Chap 4
"Anh ơi, anh ơi"
Mikey mơ hồ nhấc mi lên, phản chiếu trong đôi con ngươi đen tuyền là hình bóng của em gái. Emma ngồi bên cạnh giường em, cất tiếng gọi ngọt ngào
"Cuối cùng anh cũng dậy rồi"
"Có gì không...Emma?"
Mikey từ từ ngồi dậy. Hiện tại em đã xuất viện được hơn một tuần, vậy lên cơ thể có thể gọi là cũng từ từ ổn lại. Chỉ có điều vẫn không được như trước...
"Anh quên hả? Hôm nay anh đi học lại ấy"
"À, anh nhớ"
Mikey rũ mi, từ từ đứng dậy. Lòng dâng lên cảm giác mệt mỏi và chán nản. Em từng bước chậm chạp vào nhà tắm, Mikey chẳng muốn đến trường chút nào
Ước gì được ngủ mãi thì tốt
Uớc gì không bị làm phiền
Uớc gì...
.
.
.
"Cơm của anh đây, anh cứ ăn từ từ ạ"
"Ừm"
Mikey ậm ừ gật đầu, em nhận lấy phần cơm từ Emma. Những hạt cơm nhạt nhẽo khó trôi vào cuỗng họng. Mikey mím môi nhìn phần cơm đã vơi đi phân nửa. Thật sự em chẳng muốn ăn, chẳng muốn làm gì. Nhưng nếu không ăn sẽ đói, sẽ chết mất
Mà chết sẽ quay lại lần nữa. Không vui chút nào. Mikey ghét nơi bắt đầu lại, cực kì ghét
Cứ nghĩ mà mày Mikey có chút nhăn lại. Cuối cùng em cũng đành cố nuốt chỗ cơm còn lại vào miệng. Emma giật mình khi thấy anh trai ăn cơm một cách vội vàng. Cô định lên tiếng cản lại, nhưng rồi không kịp
Khụ khụ
Mikey vì ăn quá vội bèn mắc nghẹn, không nhịn được những tiếng ho xé lòng vang lên. Em có thể cảm nhận được từng chút trong bụng như có thể nôn hết ra đến nơi. A, khó chịu thật, lòng em dâng lên nỗi bứt rứt đến phát điên
"Anh không sao chứ"
Emma bèn vội vỗ vỗ lưng Mikey. Cô lo lắng nhìn anh trai đang cúi gằm đầu. Lưng Mikey run lên một hồi, hàng mi rũ xuống che đi hắc tử dần trùng xuống đầy tồi tệ. Dẫu có trải qua vô số lần không đếm nổi, cũng không quen nổi...
Tại sao chứ? Tại sao em lại thảm hại đến vậy?
Tại sao em không thể sống như một người bình thường...?
.
.
.
Mikey từ trên xe bước xuống, em thấy Emma vẫy vẫy tay với em. Mikey cũng chỉ cười nhẹ một cái, chiếc xe sau đó cũng rời đi
À, Emma nhỏ hơn em một tuổi. Mikey năm nay lên cao trung và học năm nhất, vậy lên con bé không cùng trường với em
Mikey thở dài một hơi nhìn bóng dáng khuất dạng của chiếc xe. Những lúc ở trường sẽ không thấy Emma. Mà không thấy Emma...Mikey có thể cảm tưởng bản thân lúc đó thế nào
Ngoài Emma ra, Mikey chẳng muốn ở chung không gian với bất kì ai. Em khó chịu với tất cả
Cuộc sống hiện tại, Mikey chỉ cần ăn, ngủ, nhìn Emma hạnh phúc là được.
Còn lại, em chả muốn để ý. Tất cả đều là tiếng ồn
Mikey quay lưng. Khuôn mặt tĩnh lặng lơ đi những ánh nhìn đang chằm chặp vào bản thân. Một lũ soi mói và nhiều chuyện, chắc hẳn chúng đang định bới móc gì đó nói xấu em. Nhưng Mikey sẽ không để tâm đâu, cứ tự nhiên đi
Bởi bọn chúng nói đúng mà. Mikey vẫn có thể nhớ được bản thân của ban đầu. Lúc đó em là một đứa xấu tính, hay đi gây chuyện với người khác. Đến mức mà ai nhìn thấy em cũng ghét. Ngay cả người nhà cũng coi em là một đứa phiền phức hay gây chuyện
Vậy lên khi biết Mikey bị bắt cóc, hình như bọn chúng vui lắm
Lúc biết em bị cưỡng hiếp, càng vui hơn thì phải
Mikey không rõ điều này, bởi em đâu thể biết hết được suy nghĩ của chúng. Em chỉ biết. Sau sự kiện kinh hoàng đó xảy ra, ai cũng nhìn em với ánh mắt như nhìn món đồ rẻ tiền. Em chỉ biết, những nụ cười ác ý đầy mỉa mai nhắm đến em từ ngày đấy
Mikey hồi ấy ngốc lắm, em thắc mắc vì sao tụi đó độc ác đến vậy. Rõ ràng em là nạn nhân mà, sao tụi đó lại hành xử như em mới là kẻ có lỗi?
Nhưng rồi đến tận sau này, em mới biết. Do bọn nó ghét em. Bọn nó ghét em vì em hay gây chuyện với chúng. Vậy lên với nỗi đau của em, bọn chúng coi là một trò đùa mà cười nhạo
Một trò đùa sát muối vào tim em, sát muối vào lòng tự tôn của em
Mikey là một kẻ có cái "tôi" cao, rất cao. Vậy lên một lần, không thể nhịn được em đã hung hăng đấm thẳng vào mặt một thằng nào đó. Thằng đó nó độc mồm lắm, lời của nó đánh thẳng vào cái tâm lý bị lung lay của em. Nó khiến em như phát điên, khiến em chỉ muốn dùng dao đâm nát họng nó để nó câm miệng lại
Mikey vẫn nhớ, ngay sau đó em đã bị bạo lực học đường vì hành động đấy. Mikey từng là một kẻ rất mạnh, đấy là trước khi em bị bắt cóc. Sau vụ việc ấy, em mất thật nhiều thứ. Tất cả còn lại chỉ là cái bóng tâm lý to lớn ám ảnh em từng ngày
Mikey sợ bị đụng chạm, em sợ bị người cùng giới đụng chạm...
Bọn nó, nhiều đứa nhào đến túm lấy em, giữ em thật chặt. Mikey cả người như bất động. Não em đình trệ với những mảnh kí ức ám ảnh trở về. Mikey có thể phản kháng, nhưng nỗi ám ảnh đã lấn át lí trí em. Tất cả chỉ còn lại sợ hãi khi từng hàng nước mắt sinh lí lăn tròng. Em bất lực mặc cho cơ thể bị chúng đánh đập, dẫm đạp
Sau đó, rất nhiều ngày như vậy tiếp diễn. Mikey hiểu, bọn chúng biết được điểm yếu của em rồi
Thật nhiều vết thương, thật nhiều nỗi đau. Mikey hướng đến phía người nhà cầu cứu. Nhưng đáp lại chỉ là lời lạnh lùng của hai người anh trai
À, Izana đang rất bận quan tâm người yêu của anh ấy. Shinichiro thì luôn phải cắm đầu vào công việc. Họ làm gì có thời gian lo nghĩ cho em. Vả lại, họ cũng chẳng thích em
Emma hả? Con bé còn nhỏ lắm, Mikey chẳng muốn con bé lo lắng đâu.
Thôi thì kệ đi, em chỉ cần chịu đựng một thời gian nữa thôi. Bọn chúng sẽ nhanh chán thôi,...nhỉ?
À...em sai rồi, bọn chúng vẫn vậy
Sau ba năm bị bạo lực học đường, em đã nhảy lầu
Và tất tiên rồi, em đã chết. Sau đó, vòng lặp không hồi kết này cũng bắt đầu
Mikey ngáp một hơi dài, sau khi đặt cặp xuống ghế, em bèn nằm vật vã xuống bàn. Hàng mi đen dài từ từ hạ xuống. Em chính là muốn đi ngủ. Bởi nếu tiếp tục thức giấc, xung quanh cũng chỉ là những thứ phiền phức.
Vậy lên ngủ là lựa chọn hàng đầu
Ngủ, chỉ cần nó là đủ
Các bạn học cứ tiếp tục xì xào, em không quan tâm đâu. Cô giáo có vào cũng kệ, bởi cô không gọi nổi em đâu
Em bận ngủ rồi
***
Kể ra cái ảnh bìa tôi đặt đại cũng hợp với hình tượng ham ngủ của bé nhà phết :>
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro