Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

All Liễu - Sốt

Mộc Liễu, Đường Liễu, Tứ Liễu.

Ooc.

Soát chỉnh tả hộ mình🙏

.

.

.

.

.

Hai ngày nay Bạch Liễu bị sốt, nặng đến đỗi cả người anh ta đều mệt rã rời, muốn nhấc một ngón tay lên cũng khó mà nhấc nổi. Vì vậy cả Gánh Xiếc Lang Thang, cụ thể là bọn người Mục Tứ Thành phải thay phiên chăm sóc anh ta mấy ngày này.

Bạch Liễu nằm trên giường, mình mẩy nóng hổi, mồ hôi nhễ nhại chìm sâu vào trong lớp chăn, anh ta cảm thấy bản thân như sắp chết đuối vậy, khó chịu vô cùng.

Nhưng cảm giác đó không lâu đã biến mất, Bạch Liễu cảm nhận được tay ai đó luồn vào trong, xách nách anh ta nhấc lên, gió ùa vào da thịt nóng ran đầy mát lạnh.

Sau đó, cả người Bạch Liễu nóng phừng phừng mềm oặt ngồi trong lòng Mộc Kha, đầu tựa vai cậu ta, mệt mỏi thở ra vài hơi.

Mộc Kha không có chút bài xích với tư thế thân mật của cả hai, vẫn từ tốn dùng khăn ướt lau mặt cho Bạch Liễu, sau đó mới đến lau người.

Áo thun của Bạch Liễu vì mồ hôi mà ướt mèm, bám rít vào da thịt nóng hồng trông rất phô trương quyến rũ. Mộc Kha nuốt nước bọt hai cái, lại như không có gì cởi áo cho Bạch Liễu.

" Lưu Giai Nghi đã đưa thuốc cho anh uống chưa? "

Bạch Liễu thều thào bên tai, thoạt nghe rất thiếu sức sống: " Ừm, đã uống rồi. "

Mộc Kha nhấc tay Bạch Liễu, muốn dùng khăn ướt lau qua liền khựng người lại.

" Mục Tứ Thành đã vào phòng anh à? "

Bạch Liễu im lặng hồi lâu, liền lí nhí trả lời: " ...không nhớ. "

Hai mắt Mộc Kha đỏ lên, bên trong đồng tử nhìn thoạt qua có thể nghĩ đến cảnh pháo hoa nổ đêm giao thừa.

Dưới bắp tay trắng gầy của Bạch Liễu bị bao phủ bởi không ít dấu đỏ chói mắt, rõ ràng là có ai đó là cắn mút chỗ này nhiều lần.

Dù vậy, Mộc Kha vẫn không dừng việc lau mình cho Bạch Liễu.

Sau khi xong phần lưng và hai tay, cậu ta dời mắt xuống phần bụng của Bạch Liễu.

Ngón tay Mộc Kha nhẹ nhàng miết qua rãnh bụng có phần quá mức thon gọn của Bạch Liễu, ánh mắt đói khát lộ rõ dục vọng, nhưng khi nhìn lại gương mặt đang thở ra hơi nóng của Bạch Liễu, cái dục vọng đó nhanh chóng mủi lòng mà an ổn chìm xuống.

Mộc Kha rất nhanh đã xong việc lau người và thay đồ cho Bạch Liễu. Rất thuần thục thu dọn rời khỏi phòng chừa cho Bạch Liễu không gian nghỉ ngơi. Với cả, cậu ta cũng có chuyện cần tìm Mục Tứ Thành.

.

.

.

Buổi trưa, Lưu Giai Nghi bước vào phòng mang thuốc và cháo cho Bạch Liễu, cô bé tự nhiên giúp Bạch Liễu người mềm như bún ngồi dựa vào đầu giường mà đút cháo.

Cả người Bạch Liễu cứ lắc lư, suýt làm đổ cháo mấy lần, Lưu Giai Nghi xoa cái trán nhăn tít của em, bất lực đặt cháo xuống chạy ra ngoài gọi Đường Nhị Đả vào giúp.

" Đúng rồi, chú cứ giữ anh ấy như vậy. "

Lưu Giai Nghi tay quơ quào căn chỉnh, chỉnh làm sao mà đến cuối cùng Bạch Liễu lại phải ngồi trên đùi Đường Nhị Đả. Bạch Liễu thân mình ngả ngả nghiêng nghiêng bị một bàn tay rắn chắc giữ lại khư khư.

Nghe có vẻ tư thế khá kì cục.

Bạch Liễu thì không sao, anh ta cảm thấy việc Đường Nhị Đả giúp mình như vậy có thể nói là tình cảm đồng đội giữa cả hai đã được cải thiện, nói chung là không có gì bài xích cả.

Nhưng Đường Nhị Đả thì không ổn tí nào.

Gương mặt nghiêm túc của Đường Nhị Đả đỏ lên, có hơi cứng ngắc, hơi thở cũng có chút vồ vập.

Đường Nhị Đả nhìn Lưu Giai Nghi đang chăm chú đút cháo cho Bạch Liễu, thầm nhìn xuống đũng quần, nơi Bạch Liễu ngồi lên, thậm chí còn đôi lúc ngả nghiêng mà cạ vào chỗ không nên cạ.

Đường Nhị Đả: ....

Người Bạch Liễu nóng phừng phừng, Đường Nhị Đả dùng tay đỡ hông và đầu anh ta thôi đã thấy ngại rồi, huống chi là cái tình huống này?

" Ừm..Giai Nghi này, đã xong chưa vậy? "

Lưu Giai Nghi tay chăm chỉ đút cháo, thỉnh thoảng còn dùng khăn lau miệng cho Bạch Liễu nói: " Vẫn chưa, Bạch Liễu bị bệnh như này, nóng như này, có thể ăn hơi mất thời gian, nếu chú bận thì có thể... "

Đường Nhị Đả giả vờ bình tĩnh đáp: " Không, không phải...không sao cả, chú chỉ sợ Bạch Liễu ngồi trên người mình sẽ bị nóng thôi. "

Bạch Liễu ngồi ăn nhưng tâm trí cứ đặt nơi đâu đó, nghe loáng thoáng liền nói: " Ừm, không sao, người anh rất thoải mái nha đội trưởng Đường. "

Đường Nhị Đả: ....

Thật sự là không sao à Bạch Liễu?

Đường Nhị Đả thầm thở dài, đành vậy, ngồi thêm một chút nữa cũng không sao. Dù gì thì cũng là Bạch Liễu cũng thơm tho nhỏ nhắn (thật ra là vì Đường Nhị Đả quá cao lớn) ngồi trong lòng mình, cảm giác thoải mái hơn nhiều.

Được một lúc, khi tô cháo đã vơi đi hơn nửa, Lưu Giai Nghi lại đột nhiên nhớ ra gì đó, cô bé đặt bát cháo xuống bàn, quay lại dặn dò Đường Nhị Đả: " Chú cho Bạch Liễu ăn dùm cháu, cháu phải đến lớp nữa. "

" Ừm. "

Đợi đến khi Lưu Giai Nghi rời khỏi phòng, Đường Nhị Đả mới dám thở ra một hơi nhẹ nhõm, với tay lấy tô cháo trên bàn.

Lúc này, giọng nghèn nghẹt của Bạch Liễu mới thều thào cất lên: " Đội trưởng Đường này, em ấy đi rồi mà anh còn không muốn thả tôi? ". Ý châm chọc khiến Đường Nhị Đả bất giác sững người, Bạch Liễu nói tiếp, hông còn động đậy cạ xuống bên dưới: " Anh xem, anh sắp đâm rách cả quần tôi rồi này. "

Đường Nhị Đả hít một hơi nóng.

Gương mặt ba giây trước mang vẻ nhẹ nhõm bây giờ lại cứng đờ đỏ hỏn, như tượng mà im bặt tại chỗ.

Thấy Đường Nhị Đả bị mình chọc cho hóa đá, Bạch Liễu nhẹ giọng xin lỗi: " ...tôi chỉ đùa thôi, đây là chuyện bình thường mà, đội trưởng Đường cứ để cháo đó tôi tự ăn, anh mau đi giải quyết đi. "

Bạch Liễu ngước mặt lên, góc nhìn từ dưới cằm Đường Nhị Đả mà mỉm cười. Bạch Liễu thu ánh mắt, rướn người chật vật ngồi dậy thì liền bị kéo lại.

Bạch Liễu khó hiểu nhìn Đường Nhị Đả đang giữ mình lại. Gương mặt bị tra nam chọc ghẹo cho đỏ phừng lên nhưng vẫn giữ vững vẻ chính trực, Đường Nhị Đả có hơi chau mày nhìn Bạch Liễu rồi ấp úng nói: " Cứ để tôi đút cậu, sẽ nhanh thôi. "

" ...ừm, vậy nhờ đội trưởng Đường nhé. " Bạch Liễu cong môi cười kì lạ nhìn Đường Nhị Đả. " Cơ mà, anh sẽ không phiền để tôi tiếp tục ngồi ở đây? "

" Không phiền. "

" Thật sao? "

" ...thật. "

Bạch Liễu gật gù yên vị trong lòng Đường Nhị Đả lần nữa, chỉ khác, lần này là mặt đối mặt.

.

.

.

Tám giờ ba mươi tối, Bạch Liễu đã cảm thấy khỏe hơn, tuy nhiên mình mẩy vẫn mệt lả nằm lì trên giường.

Bạch Liễu nằm ở trên giường, tay lướt điện thoại, nói vài câu với Lục Dịch Trạm và Phương Điểm đang sốt sắng hỏi thăm, lại cúp máy im lặng nhìn trần nhà.

Thỉnh thoảng, Bạch Liễu trong phòng có thể lờ mờ nhìn thấy hơi nóng nhàn nhạt phả ra từ miệng mình, Bạch Liễu ngậm miệng.

Tiếng mở cửa cạch rồi cạch một cái nữa, rất nhanh, mơ hồ còn có thể nghe thấy cả tiếng chốt cửa. Bạch Liễu bị bệnh dường như không để ý, cứ thế tiếp tục dán mắt lên trần nhà, đầu óc bay bổng.

Bất chợt trên giường lại có thêm một chỗ lõm xuống, thành giường gỗ kêu vài cái tinh tế sau đó lại trở về sự tĩnh lặng, trong phòng chỉ còn lại hơi thở người, cảm giác tồn tại di chuyển cũng dừng lại.

Bạch Liễu cảm thấy mình bị ôm, một người bên dưới chăn vòng tay ôm lấy ngực anh ta, gương mặt góc cạnh còn cạ vài cái vào vai, ngửi ngửi vài cái ở hõm cổ.

Bàn tay to lớn, có phần hơi thô ráp ở các khớp ngón tay luồn vào trong áo anh ta, thỉnh thoảng ma sát qua bầu ngực và yết hầu đang âm ẩm nước.

Bạch Liễu thở vài hơi, tay anh ta mệt mỏi nhấc lên, qua một lớp chăn bắt lấy cái bàn tay đang lộng hành kia.

" Mục Tứ Thành. " Bạch Liễu vừa gọi vừa luồn tay xuống dưới chăn, tìm kiếm mò mẫm bắt lấy cằm người kia.
" Tôi đang bị bệnh, tay cậu nóng quá. "

" ...Bạch Liễu, tôi muốn. "

Mục Tứ Thành vùi đầu vào ngực Bạch Liễu. Tay chân lại loạn xạ sờ mó, từ thắt lưng đến ngực đều bị hắn mò mẫm đến ngứa cả lên. Bạch Liễu mệt mỏi, nằm im lìm định bỏ qua mà đi ngủ liền bị cái véo của hắn làm tỉnh cả người.

Bạch Liễu tốc chăn lên, để lộ Mục Tứ Thành một tay đang véo đầu ngực mình, một bên lại cứng đầu cười khẩy nhìn Bạch Liễu.

Bạch Liễu cắn răng.

" Đau quá Mục Tứ Thành. Cậu véo ngực tôi làm gì? "

" Không đúng, cái này là véo yêu. Mau lên Bạch Liễu, tôi sắp chịu không nổi rồi. "

Mục Tứ Thành ngồi dậy, xốc nách Bạch Liễu lên nhét vào lòng mà ôm mà nắn.

" Không được, tôi đang bị bệnh. "

Bạch Liễu ra sức đẩy cằm Mục Tứ Thành đang dán trên đầu mình, ngửi ngửi, chỉ tiếc là bình thường đã không đẩy nổi, bây giờ bị bệnh lại càng như không.

" Anh nói thử xem, tôi nhịn hai ngày rồi, còn nhịn nữa là tôi sẽ khóc đó. "

Đũng quần Mục Tứ Thành cạ vào háng Bạch Liễu.

Bạch Liễu cau mày. " Cái đó của cậu không phải ngày nào cũng làm sao? Tôi nói, xuất tinh nhiều quá không tốt cho sức khỏe. "

" Nhưng cái đó có bắn vào trong anh đâu? Không đủ. " Mục Tứ Thành lại trơ mặt ra cãi.

" ...cậu sẽ bị lây bệnh đấy. "

" Bạch Liễu, mặt anh đỏ lên rồi, tôi cạ bên dưới anh rất sướng phải không? "

" Thả tôi ra. "

Bạch Liễu mím môi vỗ vài cái vào cánh tay Mục Tứ Thành đang vòng qua người mình giữ chặt, ánh mắt anh ta dừng lại ở chốt cửa đã bị khóa, tròng mắt dãn ra.

" Bạch Liễu này, chỉ một lần thôi ~ đi mà ~ " Mục Tứ Thành bắt lấy thời cơ, nũng nịu cạ đầu vào vai Bạch Liễu.

Bạch Liễu nghe xong cũng chỉ có thể nhếch mép: " Một lần? Cậu mà chơi tôi, tôi sẽ mệt chết. "

Mục Tứ Thành tay cởi áo Bạch Liễu, lại nói: " ừm, vậy thì nửa lần, sẽ không mệt chết anh. "

.

.

.

.

.

Mộc Kha và Đường Nhị Đả: nứng nhưng nhìn Bạch Liễu mệt mỏi rất đáng thương, mủi lòng không chịt.

Mục Tứ Thành: Bạch Liễu, tôi nứng quá, anh mau cởi đồ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro