Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[PepLeo] Gặm nhấm

Tác giả: waterspray

Sơ lược: Kể một câu chuyện từ góc nhìn thứ nhất của thầy Pep

Nguồn: https://archiveofourown.org/works/59987032

---------------------------------------

"Tôi chấp nhận điều này mà, bạn tôi ơi!"

"Tôi chấp nhận mọi thứ!"

"Kể từ mùa giải đầu tiên mà tôi dẫn dắt Barca, cái mùa mà chúng tôi đã dành được cú ăn sáu huyền thoại, từ đó đến ngay, năm nào tôi cũng cảm thấy mình giống như một kẻ thua cuộc."

"Khi bạn tự so sánh bản thân ở hiện tại với con người trong quá khứ, bạn sẽ chẳng bao giờ sánh nổi."

"Bởi vì ký ức luôn đẹp đẽ hơn hiện thực."

"Nhưng..."

"Tôi có tới hàng triệu ký ức."

***

Đã bao lần, tôi sực tỉnh khỏi một giấc mơ, với tấm lưng ướt đẫm và tầm mắt mờ đi chẳng thể nhìn thấy điều gì, cùng những dòng suy nghĩ vỡ vụn nhỉ?

Hết lần này tới lần khác, tôi nhìn thấy tuổi trẻ của cậu ấy trong những cơn mơ của mình, như một tia sáng loé lên trong màn đêm vô tận.

Chàng trai trẻ đã bung nở như những tia nắng mặt trời trước mặt tôi, dang rộng vòng tay, chạy về phía tôi và ôm chầm lấy tôi. Tôi lại cảm nhận được sức lực trong cánh tay mình, cái cảm giác thoả mãn đã biến mất từ lâu, như thể vòng tay này chỉ dành cho cậu ấy và nó cảm thấy trống rỗng vì phải chờ đợi quá lâu.

Mái tóc mềm của cậu ấy cọ vào cằm tôi, thế nên tôi vô thức cúi xuống và đặt một nụ hôn.

Tiếng thở của chúng tôi, những âm vang trong lồng ngực, nhịp đập của con tim... mọi thứ quá chân thật! Tôi mỉm cười và tận hưởng khoảnh khắc này, nhưng tôi biết rằng đó chỉ là một giấc mơ, một ảo mộng - thậm chí, ngay trong lúc này, tôi cũng chưa thoát khỏi cơn mê.

Hiện thực chẳng thiên vị cho bất kỳ ai. Nó tàn nhẫn như vậy đấy, nhưng mọi bánh răng lại ăn khớp vô cùng.

Những năm xa cách đã mang tới cho tôi điều gì nhỉ? Tôi tự hỏi bản thân, nhưng thật khó để trả lời.

Liệu đây có phải là cơ hội tốt để đưa tôi tới với đỉnh cao danh vọng, hay sẽ là khởi nguồn của một thảm hoạ ê chề khiến tôi đánh mất hoàn toàn bản thân mình? Nhiều năm qua, tôi đã quanh quẩn trong một ảo mộng không thể chạm tới, tự lừa dối bản thân như một bệnh nhân mắc chứng Stockholm. Bên dưới vẻ ngoài huy hoàng là một trái tim đã bị gặm nhấm.

Thời gian sẽ qua, mọi thứ sẽ thay đổi. Bên dưới vỏ bọc vẻ vang này, tôi chẳng là gì ngoài một kẻ thất bại đáng thương.

Tôi đứng ngoài đường biên như huấn luyện viên của đối thủ, cẩn thận tránh né những ống kính trong khi ánh mắt hau háu kiếm tìm hình  bóng của cậu ấy ở trên sân. Cậu bé trong quá khứ đã trở thành một người đàn ông với mái tóc cắt ngắn và bộ râu chưa cạo. Cậu ấy đã rời khỏi tầm mắt của tôi quá lâu và những dấu vết của thời gian đã in hằn lên tất cả mọi người, nhưng khi tôi nhìn thấy nụ cười đó, trái tim tôi lại đánh rơi một nhịp. Đó là báu vật của tôi, là vật trân quý mà tôi muốn bảo vệ nhất trên đời. Tôi cố gắng khớp hình ảnh của cậu ấy ở hiện tại với chàng trai trong ký ức. Liệu cậu ấy có nhận ra tôi và hồi tưởng về bốn năm ngắn ngủi của chúng tôi hay không?

Thế rồi, cậu ấy chạy gần tới chỗ tôi, và tôi quay mặt đi, còn chẳng dám nhìn cậu ấy thêm một khắc.

Thực ra, tôi biết rằng mình nhận được đặc quyền. Trong bốn năm đó, cậu ấy đã trở thành cầu thủ xuất sắc nhất thế giới, và tôi tình cờ là huấn luyện viên của cậu ấy. Thế nên, xét theo một cách nào đó, tôi ắt hẳn phải là một người may mắn, mặc dù tôi biết rằng thành công của cậu ấy có thể không liên quan nhiều tới tôi. Cậu ấy mới là câu trả lời cho chính thành công đó và cho tất cả mọi người. Cậu ấy luôn biết mình nên làm gì và thời gian sẽ chứng minh rằng mọi sự lựa chọn của cậu ấy đều đúng đắn. Cậu ấy chính là hiện thân của vẻ đẹp và chân lý.

Tôi thực sự đã tận hưởng thứ đặc quyền này. Trong những năm qua, tôi đã khoe khoang không biết mệt mỏi về quá khứ của mình với những kẻ ngoài cuộc. Chứng kiến sự ghen tị trong ánh mắt của họ, tôi cứ nghĩ rằng điều đó sẽ khiến lòng mình khá hơn, nhưng khi câu chuyện kết thúc, tôi mới nhận ra rằng kẻ duy nhất chẳng còn lại gì mới là chính bản thân mình. Ký ức quá ngọt ngào và quý giá, nhưng cũng thật hão huyền và ảo tưởng. Tôi nói về quá khứ như thể đang kể một câu chuyện chưa từng xảy ra, như một câu chuyện mà nhân vật chính là tôi và một ai đó khác. Những câu chuyện đó sẽ chẳng bao giờ được viết tiếp. Chúng sẽ cứ mãi dở dang trong quá khứ.

Khi hận ra rằng, chìm đắm trong hồi tưởng về quá khứ sẽ chỉ khiến bản thân tôi càng thêm cay đắng nhận ra sự thật rằng tôi đã đánh mất cậu ấy, sự tra tấn càng khiến tôi trở nên điên loạn. Hơn một thập kỷ chật vật không cho phép một người đàn ông tự nhận bản thân là con người lý trí, có thể thoát khỏi vòng xoáy của quá khứ. Thay vào đó, căn bệnh của gã đó càng tiến triển nặng hơn, thông qua những hối tiếc, cám dỗ và nỗ lực tự thôi miên bản thân.

Tôi đoán rằng, cho tới khi cậu ấy và tôi chia lìa, tôi không hề biết rằng mình đã mắc kẹt mãi mãi trong miền ký ức của bốn năm đó.

Bốn năm, ngập tràn ảo mộng, thoáng qua trong chớp mắt.

Mọi chuyện bắt đầu cũng hệt như những câu chuyện khác.

Năm đó, tôi mới được bổ nhiệm làm huấn luyện viên trưởng của Barcelona. Thông qua một lời giới thiệu, tôi có lần đầu gặp cậu ấy trong một cửa hàng Nike. Khi đó, cậu ấy ngại ngùng đứng ép sau lưng cha của mình.

Mặc dù tôi đã nghe những câu chuyện về cậu ấy, nhưng khi được gặp người, cậu ấy vẫn hơi khác một chút so với những gì tôi tưởng tượng.

"Xin chào ngài!"

Giọng nói rất khẽ trong đám đông náo nhiệt.

Đó là câu đầu tiên mà cậu ấy nói với tôi. Cậu ấy muốn bắt tay tôi, thế nên tôi đã vươn tay mình ra. Khi đó, cậu ấy còn nhỏ bé hơn bây giờ. Tôi đã phải cúi đầu để có thể nhìn rõ khuôn mặt đó. Đôi đồng tử đen láy như hạt nhãn nhìn tôi chăm chú, nụ cười ngại ngùng, tới vành tai cũng đỏ ửng.

Từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã biết rằng cậu ấy ngoan ngoãn hệt như những gì người khác nói.

Tôi lại một lần nữa đứng trên sân tập của Barcelona, trước mặt tôi lại là thảm cỏ xanh rờn. Đã bao năm trôi qua kể từ khi tôi chạy trên thảm cỏ này nhỉ? Có lẽ là khoảng 10 năm. Thời gian đã tô mờ ký ức này mất rồi! Một vài cầu thủ quen mặt lướt qua tôi, khoác vai nhau và gọi tôi một tiếng "Huấn luyện viên". Tôi hỏi họ Leo ở đâu, họ chỉ về phía sau rồi đi thẳng, không hề nhìn lại. Sau một lúc, tôi thấy một chàng trai trẻ chạy về phía trước, đầu cúi gằm.

"Leo" - Tôi đã gọi cậu ấy. Khi nghe thấy tên mình, cậu ấy dừng lại, quay đầu về phía sau và tiến đến gần tôi.

"Em đến muộn rồi. Lần sau em nên tới sớm hơn chứ!"

Tôi chờ đợi một lời phản hồi, nhưng chàng trai nhỏ bé trước mặt tôi chỉ cúi gằm và im lặng. Tôi đột nhiên thấy ngại ngùng, và thế là tôi dịu giọng lại như đang dỗ dành một đứa trẻ.

"Không sao đâu. Đi tập luyện đi!"

Sau đó, tôi gần như tin rằng cuộc gặp của chúng tôi là định mệnh không thể tránh khỏi, bởi vì trong khoảng khắc đó, tôi đã nhìn ra sự đặc biệt của cậu ấy.

Im lặng chỉ là vẻ bề ngoài, sự vụng về trẻ con bên trong mới chính là bản chất của cậu ấy. Tôi từ từ học cách giao tiếp với cậu ấy, dần dần bắt đầu có vài cuộc nói chuyện phiếm nho nhỏ với thiếu niên thiên tài mà những vị huấn luyện viên khác cho rằng "rất khó nói chuyện". Nhưng quá trình này quả thật không hề dễ dàng. Cậu ấy đã quen với việc giấu đi cảm xúc của mình, quen với việc phản hồi bằng sự im lặng và tự mình gặm nhấm vấn đề của bản thân. Điều tôi cần làm là cạy mở trái tim nhỏ bé đó từng chút một, cho tới khi cậu ấy hoàn toàn mở lòng với tôi. Đó không phải việc dễ dàng, tôi hiểu chứ! Trong quá trình đó, tôi trở thành một huấn luyện viên, một người bạn, thậm chí là một người cha của cậu ấy. Tôi dùng tất cả sự nhẫn nại của mình để chiếm được lòng tin của cậu ấy và lắng nghe những yêu cầu của cậu ấy.

Tôi còn không biết rằng mình kiên nhẫn tới như vậy, nhưng sau đó, tôi lại cho rằng đó có lẽ là bởi vì tôi bị cậu ấy thu hút vì định mệnh của chúng tôi. Trong khi cố gắng giao tiếp với cậu ấy, tôi không thể ngồi yên chờ đợi để bày tỏ tình yêu của mình dành cho cậu ấy - một điều mà tôi chưa từng làm như thế trước đây.

Chỉ đến khi cậu ấy hoàn toàn tin tưởng tôi và tôi nhận ra rằng mình đã có được cậu ấy, thì mọi thứ xung quanh tôi đột nhiên trở nên đẹp đẽ vô cùng.

Tôi xem cậu ấy chạy chỗ, chuyền bóng, rê dắt, ghi bàn, với một niềm ngưỡng mộ. Đây là một đại kiệt tác của nghệ thuật. Khi cậu ấy chạm bóng, mọi động tác đã đạt đến đỉnh cao của thẩm mỹ. Cậu ấy là vẻ đẹp của bóng đá. Dưới ánh mặt trời, cậu ấy giống như một con thỏ nhảy nhót trên sân, nhưng lại càng giống một con báo đốm sử dụng những bước chạy ma thuật của mình để lướt qua mọi chướng ngại vật và tiếp cận con mồi.

Mái tóc dài bay bay trong gió, làn da trắng như phủ một lớp kim tuyến lấp lánh. Chỉ ngắm nhìn cậu ấy thôi cũng đã là một bữa tiệc thị giác.

Phải là cậu ấy! Tôi chăm chú ngắm nhìn và chẳng còn biết tới ai khác.

Những lời chỉ trích phổ biến nhất về tôi, đó là tôi đã chiều chuộng cậu ấy quá mức và biến cậu ấy thành một đứa trẻ ngang bướng. Một số tờ báo thậm chí còn viết những tiêu đề phóng đại, mô tả cậu ấy như một cô bạn gái thích gây rắc rối vô cớ, nhưng tôi đã bác bỏ quan điểm này nhiều hơn một lần. Tôi khăng khăng rằng, chỉ là tôi hiểu cậu ấy quá rõ mà thôi - nhưng không ai tin tôi. Cậu ấy khác với những người khác. Cậu ấy thích gì, ghét gì, muốn gì, lo lắng về điều gì... không ai biết, ngoại trừ tôi với tư cách là một huấn luyện viên. Các biện pháp cứng rắn sẽ chỉ phá hủy mối quan hệ với cậu ấy. Cách duy nhất để giao tiếp là thấu hiểu và khoan dung. Điều này có vẻ giống như một loại thần giao cách cảm kỳ diệu. Khi tôi lặng lẽ nhìn cậu ấy ở góc phòng, đôi khi tôi thậm chí cảm thấy rằng mình đã học được khả năng đọc được suy nghĩ của cậu ấy.

Đã từ rất lâu, tôi biết rằng cậu ấy chính là ánh sáng của Barcelona, thế nên tôi trao cho cậu ấy mọi sự ưu ái thì sao chứ? Tôi biết rằng mình đang làm điều đúng đắn.

Nếu cậu ấy muốn tham gia Olympics, cứ để cậu ấy đi.

Cậu ấy muốn ra sân, vậy cứ để cậu ấy chơi.

Tôi biết rằng cậu ấy quay về muộn, nhưng cậu ấy muốn dành thêm thời gian ở bên gia đình mình, vậy thì cứ việc.

Cậu ấy không nên ngồi trên băng ghế dự bị. Chúng tôi có là gì nếu không có cậu ấy đâu.

Đừng làm cậu ấy bị thương, sẽ rất tồi tệ nếu như cậu ấy bị thương.

Thái độ của tôi đối với cậu ấy đều không hề thay đổi. Có lần, tôi còn ngồi xổm bên cạnh, nắm lấy bàn tay nhỏ trong khi cậu ấy nằm sưởi nắng và nói: "Dù em làm gì, miễn em vui là được!" Rồi cậu ấy mỉm cười ngại ngùng với tôi.

Nhưng tôi từ chối thừa nhận rằng đó là sự nuông chiều vô lý.

Chúng tôi dường như đã bổ trợ cho nhau. 

Chúng tôi dường như đã hoàn thành lẫn nhau. Từ cú ăn ba đến sáu chức vô địch đáng kinh ngạc, những vinh quang này đều được cậu ấy trao tặng cho tôi. Từ một huấn luyện viên tân binh vô danh đến một huấn luyện viên huyền thoại chưa từng có, đến những thành tích trong mơ của một huấn luyện viên giỏi nhất, tất cả những điều này xảy ra quá nhanh, giống như một giấc mơ, và trong giấc mơ này, cậu ấy mặc áo đấu đỏ xanh, sút bay trái bóng vào khung thành của đối thủ, ca khúc khải hoàn hết lần này đến lần khác. Cả một quốc gia sôi sục, người hâm mộ tung hô tôi tới một địa vị mà khó ai có thể vượt qua, và cậu ấy từ từ leo trên đỉnh cao.

Người ta hỏi tôi, bí mật của những thành công này là gì. Tôi tự hào đáp lại rằng, đầu tiên thì bạn phải có cậu ấy trong đội và thứ hai là cậu lựa chọn tin tưởng mọi điều về cậu ấy. Có lẽ ý tưởng về việc xây dựng một hệ thống vận hành quanh cậu ấy là một quyết định lố bịch vẫn hay bị đem ra chỉ trích và hoàn toàn thiếu sự dân chủ. Những cầu thủ khác phàn nàn về tôi, thậm chí những trợ lý huấn luyện viên cũng nghi ngờ tôi. Tôi hiểu được lo lắng của họ, nhưng tôi không sẵn lòng thoả hiệp với họ. Tôi biết rằng, chỉ là họ chưa nhận ra, ngôi sao duy nhất ở Barcelona là cậu ấy.

Khi ánh đèn mờ đi, cậu ấy đã rũ bỏ vinh quang và trở lại thành chính mình, trở lại làm cầu thủ của tôi. 

"Pep à, em muốn một ít kẹo." 

Sau khi tập luyện, cậu ấy bám lấy tôi và tiếp tục nói vậy. 

"Không," tôi trả lời cậu ấy một cách nghiêm túc. 

"Điều đó không tốt cho sức khỏe của em đâu!"

Nhưng điều mà những cầu thủ khác không biết là sau khi tập luyện, tôi đã mua một hộp thạch dâu tây và bí mật đặt nó trong ký túc xá của cậu ấy.

Mỗi ngày chỉ ăn một cái thôi nhé! Tôi đã để lại một tờ ghi chú bên dưới hộp kẹo.

Sau một trận đấu, tôi đã đá đổ thùng rác trên sàn phòng thay đồ trong cơn tức giận, túm lấy cổ áo một cầu thủ và hét vào mặt anh ta trước mặt tất mọi người, chất vấn tại sao anh ta không chuyền bóng cho cậu ấy, như thế thì chúng tôi đã không bị đối thủ dẫn trước. Tôi biết cảm xúc của mình tệ đến mức nào khi tôi trút giận. Cơn thịnh nộ phủ bóng đen lên mọi ngóc ngách của phòng thay đồ và mọi người đều im lặng. Anh chàng cầu thủ đó cũng đang kiềm chế cơn giận của mình. Anh ta cúi đầu, nhưng vẫn nói ra những điều anh ta muốn nói, rằng tại sao anh ta phải đưa bóng cho cậu ấy, cáo buộc tôi luôn thiên vị cậu ấy, vậy những người như anh ta thì phải làm sao.

Đối với câu hỏi này, tôi đã đáp lại bằng một câu trả lời hợp lý, sau đó tôi lại tiếp tục hỏi: "Chuyền bóng cho cậu ấy có thể mang lại chiến thắng cho chúng ta nhưng hãy xem chúng ta đã đạt được cái gì khi giữ bóng cho riêng mình? Các cậu có muốn thua không?"

Các cầu thủ khác không nói nên lời, và phòng thay đồ lại trở nên im lặng.

"Các cậu có thể nói rằng sự kiểm soát của tôi đối với các cậu là quá nghiêm ngặt và cứng nhắc, rằng chiến thuật của tôi khiến các cậu cảm thấy không công bằng, nhưng chiến thắng cuối cùng thuộc về tất cả mọi người, trừ khi các cậu muốn trải nghiệm sự xấu hổ của thất bại."

Tôi đã nói với họ như vậy. Trên thực tế, tôi biết rất rõ rằng điều này không hề dễ dàng đối với mọi cầu thủ. Tôi cũng từng là một cầu thủ, vì vậy tôi có thể thông cảm với họ - không ai muốn từ bỏ cơ hội chơi bóng của mình cho người khác. Nhưng nhiệm vụ quan trọng nhất của tôi là giúp họ hiểu ra rằng, nếu muốn giành được chiến thắng, chuyền bóng cho cậu ấy là câu trả lời đúng đắn duy nhất.

Khi đó, tôi liếc nhìn cậu ấy thu mình trong góc. Ngay cả trong bầu không khí ngột ngạt như vậy, mây đen u ám cũng không treo lơ lửng trên đầu cậu ấy. Cậu ấy chỉ nhìn chúng tôi bằng đôi mắt tròn xoe, như thể cuộc thảo luận của chúng tôi không hề liên quan gì đến cậu ấy. Nhưng mọi chuyện cũng thật hợp lý làm sao! Cậu ấy không chậm chạp mà ngược lại, cậu ấy cực kỳ tỉ mỉ và giỏi quan sát. Cậu ấy hẳn đã biết sự yêu thích của tôi dành cho cậu ấy từ lâu rồi, và cậu ấy vui vẻ chấp nhận và tận hưởng điều này. Có lẽ đối với cậu ấy, việc các đồng đội chuyền bóng cho cậu ấy đã là chuyện thường ngày - bởi vì đây là điều tôi luôn nhấn mạnh trong đội.

Dưới "sức ép" của tôi, trái bóng cuối cùng cũng quay về dưới chân cậu ấy, và không hề ngạc nhiên, một chiến thắng nữa tới với chúng tôi.

Cảm ơn thầy, Pep.

Trên đường về, tôi lấy điện thoại và nhìn thấy tin nhắn của cậu ấy. Sự thật là công cuộc nói chuyện của chúng tôi thông qua điện thoại thì tiến triển tốt hơn nhiều. Tính cách quá nhút nhát và rụt rè khiến cậu ấy khó có thể diễn đạt chính xác những suy nghĩ của bản thân trong một số trường hợp. Thay vì giao tiếp trực tiếp, cậu ấy chọn cách viết ra những gì mình muốn nói và gửi cho tôi. Các cầu thủ và huấn luyện viên thường xuyên gửi tin nhắn để nói chuyện riêng tư. Điều này nghe có vẻ như một sự thân mật vượt quá giới hạn và cũng rất bất công với những cầu thủ khác, nhưng sự bất công này có thể dần được mọi người chấp nhận.

Không có gì đâu! Đấy là một trận đấu rất hay, nhưng nhớ là đừng cố gắng quá sức

Tôi gửi lại một tin nhắn.

Cầm điện thoại, tôi nhìn chằm chằm vào chữ "Pep" một cách trầm ngâm. Cậu ấy thích gọi tôi như vậy, gọi tôi bằng tên, thay vì dùng từ "huấn luyện viên" như mọi người khác. Danh xưng này thường khiến tôi cảm thấy mình giống người thân của cậu ấy, thay vì mối quan hệ "huấn luyện viên và cầu thủ" giữa cấp trên và cấp dưới. Vì một lý do nào đó, chi tiết nho nhỏ này khiến tôi vui vẻ. Tôi nghĩ về điều đó hết lần này đến lần khác, và tôi nghĩ rằng, có lẽ là vì tôi cũng thích sự thân mật đặc biệt giữa cậu ấy và tôi. Tôi biết cậu ấy hẳn đã cố tình làm vậy, nhưng có thể cậu ấy không hề hay biết về cảm xúc thực sự của tôi.

Khi lướt qua cuộc trò chuyện của chúng tôi, những từ ngữ dường như được đan xen vào nhau thành một cuốn sách, ghi lại mọi thứ, từ mọi trận đấu cho đến những điều tầm thường của cuộc sống. Tôi đọc chậm rãi từng tin nhắn và tìm thấy một chút ngọt ngào bất ngờ trong những câu từ.

Thầy để chìa khoá phòng thay đồ ở đâu thế? Em cần vào đó lấy vài thứ.

Em chưa về sao? Đợi chút, tôi đến đó ngay

...

Tại sao trận này chúng ta lại tập trung vào phòng ngự? Em nghĩ rằng chúng ta nên tấn công nhiều hơn.

Hàng công của họ có lợi thế về thể chất và rất thô bạo, tôi cho rằng họ sẽ cố tình nhắm vào em

...

Pep, đôi khi em lo lắng rằng mình không còn là cầu thủ chủ lực của đội nữa.

Em luôn là trung tâm của đội mình. Tin tưởng vào bản thân, rồi em sẽ phát huy sức mạnh của mình tốt hơn thế nữa

...

Em vừa mới cắt tóc sao? Sao không kể với tôi? Tôi suýt chút nữa đã không nhận ra em đó

Jajaja đó là một bất ngờ mà.

...

Từng dòng tin nhắn tạo thành khung xương cho trí nhớ, cho phép tôi tìm lại từng mảnh ký ức của mình, Cậu ấy để lại những ấn tượng khác nhau trong tâm trí tôi vào những thời điểm khác nhau. Tôi nhớ về hình ảnh cậu ấy đứng đợi trước cửa phòng thay đồ, với thân trên trần truồng chỉ vắt một chiếc khăn tắm quanh cổ. Tôi nhớ về hình ảnh cậu ấy cầm một chiếc bút dạ trên tay, viết và vẽ gì đó lên tấm bảng trắng của tôi rồi nghiêm túc phân tích tình hình trận đấu. Tôi nhớ về hình ảnh cậu ấy ngồi trong xe, đôi mắt đầy lo lắng và miệng vô thức cắn ngón tay mình. Tôi nhớ về ngày đầu tiên sau khi cậu ấy cắt tóc ngắn, cậu ấy đã khoe với tôi bằng một vẻ mặt tự hào...

Quá nhiều ký ức về cậu ấy, nụ cười của cậu ấy, những giọt nước mắt của cậu ấy, lời thổ lộ của cậu ấy... Mỗi lần, khi chúng chạm tới trái tim tôi, tôi lại lầm tưởng rằng chỉ có chàng trai trẻ này ở trong đội hình Barcelona này. Cậu ấy là tất cả. Cậu ấy là tâm điểm chú ý của tôi.

Thật xin lỗi! Tôi không còn nhiều tình cảm để chia sẻ cho các thành viên khác trong đội, nhưng tôi biết rằng, theo thời gian, mọi người - dù sớm hay muộn, rồi sẽ quen với những việc đang xảy ra và tôi không cần phải lo lắng về họ. Vì họ không còn cần tình cảm của tôi nữa, hay cũng sẽ không ghen tị với tình cảm của tôi nữa - họ biết rằng tôi dành tình yêu cho ai, và họ cũng biết rằng tôi vốn đã bận rộn.

Ở Barcelona, hầu hết là ngày nắng. Sau buổi sáng tập luyện, các cầu thủ ngồi hoặc nằm xuống bãi cỏ xanh khi họ đã thấm mệt. Chú thỏ nhỏ của tôi nằm rất gần tôi, ngả xuốn bãi cỏ, để lộ phần bụng trắng mịn. Cậu ấy yên lặng như thể đang say giấc, nhưng tôi biết cậu ấy không ngủ. Tôi chẳng có lý do gì để không lại gần, vì vậy nên tôi đã ngồi xuống bên cạnh. Không một ai nhìn chúng tôi, có lẽ họ đã quen với điều đó.

Đôi mắt nhắm nghiền, nhưng cậu ấy dường như đã cảm nhận được sự có mặt của tôi và xoay người về phía tôi đang ngồi, để bóng của tôi phủ lên cậu ấy.

"Mặt trời chói quá."

Cậu ấy mấp máy môi rồi vẽ một nụ cười.

Tôi cũng bật cười. Cậu ấy thích tỏ ra khôn lỏi như vậy đấy, và thế là tôi cũng cứ để cậu ấy làm như vậy.

Chúng tôi không nói chuyện gì nữa sau đó. Cậu ấy nằm im như thể đang ngủ trưa. Tôi ngồi bên cạnh, hai chân bắt chéo, che nắng cho cậu ấy và mắt hướng về phía trước. Gió thổi qua da thịt nhưng không khiến người ta thấy lạnh. Đang là giờ nghỉ, và tôi không cần phải dùng thời gian này để giảng giải chiến thuật cho cậu ấy. Tốt hơn hết là cứ tận hưởng một lúc.

Ôi! Tôi ước rằng mọi chuyện cứ mãi đơn giản và trong sáng như khoảnh khắc này.

Tôi ước rằng buổi trưa hôm đó sẽ kéo dài mãi mãi.

Nhưng, quy luật của tự nhiên, chẳng điều gì có thể mãi suôn sẻ.

Năm ấy, những thất bại liên tiếp gần như đã đè bẹp đội bóng từng là vị tướng luôn chiến thắng. Tôi không thể nhìn vinh quang trong quá khứ trôi tuột khỏi chúng tôi, thậm chí trở thành một thứ xa xỉ không thể đạt được. Không ai thích thất bại và không ai muốn nếm mùi thất bại. Sau mỗi lần như vậy, tôi đều thấy rõ sự mất mát trên khuôn mặt cậu ấy. Tôi biết rằng, khi tôi biến cậu ấy trở thành nòng cốt của đội bóng này, cậu ấy sẽ tự nhiên cảm thấy nhiều niềm vui hoặc nhiều thất bại hơn. Cậu ấy dường như đang héo úa rõ rệt, giống như một cái cây héo úa từng ngày, và cậu bé từng vô tư bên cạnh tôi đang dần rời xa tôi. Đây là điều tôi hoàn toàn không muốn nhìn thấy. Tôi háo hức muốn khôi phục lại vinh quang của đội bóng. Tôi đã cố gắng hết sức vắt óc suy nghĩ. Cuối cùng... tôi cuối cùng cũng biết được đội bóng này cần gì - một sự thay đổi lớn, một cuộc cải cách nhân sự để điều chỉnh cấu trúc của đội bóng và tăng thêm sức sống cho đội hình này!

Tôi đã nghiên cứu từng cầu thủ suốt đêm, tới mức gần như ám ảnh về họ, thu thập thông tin từ mọi phía và cuối cùng đã tìm tới ban lãnh đạo của câu lạc bộ cùng một tập hồ sơ dày cộp với đầy đủ các kế hoạch, đơn từ và dự toán.

Phản hồi duy nhất mà tôi nhận được, chỉ đơn giản là "không".

Tôi có thể làm gì nữa đây? Tôi có thể làm gì nữa đây? Tôi mắc kẹt giữa vòng xoáy của những suy nghĩ tồi tệ.

Nhưng, ngay cả khi đó, tôi vẫn còn hy vọng, và tôi vẫn đang vắt kiệt những nỗ lực cuối cùng để hồi sinh một Barcelona như xưa. Kể cả như vậy, cuối cùng, đúng như dự đoán, điều thực sự nghiền nát tôi là cuộc đấu tranh giữa những phe phái đang trở nên ngày càng khốc liệt ẩn sau bóng đá - một cuộc đấu tranh quyền lực đen tối. Khi chúng bị phanh phui trước ánh sáng và trở thành một cuộc đấu công khai, khi các yếu tố chính trị lớn hơn chính câu lạc bộ, khi vị giám đốc đã chọn tôi làm huấn luyện viên trưởng đã từ chức, tôi tỉnh táo lại và nhận ra mình bị đẩy vào ngõ cụt.

Đêm khuya, tôi ngồi vào bàn làm việc, ngơ ngác nhìn đống "giấy vụn" nằm rải rác trên bàn, châm từng điếu thuốc. Giữa mớ bòng bong của những suy nghĩ hỗn loạn, tôi lại nghĩ đến cậu ấy. Trong khoảng thời gian qua, mọi suy nghĩ đều quay về cậu ấy. Tôi không biết từ khi nào mà thói quen này lại trở thành liều thuốc để ru tôi vào giấc ngủ. Làn da trắng mịn màng đó, sự sạch sẽ và ngây thơ đó... tôi muốn bảo vệ cậu ấy đến nhường nào! Tôi muốn dành cho cậu ấy những điều tốt đẹp nhất, nhưng tôi không làm gì được nữa! Tôi chỉ có thể bị buộc phải thỏa hiệp với số phận của chính mình và bắt cậu ấy chịu đau khổ. Cảm giác thất vọng và bất lực này khiến tôi bật khóc.

Hiện thực chẳng có nhiều phép màu tới vậy. Mọi chuyện không tiến triển, và ngày đó vẫn đến. Cuối cùng, tôi đã nộp đơn xin từ chức.

Tôi không nói với bất kỳ cầu thủ nào về chuyện này. Tôi không muốn làm họ mất tập trung, và thực tế là tôi không dám. Tôi biết rằng ngay từ lúc tôi nộp đơn từ chức, mọi thứ đã rơi vào dĩ vãng. Sớm hay muộn, cảnh tượng trước mắt tôi sẽ biến mất hoàn toàn, và mọi thứ tôi thấy bây giờ sẽ chỉ còn là một chấm nhỏ ký ức trong tương lai. Tôi đã hoàn toàn đánh mất nơi này và cậu ấy rồi.

Sau những thất bại liên tiếp trong mùa giải này, cậu ấy đã trưởng thành rất nhiều, mất đi vẻ trẻ con khi chúng tôi mới gặp nhau, cắt tóc ngắn hơn và để râu quai nón ở cằm. Nhưng khi cậu ấy nhìn tôi, đôi mắt đó vẫn trong trẻo và đẹp đẽ như vậy. Tôi cố gắng tiến đến gần cậu ấy hơn trong những khoảnh khắc cuối cùng, mỗi khi cậu ấy tập luyện, khi cậu ấy nghỉ ngơi và bất cứ khi nào tôi có thể nhìn thấy cậu ấy. Có lẽ tôi đã quá nóng vội và thiếu thận trọng. Cậu ấy sớm nhận ra có điều gì đó bất thường.

Một ngày nọ, cậu ấy tìm tới tôi khi xung quanh không còn ai nữa. Cậu ấy nhìn tôi rồi hỏi: "Pep, thầy bị sao thế? Dạo gần đây trông thầy không khoẻ..."

Tôi hơi bất ngờ: "Không đâu. Tôi chỉ đang mải nghĩ về chiến thuật mới thôi."

Cậu ấy ngồi xuống và nói: "Thầy nên nghỉ ngơi đi. Em thấy dạo gần đây, trông thầy già hơn rồi đó."

Cậu ấy nói điều này với giọng điệu đùa cợt, rồi mỉm cười, nụ cười dịu dàng và ngọt ngào. Vào khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên muốn ôm cậu ấy vào lòng và bật khóc, nhưng tôi biết mình tuyệt đối không thể khóc trước mặt cậu ấy. Vì vậy, tôi đưa tay ra và chạm vào mái tóc đã không còn dài như xưa và nói với cậu ấy rằng đây là công việc của tôi, tôi phải giúp Barcelona giành chiến thắng trong vòng đấu tiếp theo.

Cậu ấy không nói gì thêm, chỉ nhìn tôi, ngoan ngoãn để tôi xoa tóc mình. Tôi nhìn vào đôi mắt đó và đột nhiên cảm thấy tội lỗi, vì vậy tôi quay mặt đi. Tôi biết rằng, cậu ấy ắt hẳn đang nghĩ gì đó vào lúc này, nhưng chính xác là điều gì, tôi không thể đoán được. 

Những ngày sau đó hỗn loạn đến mức tôi thậm chí còn không thể nhớ rõ. Tôi chỉ nhớ dáng người cậu ấy nhẹ như cánh bướm, ánh mắt khi nhìn tôi, âm thanh khi cất lời... Có lẽ, đôi khi tôi đã nhìn thẳng vào cậu ấy - trước đây, tôi chỉ dám quan sát cậu ấy với vẻ mặt nghiêm túc và sẽ nhanh chóng quay đi để tránh bị những cầu thủ khác chú ý. Nhưng bây giờ, khi mọi chuyện đã đến mức này, tôi sẽ không tốn quá nhiều công sức để che giấu bản thân nữa. Cuối cùng, tôi trở nên hoang tưởng hơn bao giờ hết về vấn đề này. Tôi không còn quan tâm đến những gì người khác nghĩ, cũng như những gì cậu ấy nghĩ.

Vài tháng trôi qua nhanh như cơn gió. Một cuộc họp báo nhỏ, thông báo về sự ra đi của tôi.

Ngay từ vài ngày trước đó, các thành viên trong đội đã nhận được tin tức này. Nó quá đột ngột đối với họ, cho nên khi không thấy cậu ấy ở cuộc họp báo, tôi không hề ngạc nhiên, thậm chí còn cảm thấy nhẹ nhõm vì hành vi trẻ con này. Cậu ấy là như vậy, vẫn không thay đổi, cậu ấy vẫn là chàng trai mà tôi biết. Khi đối mặt với những câu hỏi của phóng viên về sự vắng mặt của cậu ấy, tôi đã bình tĩnh một cách khác thường, thậm chí còn trả lời bằng một nụ cười, rằng cậu ấy vẫn ở đây, ở ngay đây.

Tôi gặp lại cậu ấy trên bãi cỏ xanh quen thuộc. Lần đầu tiên gặp cậu ấy, tôi đã biết cậu ấy có tính khí thất thường. Tôi dường như trở thành người xa lạ trong mắt cậu ấy. Cậu ấy thậm chí còn không nhìn tôi khi đi ngang qua tôi. Tôi không đến gần cậu ấy. Sau đó, bất cứ lúc nào, tôi cũng giữ khoảng cách với cậu ấy. Cùng lắm thì tôi chỉ nhìn cậu ấy từ xa rồi quay mặt đi. Tôi không bao giờ thể hiện "sự ưu ái" của mình nữa. Tôi biết rằng trong tương lai, cậu ấy sẽ không còn cần tình yêu này nữa, và tương tự như vậy, tôi cũng không cần phải thể hiện tình yêu của mình nữa.

Tôi định nghĩa rằng đây là một kết thúc hoàn hảo. Ít nhất, ngay cả khi có một nút thắt trong tim chúng tôi, đây vẫn là sự yên bình thầm lặng mà chúng tôi ngầm hiểu.

Cho đến khi, cậu ấy một lần nữa cho tôi chứng kiến một màn trình diễn thực sự hoàn hảo. Camp Nou vào tháng 5, khán giả sôi sục với niềm vui vì cú poker đẹp mắt của cậu ấy, nhưng cậu ấy bất ngờ đi về đường biên và ra hiệu bằng tay về quỹ đạo vòng cung của trái bóng, rồi chỉ ngón tay về phía tôi.

Tôi hiểu ngay và mỉm cười.

Cậu ấy cũng mỉm cười, quay đầu lại và chạy về phía các đồng đội.

Tôi cúi đầu, vùi mặt vào lòng bàn tay để che giấu đi khoé mắt đã ươn ướt. Cảm ơn bé con, đây là món quà tuyệt vời nhất mà tôi có thể nhận được.

Sau màn ăn mừng đó, còn lại là sự tĩnh lặng. Sau cuộc vui, là khoảng khắc chia tay.

Tôi rời Camp Nou, âm thầm và lặng lẽ. Tôi không muốn một buổi tri ân náo nhiệt, nó sẽ chỉ níu lại bước chân tôi và khiến nỗi đau càng thêm lan ra.

Lần cuối cùng tôi gặp cậu ấy là một ngày tháng 5. Khi tôi mở điện thoại ra, tin nhắn cuối cùng có vẻ bình thường. Được gửi từ tôi, yêu cầu cậu ấy cẩn thận, không được căng cơ trước trận đấu. Đó cũng là tin nhắn cuối cùng cách đây vài tháng trước. Khi tôi tắt điện thoại, mọi thứ về cậu ấy đều tan biến.

Tôi đột nhiên nhận ra rằng tôi đã hoàn toàn đánh mất cậu ấy.

Chàng trai Argentina đó đang ở phía ngược lại so với hướng máy bay của tôi đang đi. Khoảng cách giữa tôi và cậu ấy đang tăng lên từng kilomet sau chỉ vài giây ngắn ngủi.

Kể từ bây giờ, mày có lẽ sẽ chỉ gặp cậu ấy trong những giấc mơ của mày thôi! Tôi cay đắng  tự giễu cợt mình.

Trong thời gian đó, tôi đã nhìn thấy cậu ấy trong mơ, hết lần này đến lần khác, cho đến khi tôi dần nhận ra rằng mình đã bị mắc kẹt trong một hố đen vô tận. Cảnh tượng ngọt ngào đi kèm với nỗi đau méo mó và sự tương phản sắc nét giữa mơ và thực khiến tôi cảm thấy như bị xé nát ngay khi thức dậy. Đôi khi, tôi hét lên giữa cơn mơ, rồi bật dậy với cơ thể ướt đẫm mồ hôi lạnh, với cơn đau nhói ở trong đầu như thể bị ai đó đánh một cú bằng gậy. Tôi phải dựa vào thuốc để ngăn chặn những "giấc mơ đẹp" này, vì nó sẽ càng khiến tôi chán ghét thực tế hơn nữa. May mắn thay, triệu chứng đã cải thiện rất nhiều dưới sự kiểm soát của thuốc. Nhưng khi giấc mơ về cậu ấy dần biến mất, tôi bắt đầu nhớ những ảo mộng đó một cách không thể kiểm soát, bắt đầu nhớ mong hình ảnh trẻ trung của cậu ấy trong mơ. Vì vậy, tôi đã ngừng uống thuốc, bật khóc và để giấc mơ đẹp tiếp tục gặm nhấm dây thần kinh của tôi bằng nỗi đau.

Khi tôi mệt mỏi vì sự tra tấn lặp đi lặp lại này, tôi thậm chí còn ác ý so sánh nó với một loại thuốc phiện. Khi bạn muốn từ bỏ nó, bạn tuyệt vọng phát hiện ra rằng bạn không thể, và rằng bạn sẽ bị nó hủy hoại cả về thể chất lẫn tinh thần trong tất cả những ngày sắp tới.

Trong những năm sau đó, tôi nhìn thấy cậu ấy thường xuyên hơn trên TV và trên báo chí. Cậu ấy ở lại Barcelona, ​​​​trải qua những thăng trầm ở Barcelona. Khi hình ảnh cậu bé năm xưa dần trưởng thành, tôi nhìn vào hình ảnh của cậu ấy trên các tiêu đề và cuối cùng đã chịu thoả hiệp với hiện thực - có vẻ như người đàn ông đó không còn có thể được mô tả là một cậu bé nữa.

Tôi trở thành huấn luyện viên trưởng của Manchester City. Tương tự như vậy, mặc dù không thể so sánh với bốn năm đó, nhưng tôi vẫn dẫn dắt Manchester City đến với vô số chiến thắng. Đánh giá của các cầu thủ về tôi đều rất nhất quán: cuồng kiểm soát, cực kỳ nghiêm khắc nhưng giỏi thay đổi. Tôi vui vẻ chấp nhận những đánh giá này vì những từ ngữ này mô tả rất đúng phong cách huấn luyện của tôi.

Cho tới một ngày, vì lý do nào đó, chủ đề đột nhiên chuyển hướng từ Manchester City sang cậu ấy.

Phóng viên hỏi tôi một câu: "Chúng ta đều biết rằng ông rất nghiêm khắc với những cầu thủ của mình, thế ông có thừa nhận rằng mình từng ưu ái Messi hay không?"

Tôi sửng sốt trong giây lát. Khi nhắc đến cái tên này, ký ức lại ùa về, nhưng lần này, ký ức tràn ngập sự ngọt ngào. Hình bóng cậu bé ấy như lại nhảy nhót trước mắt tôi. Tôi không nhận ra rằng mình đang cười cho đến khi phóng viên nhắc tôi trả lời câu hỏi của anh ta.

Đúng vậy đấy, tôi yêu thích cậu ấy hơn bởi vì cậu ấy là người giỏi nhất.

Tôi thẳng thắn đáp lại như vậy.

Tôi chưa bao giờ bịa ra điều này. Tôi chưa bao giờ nghi ngờ điều này. Ngay từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ấy, tôi đã biết cậu ấy là người giỏi nhất. Ở chiều hướng ngược lại, tôi đã dành bốn năm ở Barcelona để chứng minh rằng cậu ấy tài năng hệt như những gì tôi nghĩ, và thậm chí còn giỏi hơn. Cậu ấy sẽ là cầu thủ vĩ đại nhất lịch sử làng túc cầu. Tôi đã nói điều này cách đây mười năm, và tôi nhẹ nhõm khi thấy cậu ấy đang từng bước biến dự đoán của tôi thành hiện thực. Tôi hẳn phải có một loại kết nối kỳ diệu nào đó với cậu ấy, một kết nối vượt ra ngoài phạm vi của các cuộc gọi và tin nhắn. Tôi đã tưởng tượng như một tín đồ thành kính, rằng tôi thực sự được gặp lại cậu ấy.

"Mọi người đều biết rằng Messi hiện đang là cầu thủ bóng đá giỏi nhất thế giới. Thế anh ấy có ý nghĩa như thế nào với sự nghiệp huấn luyện của ông?" - Câu hỏi từ một phóng viên khác.

Một câu hỏi rất đơn giản, và tôi có thể nói cả một bài diễn văn dài để trả lời nó. Nhưng ngôn từ mắc kẹt ở đầu môi. Tôi nghĩ ngợi trong khoảnh khắc rồi dần dần buộc bản thân không được cuốn vào chủ đề này.

Tôi đáp lại bằng tất cả sự tỉnh táo của mình.

Tất cả! Tất cả! Tất cả!

Màn đêm là lúc dòng suy nghĩ bắt đầu xao động.

Khi tôi lại nhìn thấy cậu ấy trong giấc mơ của mình, chúng tôi đứng trên bãi cỏ sân rờn. Tôi mặc một chiếc áo polo yêu thích và chiếc quần nỉ xám từ vài năm trước, một tay cầm chiếc còi màu đen trong khi tay còn lại cầm một cuốn sổ ghi chép. Cậu ấy có mái tóc dài, khoác lên người chiếc áo đấu như đang phát sáng. Vẫn dáng vẻ thiếu niên đó, đứng trước mặt tôi với những cầu thủ khác.

Không mất nhiều thời gian để tôi nhận ra rằng đây là thực hay mơ. Sau đó, tôi ném chiếc còi và cuốn sổ xuống đất, lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Đối mặt với những ánh mắt bối rối của các cầu thủ khác, tôi mỉm cười, cúi đầu và dang rộng vòng tay, chờ đợi cậu ấy.

Tới đây nào...

Và cậu ấy mỉm cười, đôi mắt cong cong thành hai vầng trăng lưỡi liềm nho nhỏ.

Giây tiếp theo, cậu ấy lao vào vòng tay của tôi và ôm tôi thật chặt.

-- Hết --


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro