phần dưới phải tiếp nhận thứ đã to lại còn dài. Hai tay đau đớn bấu chặt vào vai anh. Hai cánh mông cũng không được yên phận mà bị bóp đến đỏ lên.

   Cảm thấy Naoto hết hơi, em như sắp xỉu tới nơi vậy nên mới chịu thả môi em ra. Không cho lưỡi có giây phút rảnh rang nên cứ liếm dọc cái cổ xinh đẹp rồi liếm đến hai đầu nhũ. Dương vật thì liên tục thúc mạnh, ra vào làm em đau đớn, mỗi lần rút da thì cứ như anh lại đâm sâu vào Naoto hơn.

    - Ah...hức anh...anh là cái đồ x-xấu ... xa.

   - Đúng rồi anh chính là kẻ xấu đấy.

   Inu không thèm quan tâm nhiều đến Naoto nữa, anh bây giờ chỉ biết làm sao để giải quyết sự bức bách của bản thân thôi. Anh liên tục thúc vào bên trong mà không màng tới cảm nhận của Naoto. Dục vọng bao chiếm lấy tâm trí anh.

   Không biết đã bao lâu, không biết Naoto đã chịu bao nhiêu cú thúc tàn phá mạnh mẽ bên trong. Đôi mắt em chỉ toàn màu đen. Em muốn ngủ. Nhưng một dòng tinh ấm nóng được rót vào bên trong động nhỏ làm em bừng tỉnh.

   - M-Mau ... rút ra...ra cho tôi.

   Naoto mất sức mày dựa vào lồng ngực ấm áp của anh. Đôi mắt từ từ nhắm nghiền lại.

   Ngắm nhìn thành quả của mình, mang em đi tắm và ôm em ngủ.

   Sáng hôm sao Takemichi đã khỏe hơn nhưng tìm mãi tìm mãi không thấy Inu đâu. Vô tình lướt quá phòng của Naoto thì thấy hai người ôm nhau ngủ ngon lành. Con ghen ập đến, Takemichi sát khi bừng bừng như muốn đập chết Inu. Nhưng anh cứ nghĩ họ chỉ ôm nhau ngủ bình thương và rất trong sáng chứ đâu biết tối qua kịch liệt như thế nào...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro