Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: gặp mặt ?


Vietnam tỉnh lại, cả người đau nhức, uể oải. Cậu lếch thếch ra khỏi phòng ngủ. Tửu lượng của cậu đã thấp mà còn uống rượu đặc chế, khiến cậu thành bộ dạng này. Cậu dựa mép tường, lần mò đi đến tìm kiếm nhà vệ sinh.

Hành lang vắng lặng không một bóng người và có chút u tối, giờ cậu nghe thấy tiếng bước chân thỏ thẻ của cậu và tiếng đế giày lộc cộc đằng sao-?

"Ai?"

Nam giương nắm đấm, định cho kẻ theo dõi một vết bầm trên mặt nhưng hắn kịp thời tóm cậu,bẻ ngược tay và ép cậu lên tường .

"Ai dám lẻn vào nơi này"

"A- đau... ngươi bỏ tay ra... nếu không.."

Hắn thở hắt ra rồi ngoẻn miệng cười.

"Nếu không ?"

"Ta nói cho ngươi biết người đem ta đến đây là Nazi."

Vừa nói xong hắn lại áp sát cậu hơn, khiến Nam không thể động đậy.

"À ngươi là kẻ bị giám sát đấy à, Vietnam đúng không nhỉ... hm ta là JE, cùng là người gốc Á nên ta có thể hiểu ngươi 1 chút" hắn nói nhỏ vào tai cậu.

Cậu cố cựa quậy thì nụ cười trên môi hắn càng méo mó..."Ah__ ngươi yên tâm ở đây không có người, hay ta với ngươi chơi một trò chơi nhỉ"

Vietnam cảm nhận được mùi vị nguy hiểm, sự uy áp làm cậu hơi khó thở...

Hắn dẫn cậu ra sân tập, có rất nhiều người bị trói, họ bị phơi nắng từng mảng da bị tóe máu và đông lại. Thì bị đánh tiếp. Cuộc hành hạ như vòng lặp vô tận, họ được cho ăn như những con thú.

JE tiện tay tóm một người đang bị treo và lôi người đó như thanh gỗ.

"D-dừng lại"

Cậu thấy những cảnh đó thì tay chân run lẩy bẩy. Người ở nơi này thật đáng ghê tởm, nơi cậu sống từng sing mạng đều được trân quý cẩn thận, mọi người không phân biệt chủng tộc, già trẻ lớn bé đều nương tựa vào nhau. Sao thời đại này mạng sống con người với nhau, tại sau lại tước đi một cách thản nhiên thế.

JE thấy phản ứng của cậu rất hài lòng, hắn đưa cậu một con dao găm rỉ sét. Đoạn, hắn đặt tay lên vai cậu thì thầm..

"Đây là trò chơi ta tạo cho ngươi, nếu ngươi thắng ta sẽ lén thả ngươi ra, nếu thua xem ra ta không nương tay nữa"

Hắn cười rồi bảo hai cô gái xinh đẹp. Họ là những tùy tùng, những cổ máy sinh nở của nơi này.

Hắn cười vui vẻ, nói với tên tù binh.

"Nhận ra đây là ai chứ... haha, thật không ngờ. Nhưng ta sẽ cho ngươi cơ hội. Nếu thắng tất cả tù binh sẽ được tự do , nếu thua thì ta xả súng hàng loạt nhất là trẻ em."

Hắn ngưng một chút, chỉnh lại cái mũ.

" hai cô gái này, sẽ cù ngươi, nhưng ngươi không được cười, không được khóc, nếu chịu được trong vòng 15p thì ngươi thắng"

Hắn qua sang Nam :"còn ngươi nhỉ, nếu hắn cười hoặc khóc một cái nếu ngươi đủ can đảm giết người này khi hắn phạm luật thì ngươi thắng"

Mặt cậu vốn đã tái nhợt vì thấy cảnh tượng dã man này.

Cậu bỗng buông dao xuống lập tức nó biến thành bụi. Băng hoại 4%!@?, ngay lập tức phạm vi trong 8m kim loại tan thành khói, tất cả loại súng, đạn đều tan biến.. đi kèm với làn sóng cuốn phăng tất cả. JE cũng bị đập vào tường rồi ngất đi.

Nam tiếp tục bỏ chạy. Lòng ngực cậu đau như xé, máu trên môi tiếp tục đổ ra,  đúng cậu đang bỏ trốn.

Nhưng sự đau đớn làm cậu nhanh chóng mất sức, tiếng bước chân rì rầm đến gần. Dấu hiệu bọn phát xít muốn săn lùng cậu, Nam sử dụng lý trí và năng lượng cuối cùng của bản thân, dịch chuyển đến doanh trại cách đó 10km.

"Làm ơn, giúp tôi"

Cậu đang trước cổng doanh trại hồng quân, và đó là câu nói trước khi nam ngất lịm đi.

Bọn phát xít, thấy không đủ lực lượng tấn công nên quay về. Hồng quân cảnh giác với cậu, vì cậu rất có thể là gián điệp cày vào.

"Nhưng họ tá hỏa nhận ra, đây là Vietnam..."

Tiếng xì xào reo lên. Vì Vietnam của họ đang nghỉ phép và không thể bị phát xít đuổi bắt.

May thay bọn họ vẫn đem cậu vào đồn chữa trị...

Sau 3 ngày, cậu he hé mắt thì thấy 2 thân ảnh y hệt mình đang nhìn chăm chăm vào.

Cậu hoảng hốt bật dậy rồi nhưng phát hiện trên người có kim loại.

Một người mặc áo blouse, trông như chú Cuba của cậu.

"Tên nhóc này tỉnh rồi à, thật không thể tin được lại có người giống cậu như hai giọt nước đấy Vietnam à."

" tin này cũng sốc đấy, đang thời gian nghỉ ngơi à, mà phải chạy lên đây"

Đông lào vẫn nhìn cậu, không nói lấy một lời, có vẻ hắn đang nhìn cậu.

" nào cháu bé, tên gì ?"

"Vietnam" cậu mấp máy trả lời.

Cả phòng ngay lập tức nhìn cậu...

Có gì đó rất lạ, Đông lào lấy con dao kê sát cổ cậu.

"Mày là ai?"

Cậu giật mình cây dao lạnh toát. Không chút thương tình.

Nam sợ hãi, thực hiện kỉ năng dịch chuyển và biến mất trước mặt 3 người.

"Magic!!!!!"

Nhưng bị nội thương khá nặng nên cậu tiếp tục ngất đi, ngay chổ cũ.

Cuba nhìn đống kim luồng vỡ nát vương vãi trên sàn.

Mọi người bên ngoài cũng hốt hoảng. Vietnam thế giới này trách móc.

"Cậu bé này.... bị cậu dọa sợ rồi đó "

Khi Nam được đưa về giường Cuba tiếp tục điều trị...

Lần thứ hai tỉnh dậy, mọi người có vẻ đông hơn. Họ nhìn cậu, bằng ánh mắt suy xét, trầm ngâm.

"Ta là ussr" một người đàn ông phá vỡ bầu không khí kì lạ đó.

Cậu nhìn không hắn mắt bỗng rơm rớm.

"Ussr ?!"

"?!" Ussr nhún vai, tỏ ý không quen biết. Nam bình tĩnh lại.

" tôi biết các vị "

Nam mang khí sắc lạnh, lan khắp phòng, đây là phong thái của đông lào. Nhưng cách nói đó là của Vietnam.

" ngạc nhiên chứ ?! "

.

.

.

Sao bao nổ lực nam đã an toàn đến lãnh thổ ussr.

Cậu đã lãng phí thời gian quá nhiều trong việc tìm thuốc giải.

Trật tự thế giới đang đảo lộn

Nam sẽ ra sao

Sự tồn tại sẽ ra sao ??

Hay đây chỉ là trò đùa của thần linh tạo ra ??

Tương lại thay đối. Điều gì sẽ bị đảo lộn??

29/5/2023

Tớ khá mệt khi viết truyện ntn ,:((

Cảm ơn các nàng vẫn theo dõi.

Trình viết càng xuống cấp càng cẩu huyết rồi.. khi rảnh tớ sẽ beta toàn bộ lại :((((






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro