Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

-10-



Em khó khăn bước xuống nhà.


Mikey mặc thêm một chiếc áo cao cổ, vừa vặn để che đi dấu vết kia, lại kín đáo khiến em bớt sợ hãi những con người đã từng đụng chạm em.

Nhưng mọi thứ không đơn giản như em tưởng, chẳng cần phô diễn ra, vết hôn ngân đỏ rượu ấy vẫn cứ lấp ló sau mái tóc vàng rủ xuống..

Izana nhếch miệng, hắn đang rất vui vẻ thưởng thức món sashimi của ngày hôm nay, nó ngon hơn gã tưởng.


-Mikey! Mày gầy rộc đi đó, phải ăn nhiều vào!

Draken thuần thục gắp bỏ vào bát của em, gã nở nụ cười bình thản như mọi hôm khiến em cũng an tâm được phần nào.

Trút bỏ một chút gánh nặng, em liền chuyên chú ăn cơm, tâm niệm phải ăn thật nhanh để lên phòng thật lẹ!

Nhưng em ơi.

Chẳng có gì gọi là dễ dàng cho em cả.


Mikey đột nhiên cảm thấy bụng em đau đớn, quặn thắt lại. Cơn đau từ từ gặm nhấm em, chỗ đó..

Con của em!

Em hoảng hốt, mặt mày tái mét lại, cổ họng lợm lợm buồn nôn.

-Con xin lỗi..con vào nhà vệ sinh một chút-..

-Này, từ từ thôi..

Bước chân em vội vã, bao nhiêu đồ em vừa ăn đều nôn thốc nôn tháo hết ra, chất dinh dưỡng nạp vào thì chẳng được bao nhiêu, lúc này em cảm thấy cơ thể mềm yếu như bị rút kiệt.

-..khục..

Giọng cười khinh miệt vang tới, vành tai của em đã đủ đau đớn.

Izana đứng tựa vào cửa, đôi mắt ấy nhìn em vừa có chút coi thường, vừa ghê tởm.

-Này, mày có phải bị ngu rồi không?

-....

Em mệt đến mức không thể đáp lại lời gã, bị ăn bơ khiến người nào đó tức điên lên, bước tới bên cạnh và ghì chặt mái đầu mềm mại của em.

-Tao hỏi mày đấy, điếc à??

-Anh bỏ ra!

-Này!!

-..bỏ..tay..

-Này! Mày khinh tao đấy à!!

Gã càng mạnh bạo hơn với em, cổ tay bị nắn cho đến tím bầm, lưng em đập vào thành bồn, một trận nhói tim ập tới.

Phía bụng cũng truyền tới cảm giác thấu ruột thấu gan.

-Đau..hức..đau lắm..tôi đau..

Mikey không nhịn được phải kêu lên, đôi mày em nhíu chặt lại, nước mắt dù đã cố kiềm lại nhưng vẫn chậm rãi trào ra.

-Mày..

-Thật phiền phức.

Izana tặc lưỡi song cuối cùng cũng giúp em đứng dậy, nhìn bộ dạng thảm hại này của em gã chẳng thể không buông tha. 

Em mà ngất ra đấy thì mệt lắm.

***


Hôm nay xác định chính là bữa tối tồi tàn và thảm hại nhất của em.

Khó khăn lắm mới lê chân ra được đến nhà ăn, một giọng nói truyền tới khiến đại não em choáng váng.

-Cháu thích Mikey.


Âm thanh của Draken!

Không thể nhầm lẫn được, đó là âm thanh của Draken!

Em không thể tin tưởng vào tai mình nữa rồi, gã ta dám nói ra điều đó, trước mặt Ema?

Cơ thể em run lên bần bật, sự lạnh giá tràn vào sống lưng em, đi sâu vào trái tim nóng bỏng của em.

Khi giọng nói của Ema vang lên, thứ đó khiến cho trái tim của em đột nhiên nát vụn.

-Vậy sao ạ?..

Nghèn nghẹn.

Nghẹn đắng, cổ họng như mắc cái gì đó mà trở nên khó thở vô cùng.

Không ngoài dự đoán.

-EMA!!

Giọng hét của Shinichirou đem em trở lại thế giới, rồi một lần nữa đẩy em vào vực thẳm.

-Ema! Tỉnh dậy đi, Ema!!

Mọi thứ loạn hết cả lên, loạn hết cả lên. 

Đứa em gái quý giá hơn trăm lần sinh mạng này của em không chịu được nỗi kích động, nàng đã ngất xỉu. 

Và chẳng có điều gì khác ngoài việc mọi thứ bị đẩy vào một mớ tơ nhện chằng chịt.

.

.

-Manjirou, anh sẽ nói chuyện rõ ràng với em sau được không?..

-Đừng lo lắng quá nhé, mọi người không trách em đâu..

Tuy rằng Shinichirou đã an ủi, nhưng cảm giác tội lỗi vẫn cứ chất chồng lên, trái tim em như bị cắt đôi, đau đớn và tủi nhục.

Rõ ràng, rõ ràng em đã tự dặn lòng bản thân cần phải mạnh mẽ.

Thế nhưng tại vì sao?

Nước mắt cứ không ngừng rơi ra như thế này.


***


-Mày làm gì ở đây, Mikey?

Sân thượng của bệnh viện, nơi đón gió, mát mẻ và trong lành.

Em mặc trên người bộ đồ mềm mại, rộng thùng thình, để bản thân ra trước chiều gió thổi.

Mọi thứ bay phấp phới, cơ thể bé nhỏ của em yếu ớt như chuẩn bị bay đi.

Nhưng tiếc rằng, đôi cánh của em đã bị vặt gãy từ đời nào.


-Đừng lại gần đây.

-Nào, Mikey..

-Đừng lại gần đây.

Em kiên trì lặp lại, mái đầu nhỏ rối tung, đôi mắt em vô hồn nhìn người trước mặt.

-Cút xa ra, Draken.

-Cho xin đi Mikey? Mày lại định bày cái trò gì nữa vậy?

-Cút xa ra, thở chung không khí với loại như mày khiến tao phát tởm.

-Trời ạ, xem ai đang nói kìa? Mày quên rằng cái cơ thể này đã làm mày sướng điên như thế nào hay sao hả?


Mikey cười lanh lảnh, ừ phải rồi nhỉ, ừ phải rồi, ừ hắn ta không sai.

Tiếng cười mỗi lúc một lớn, nhè nhẹ như gió lại tan nát như thủy tinh vỡ vụn.

-Mày phát điên hả Mikey!

-Phải!! Bố mày phát điên rồi! Tao đang phát điên phát dại lên rồi đây!!! Tao đang muốn giết người!!

-Tao cảnh cáo mày..

-Câm mõm đi! Thằng chó chết!! Em gái tao làm gì nên tội hả Draken?? Mày hại nó thảm quá, mày hại em gái tao thảm hại quá Draken!! 

Em bật khóc, nước mắt lăn dài chạm vào khóe môi đang nhếch lên. Rõ ràng là em đang cười, nhưng nó đau đớn quá, đau đớn như vạn tiễn xuyên tâm.

-Mikey!

-Câm mồm!

Ema của em đang sống một cuộc sống của người thực vật rồi, thở bằng ống thở, tồn tại bằng máy trợ tim!

Mọi thứ xung quanh khiến em phát điên lên rồi, nó chèn ép em đến mức phát điên lên rồi!!

-Aha..

Nơi này cao thật đấy, thật muốn nhảy một cái chết quách cho xong.

Draken nhìn bộ dáng này của em, không khỏi hốt hoảng một cái. Gã biết ánh mắt này, đây chính là ánh mắt tham muốn một cái chết nhẹ nhàng.

Đây là ánh mắt của kẻ chán ngán cuộc sống.

Hắn cố gắng tiến lại gần, liền bị giọng nói của em hét cho lùi vài bước.

-Cút đi. Cút đi hoặc là tao khiến cơ thể bọn mày thèm khát này trở nên nát bét xương thịt lẫn lộn.

Em làm thật.

Em sẽ làm thật.

Ema của em, cả cuộc đời của con bé, tình cảm trong sáng của con bé, ước mơ, hi vọng của con bé, tất cả đều bị tên khốn này bóp cho vỡ tan tành.

Còn tội lỗi, thì tất cả để em gánh chịu.

-Nó sẽ còn nhận một người anh trai, kẻ cướp đi tình yêu của đời nó chứ..

.

.

***


-[Ái chà, không ngờ sẽ có ngày em gọi cho tôi, bé cưng.]

-Câm mồm.

-[Ồ được? Em muốn gì?]

-Anh còn muốn cơ thể của tôi không?

-[Em lại trêu tôi rồi, chuyện này không phải hiển nhiên sao?]

-Tốt lắm, tôi sẽ cho anh một đêm, anh giúp tôi một việc.

-[Em định bán thân cho tôi đấy à?]

-Tôi bán, anh có mua không?

-[Mua chứ, thật lợi hại, không ngờ tôi lại được em để mắt đến đấy nhé.]

 Âm thanh ngả ngớn của một gã đàn ông truyền qua chiếc điện thoại, trở nên rè rè khó chịu nhưng không cản lại được sự phấn khích.

Được thôi.

Cơ thể này bẩn thì cũng đã bẩn rồi, em không ngại để nó vấy thêm bùn lầy vài lần nữa đâu.

***


Cái thai rất nhanh đã được hai tháng, bụng nhỏ của em có chút nhô lên. 

Dạo này em hay mặc đồ rộng, và điều này không qua khỏi con mắt của Shinichirou.

Nhưng chuyện nhanh chóng được cho qua, vì em đã rất giỏi trốn tránh rồi. Tuy rằng con mắt nóng bỏng của Izana nhìn em khiến em khó chịu vô cùng. 

Gã để ý thì có sao chứ, dù gì thì chưa từng có một giây nào Izana rời mắt khỏi em. Gã như đang sợ em sẽ vượt khỏi vòng tròn mà gã và lũ khốn nạn kia bày ra ấy.

Tuy rằng em cũng chẳng rảnh rỗi mà bận tâm đến họ, em còn việc phải làm.

Bọn họ để ý em thì em cũng mặc kệ thôi, nói cho cùng thì bọn họ để ý cái cơ thể sau này sẽ thuộc về người họ yêu chứ có phải em đâu.


Hờ hững.

Thờ ơ.

Và không quan tâm mọi thứ.

Haitani Ran nhè nhẹ đè em xuống chiếc giường trắng, giọng nói gã mang đầy dục vọng mãnh liệt muốn cắn nuốt em.

Mặc cho người dưới thân không thèm bố thí cho gã một âm thanh rên rỉ.

-Chết tiệt, Manjirou!

-Hửm?

Em nghiêng mái đầu vàng nhàn nhạt cười nhẹ, tóc em rối loạn, vương vấn trên khuôn mặt hồng nhuận đáng yêu. 

Chẳng có bộ dáng gì sung sướng hay điêu đứng trước gã đàn ông đang trần trụi trước mặt.

-Em định cho tôi đụ một cái xác không hồn ư? Chẳng có tí cảm giác nào cả!

Gã kiêu kì miết nhẹ lên đôi môi đỏ mềm mịn, nhưng chẳng đổi lại được gì ngoài nụ cười khuynh quốc.

-Đừng đòi hỏi quá nhiều, anh muốn cơ thể, giờ lại muốn linh hồn.

Tôi mới không có đủ khoan dung như thế.

- Manjirou, em đừng coi bản thân quá quan trọng.

-Nói không sai, trước giờ tôi cũng chẳng nghĩ mình quan trọng, và cả anh, xem ra cũng không quan trọng cho lắm.

Âm thanh em đều đều, nhẹ nhẹ, phả vào tai hắn ngứa ngáy phát điên. 

Haitani Ran cảm thấy vô cùng kích thích và hứng thú, thay vì đè em ra cưỡng bách em thì như thế này em quyến rũ hơn gấp vạn lần.

Tuy rằng, em nói đúng, em chẳng coi gã là cái thá gì trong mắt cả.

Nhưng có làm sao đâu cơ chứ, bởi lẽ tối nay gã sẽ là người đem cả cơ thể bé nhỏ này vùi dập dưới bản thân.

Nhìn người đàn ông trước mặt đang dùng miệng xé rách một chiếc bao cao su, em mỉm cười ôm lấy gã.

-Chơi trần.

-Ha..

Lẽ nào lại từ chối.

Người ta nói người mang thai có dục vọng lớn hơn bình thường, gã công nhận rồi đấy.

.

.

Trải qua một đêm bị lật qua lật lại, chân em sớm đã mềm nhũn.

Mặc kệ kẻ kia còn đang thở đều trong giấc mơ của gã, em từ từ bước xuống giường, tắm rửa qua loa mặc quần áo và về nhà.

Tiệc tàn.

Về đến nhà, mới nhận ra phòng em có một người đang ngồi ở đó.

-Izana.

-Đêm qua mày vui chứ?

-Aha, vui lắm, anh muốn thử không?

Em nhếch môi cười nhẹ, bộ dáng lẳng lơ khiến gã kinh ngạc không nói nên lời.

-Khiếp quá, mày thành điếm từ khi nào vậy?

-Tôi..có khi nào không phải? Từ lúc anh ném tôi cho bọn nó, đã phải rồi.

-Đồ lẳng lơ.

Sai rồi, em chẳng lẳng lơ đâu! Cãi lại gã đi chứ! Em chưa từng một lần là thứ người mạt hạng đó!

-Tôi lẳng lơ, tôi biết rõ mà. 

-Tôi lẳng lơ đến mệt rồi, phiền anh cút ra ngoài cho cái đồ lẳng lơ này ngủ.

-Mời.

Giọng của em truyền tới như giết chết gã, khiến gã phải cười lạnh lẽo gật đầu. Cái thứ này, điều này, mãi mãi không phải là điều mà gã muốn.

Mikera gì gì đó..

Em sẽ chẳng thể biết được, mãi mãi không thể biết được người đó là ai đâu.

.

.

-Thứ anh đem ra trao đổi là gì? Haitani Ran.

-Tự do của em, mạng của con trai em, tin tức về Mikera?

-Anh không yêu người tên Mikera sao? Tại sao lại trở thành đồng bọn của họ!

-Hừm..có lẽ vì nó thú vị đi?

A.

Hãm hiếp em, nó thú vị lắm sao?

Chà đạp danh dự của em, giết chết con người của em, nó thú vị lắm sao?

Cả đứa em gái tội nghiệp của em nữa nhỉ?

Nếu gã nói điều này sớm hơn một chút em sẽ òa khóc nức nở mất thôi. Nhưng biết sao được, em đã chẳng quan tâm đến nữa rồi.

Bởi giờ em sống không phải vì em, em sống vì gia đình của em. Cái mạng này dù gì cũng được vài năm nữa là đi đời thì tiếc làm gì cơ chứ..

-Tôi nói em nghe, Manjirou.

-Đời em định sẵn cho em một con đường màu đen mù mịt.

-Em không muốn đi thì cũng sẽ phải đi, sẽ va vấp phải mà chìm vào bùn lầy đấy thôi. Bản thân em chẳng có gì cả, làm sao chống lại được bao nhiêu ánh mắt thèm khát nuốt chửng em cơ chứ.

-Bởi thế Manjirou, em đừng có thứ suy nghĩ sẽ rời xa vòng tay của bọn tôi, nó đã được định sẵn rồi, sinh mệnh chúng ta sớm đã buộc chặt vào nhau, và em sẽ mãi phải chìm đắm trong thứ quan hệ thể xác ấy.

Em mỉm cười, trong đầu từng đợt kí ức hiện lên như thước phim dài dằng dặc, những đau đớn chất chồng lên nhau vừa cay đắng vừa nhục nhã.

Nhưng em mỉm cười, nhẹ nhàng bỏ một viên đường vào cốc trà gừng đang uống.

-Bánh xe số phận sẽ không ngừng quay, đằng nào tôi cũng có ngày tự đâm đầu vào cái chết.

-Nhưng trước khi chết, cơ thể này sẽ vẫn thao túng từng người một trong các anh, cơ thể này sẽ điên đảo các anh, dìm chết cao ngạo của các anh.

-Bởi sẽ chẳng ai được phép làm tổn thương tôi nữa, chúng ta ngoài việc quan hệ thỏa mãn bản thân và rên rỉ những câu dâm loạn ấy thì tốt nhất nên coi nhau là đống da thịt biết đi biết nói thì hơn.

-Điểm yếu của các anh, chẳng may, tôi có rồi.

***


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro