Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[JinMin] Đau, nhớ và... yêu!


JM: KIM SEOKJINNNN! *cậu la lớn tên anh*

JM: Anh mau về đi...hức hức về...hức với em..

*anh đã qua đời trong 1 vụ tai nạn nhưng thật ra thì tí sẽ có điều bất ngờ*

JM: Em thật nhớ anh đó SeokJin à! *cậu ôm tấm ảnh của anh ngồi trong 1 gốc mà khóc*

JM: Em nhớ anh, nhớ tất cả, nhớ cả Jin muối ngày nào làm em cười khi ở bên! Thật sự nhớ lắm! *cậu khóc rồi ngủ quên lúc nào không hay*

*Từ đâu có 1 chàng trai đi lại bế cậu lên*

JM: Jin à! Trong mơ em cũng thấy anh nữa này! *cậu dùi vào trong lòng anh*

JN: Jimin à! Anh xin lỗi! Anh không thể chở về bây giờ! Anh có chuyện phải làm rồi chở về với em! *anh hôn má cậu*

JM: Em nhớ..hức anh...mau quay về với em đi mà! *cậu nức nở*

JN: Anh sẽ về! *anh để cậu xuống giường rồi đi mất*

*cậu ngủ 1 giấc đến chiều*

JM: Ủa ai bế mình lên phòng vậy? Nhớ là mình dựa tường ngủ mà ta? *cậu hoang mang nói*

JM: Còn vang vảng mùi hương của anh đâu đây! Hức...hức.. *cậu chạy đi tìm anh khắp nơi*

*anh đứng đó vẫn theo dõi theo cậu*

SJ: Bảo bối à! 2 năm nữa thôi! *anh nói rồi bó đi*

[Tua hai năm sau...]

*anh bây giờ thì đã là chủ tịch công ty Kim Gia*

*anh chuẩn bị đi tìm cậu thì nghe tin cậu nằm trong bệnh viện*

*anh không chừng chừ gì mà ra xe chạy lại bệnh viện*

*đến nơi anh chạy vào hỏi bác sĩ*
SJ: Bệnh nhân Park Jimin đâu?

Bs: Phòng VIP ạ!

*anh gật đầu rồi đi vào phòng VIP*

[ Flashback lúc cậu bị tai nạn ]

*cậu đi tìm anh thì đột nhiên dừng lại*

JM: Em mệt rồi Jin a! Em muốn đi theo anh! *cậu đi hờ hửng trên đường*

JM: Hức...hức...sao không đợi em đi theo chứ? *cậu vừa đi vừa khóc làm mn tưởng cậu thất tình*

*cậu băng qua đường mà không nhìn xe nên....*

"RẦM" *thân ảnh nhỏ nhắn ngã xuống đường*

JM: Em theo anh được...rồi nè SeokJin!
*cậu nói rồi ngất đi*

*người đi đường thấy vậy nên đưa cậu vào cấp cứu*

*và cậu nằm đó 2 năm trời, không người thân không ai vào thăm*

*Quay lại phía anh*

*anh đi vào phòng thăm cậu*

SJ: Jimin...

*không gian im lặng*

*anh đi lại ngồi xuống ghế cạnh giường nắm tay cậu nói*

SJ: Bảo bối! Anh về với em rồi này...em tỉnh dậy đi...

*không gian vẫn im lặng có thể nghe tiếng từng nhịp tim của cả hai*

SJ: Thật ra anh không chết...anh...anh bị gia đình bắt lại! Cho anh hai năm để quản công ty nếu không họ sẽ không tha cho em...anh thật xin lỗi!

[Flashback]

SJ: Pama à...con không quản công ty đâu!

Papa: Con hiểu chuyện gì sẽ sảy ra với người con yêu rồi chứ?

SJ: Papa!!!

Papa: Sao? Chúng ta đã chấp nhận con việc yêu cậu ta thì cũng có cái gì ngược 1 chút chứ?

SJ: Ý papa là sao?

Mama: Chúng ta chỉ muốn thử xem cậu ta có yêu con thật lòng hay không thôi!

SJ: Pama à....hai người... Haizzzz...con sẽ quả công ty nhưng không được làm hại người yêu con!

Pama: Tốt đó!

*anh uể oải lên phòng ngủ*

[End flashback]

SJ: Bảo bối mau tỉ đi! Chẳng phải em muốn anh về à? Anh về với em rồi này!

*anh hôn lên khắp mặt cậu*

*tay cậu nhúc nhích*

SJ: Bác...bác sĩ đâu?

*bác sĩ đi vào*

Bs: Có việc gì ạ?

SJ: Cậu ấy tỉnh rồi!

*bác sĩ khám cho cậu*

Bs: Thật bất ngờ! Cậu ấy nghĩ ngơi khoảng tối sẽ tỉnh!

SJ: Cảm ơn bác sĩ!

*bác sĩ gật đầu rồi bỏ đi*

SJ: May quá em tỉnh rồi!

JM: Đây là đâu? *cậu nhỏ tiếng hỏi*

SJ: Bảo bối!!!

JM: Anh....anh SeokJin! Em...em nhớ anh lắm hức hức....

SJ: Ngoan ngoan giờ chẳng phải anh về với em rồi à? *anh ôm cậu vào lòng lau nước mắt cho cậu*

JM: Anh...anh...em chết rồi sao?

SJ: Em không chết! Anh cũng không chết...

JM: Sao?? *cậu bất ngờ*

SJ: Thật ra là...*anh kể cho cậu nghe*

JM: Anh làm em lo chết! *cậu ôm chặt anh*

SJ: Em chưa khỏe đâu! Mau nghĩ ngơi đi! Khỏe rồi anh dẫn về ra mắt gia đình nhe! *anh nựng má cậu*

JM: Ra...ra mắt gì chứ? *cậu đỏ mặt*

SJ: Chẳng phải em rất muốn sao?

JM: Muốn gì chứ? Hứ...

SJ: Thật không muốn làm vợ anh a?

JM: Em muốn mà hihi...

SJ: Vậy em phải ở đây nghĩ ngơi cho khỏe đi!

JM: Hông đâu! Em muốn về nhà

SJ: Vậy về nhà tiện anh chăm sóc cho em luôn!

JM: Vâng!

SJ: Đợi anh tí! *anh hôn trán cậu rồi đi làm giấy xuất viện cho cậu*

SJ: Đây! Về thôi! *anh bế cậu lên*

JM: Nae! *cậu câu cổ anh*

*anh bế cậu ra xe chở cậu về nhà mình*

*về nhà anh bế cậu vào trong*

Pama: Hai đứa về rồi à?

SJ: Vâng!

JM: V...vâng...

Mama: Ta có làm gì con đâu mà sợ vậy chứ?

SJ: Con bế em ấy lên phòng đây!

Pama: Ừm!

*anh bế cậu lên phòng*

Mama: Thằng nhỏ dễ thương quá ông ạ!

Papa: Tôi biết mà!

*pama làm.tiếp việc đang gian dở*

SJ: Em phải nghĩ ngơi ăn uống đầy đủ đó!

JM: Em biết rồi a!

SJ: Ngoan!

[Sau mấy tháng anh chăm sóc thì cậu cũng khỏe lại]

JM: Haizzz...cuối cùng cũng khỏe được đi rồi!

SJ: Haha....sắp hôn lễ của mình rồi đó bảo bối!

JM: Sao ạ? Nhanh vậy?

SJ: Em không muốn à?

JM: Em rất muốn là đằng khác hihi!

*không lâu sau thì cả hai chuẩn bị hôn lễ*

*cả hai nắm tay nhau đi vào lễ đường với hàng ngàn ánh mắt ủng hộ*

*cậu với anh làm lễ xong và ở với nhau hết đời*

._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._.

Cái kết hơi lạc đm :))

Linie

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro