Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5. Gặp.


  Sanzu rút súng từ thắt lưng ra, mặt hắn nổi đầy hắc tuyến. Hắn lên nòng súng, chĩa súng vào thẳng đầu Ran. 


 " Mẹ thằng chó! Tao đã nói gì rồi? Sao mày dám động đến vua!? " - hắn nghiến răng kin kít nói.


 " Không phải mày cũng như vậy sao? " - Ran giơ hai tay lên đầu, nghiêng đầu mỉm cười nói. 


 " Tao- Đều không phải tại thằng chó mày chuốc thuốc vua sao!?? " - hắn khựng lại vài giây rồi lại điên tiết dí súng vào đầu Ran. 


 " Không phải tại thằng chó này thì cả đời mày cũng không leo lên giường của vua được đâu, phải không? " - Ran nở nụ cười đắc thắng. 


 " . . . "


 " Bắn đi? Sau đấy mày cũng tự xử đi? Vì mày đã tạo phản, phản bội vua mà? " - Ran thư thả rời khỏi giường, nhặt lấy quần mặc lại. 


   Sanzu nghiến răng kin kít, hận không thể đem gã quăng cho hổ xé xác. 


 " Có vua ở đây không? " - Rindou từ ngoài bước vào, lên tiếng xé tan khoảng không tĩnh lặng này.


 " Chào buổi sáng, em trai." - Ran vẫy tay mỉm cười. 


  Rindou nhìn tình cảnh hiện tại đã đoán ra ngay rằng anh trai nó đã 'ăn mảnh' xong rồi. Nó mặc kệ họng súng bất lực của Sanzu mà lao vào túm cổ áo của anh trai nó. 


 " Đờ mờ Ran!? Sao anh dám chén trước mà không gọi em!? " 


 " Thôi nào, đằng nào lượt sau chẳng đến em? " - Ran an ủi thằng em mình. 


 " Địt mẹ! Hai đứa chúng mày còn dám có lần sau!? " - Sanzu lên cơn điên, quăng súng qua một bên, lao vào đấm thẳng mặt Ran làm gã ngã ngửa xuống sàn.


 " Anh trai!? Đm, thằng chó điên này!? " 


   Rindou thấy thằng anh khốn nạn của mình bị đấm vừa thấy hả hê vừa thấy tức giận, nó túm lấy cổ áo Sanzu đấm mạnh vào mặt nó. Sanzu cũng chẳng vừa, hắn tung cước đạp thẳng vào bụng Rindou.


 " Em trai!? Địt, thằng chó điên mày tới số rồi!? "


   Nói rồi Ran cũng lao vào, kết quả là cả ba thằng cùng lao vào 'cắn' nhau như bọn chó điên cho đến khi Kakucho đi vào. 


 " Ba đứa chúng mày lên cơn đấy à!? Thủ lĩnh đâu- " 


  Kakucho chợt khựng lại khi thấy Mikey đang nằm trên một đống tạp chất nhớp nháp dơ bẩn.. Hắn không nói không rằng, lập tức cởi áo khoác, đi tới giường bế bồng em lên, dùng áo khoác che lấy phần dưới của em rồi mang em rời đi, bỏ lại 3 thằng điên vẫn chưa muốn 'rời xa' nhau. .


   Vài phút trước.. 


 " Mày chờ ở đây được rồi, tao sẽ vào đó. Nhớ cẩn thận." - Draken đỗ xe ở trước một con hẻm nhỏ, anh dặn dò Inui xong xuôi mới yên tâm mà rời đi. 


 " Biết rồi mà, mày cũng cẩn thận."


   . . 


  Nơi đây chính là địa bàn của Bonten, là một nơi nguy hiểm với đầy rẫy những tên tội phạm. Tại sao Draken lại đến đây hả? Tất nhiên là để gặp Mikey rồi. Anh dễ dàng hạ gục cả đám tép riu lính canh, bảo vệ để tiến vào cánh cửa Phạm Thiên - nơi đang 'giam cầm' Mikey..


  " Draken, mày không nên tới đây đâu."


  Kakucho từ bên trong bước ra, trên miệng ngậm điếu thuốc, hắn chỉ choàng mỗi một chiếc áo ngủ màu xanh không hề buộc dây, dường như là vừa mới ngủ dậy?


 " Kakucho. "


 " Mày đừng làm việc vô ích. Hãy về và khuyên can Takemichi đi."


 " Mikey..có hạnh phúc không? "


  Kakucho xoay người tính trở vào trong chợt khựng lại vì câu nói này.. Mikey có hạnh phúc không? Câu trả lời không phải ai ai cũng đều biết sao? 


 " Mikey không muốn gặp mày đâu, Draken, hãy về đi." - Kakucho. 


 " Tao muốn nói chuyện với nó.."


 " Nó không muốn nói chuyện với mày, mày biết điều ấy mà? " 


 " Chỉ một lần..mày có thể giúp tao không, Kakucho? " 


 " Hm.." 


  Kakucho im lặng trầm ngâm suy nghĩ mà không để ý tới Rindou từ phía xa đã thu tất thảy mọi chuyện vào tầm mắt. 


 " Haha, hôm nay có kịch hay để xem rồi, phải đi tìm vua ngay mới được." - nó tặc lưỡi rồi rời đi.


 . . 


   Sau khi hóng hớt một cách điêu luyện thành công, Rindou như thường lệ sẽ đi tìm anh trai để ba hoa bốc phét. Nhưng mà lạ thật, hôm nay anh nó chạy đi đâu rồi nhỉ? Rõ ràng hôm nay anh nó làm gì có nhiệm vụ gì đâu? Nghĩ ngợi một hồi nó sực nhớ ra phòng của Sanzu, nơi mà vua của nó đang nằm nghỉ ngơi, thế là nó nhanh chân tới phòng của Sanzu. Ấy vậy mà vừa tới nơi nó đang chứng kiến cảnh tượng đéo gì thế này?? Anh nó dám lén lút 'ăn mảnh' mà đéo gọi nó?? Nó cú lắm chứ, rồi khi thằng chó điên Sanzu lao vào đấm anh nó một cái, trong lòng nó mừng thầm lắm, nhưng vì tình anh em 'đằm thắm', nó vẫn lao vào dằn mặt Sanzu. Và thế là 3 thằng chúng nó lao vào đấm nhau. 


  . .


   Kakucho cuối cùng vẫn là bị Draken thuyết phục, chỉ vì hắn không muốn thấy Mikey cứ mãi quanh quẩn trong bóng tối mà thôi. Hắn bảo Draken chờ mình rồi quay vào tìm Mikey. Vào đến phòng Mikey thì cái giường hoàn toàn trống vắng, không hề thấy bóng dáng gầy yếu ấy đâu, hắn nghĩ ngợi một lúc liền nhớ ra sự vụ hôm qua, vậy là hắn lại lóc cóc sang phòng Sanzu. Vừa đến trước cửa phòng hắn đã nghe tiếng ầm ĩ, là tiếng cãi nhau của Sanzu cùng anh em nhà Haitani, ba thằng này lúc nào cũng như chó điên vậy. 


 " Ba đứa chúng mày lên cơn đấy à!? Thủ lĩnh đâu- " 


   Kakucho chợt khựng lại khi thấy Mikey đang nằm trên một đống tạp chất nhớp nháp dơ bẩn.. Hắn không nói không rằng, lập tức cởi áo khoác, đi tới giường bế bồng em lên, dùng áo khoác che lấy phần dưới của em rồi mang em rời đi, bỏ lại 3 thằng điên không nỡ 'rời xa' nhau.  


    Kakucho mang Mikey trở lại phòng, hắn cẩn thận đặt em xuống giường, nhìn gương mặt ấy ngày càng tiều tụy trong lòng hắn bỗng dấy lên cảm giác chua xót. Chắc chỉ là ảo giác thôi đúng không? Hắn ngay từ đầu đã sai rồi, lẽ ra hắn không nên tìm kiếm bóng dáng của Izana ở trên người em.. 


  Kakucho dễ dàng nhấc bổng cả người Mikey lên tay, hắn đem em vào nhà tắm, ân cần tắm rửa sạch sẽ những thứ bẩn thỉu ở trên người em. Xong xuôi, hắn bọc em trong chiếc khăn tắm to rồi ôm em vào giường. Mikey sớm đã tỉnh táo, đôi mắt em bây giờ lại thập phần vô hồn... Em thơ thẩn quấn chặt lấy chiếc chăn cũ ngồi ở trên giường, ánh mắt nhìn vào khoảng không vô định. 


 " Mikey, tao có chuyện muốn nói." 


  Kakucho lên tiếng. 


 " Mày thấy tao có bẩn không,Kakucho? "


 " ... " 


 " Không thể trả lời sao? Tao biết- " 


 " Không. Mikey, mày không bẩn chút nào." - Kakucho lớn tiếng chặn ngang lời em.


 " ... Vậy à? " - Mikey vẫn nét mặt vô cảm nói. 


 " Mày- nghỉ ngơi đi. Tao có công việc cần giải quyết rồi. Quần áo ở đây, nhớ mặc vào không cảm lạnh đấy. Có chuyện gì nhớ gọi tao." 


   Kakucho định nói thêm nhưng lại đành thôi.. sau khi dặn dò em kỹ càng, hắn mới rời đi. Mikey chỉ im lặng mà nhìn theo bóng lưng to lớn ấy. Bóng dáng ấy thật giống với Draken.. 


 ' Kenchin... tao nhớ mày.. tao muốn gặp mày... '  


  Mikey từ từ nằm xuống, co người rúc vào trong tấm chăn cũ, đầu óc không ngừng suy nghĩ về Draken.. 


  .


 " Inuipi..? "


   Nghe thấy tiếng gọi tên mình, Inui cứ ngỡ là Draken.


 " Doraken, sao lâu th- " 


   Thế nhưng người trước mặt cậu là ai đây? Koko Hajime - người đã nhẫn tâm vứt bỏ cậu đây mà? Cũng phải, hắn ta đang là người của Bonten mà, không sớm thì muộn cũng sẽ chạm mặt với hắn ta.


 " Chào, lâu rồi không gặp."


 " ... "


    Cái cách nói chuyện nghe sao mà xa cách quá vậy? Không biết từ bao giờ giữa hắn và cậu lại có một khoảng cách vô hình dày đặc như thế này. 


 " Mày- có khỏe không? " 


 " Vẫn chưa chết được. Còn mày? " 


 " Tao ổn. Mày đến đây làm gì? "


 " Không có ý định chặt đứt cái dây kiếm tiền của mày đâu."


   Inui cười nửa miệng. Chỉ là một câu nói bình thường mà sao trong lòng hắn lại thấy đau đớn như thế này? 


 " Tao không có ý đó- "


 " Oi, Doraken, xong rồi sao? Ổn chứ? "


   Inui chẳng để Koko nói thêm, thấy bóng dáng Draken từ xa, cậu thẳng thừng cắt đứt lời nói của Koko. Draken chỉ lắc đầu một cái, rồi nhận lấy mũ từ Inui. Nhìn sang người bên cạnh, anh cũng đã rõ sự tình ở đây. 


 " Mày có muốn ở lại một chút không? " - Draken hướng Inui hỏi. 


 " Để làm gì? Tiệm sửa xe còn nhiều việc lắm, đi thôi." Inui giục Draken lên xe rồi cậu dồ ga phóng đi mất. Chỉ để lại một làn khói bụi dày đặc cùng với một trái tim đang chết lặng..



 End chap.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro