22. Điểm yếu của Nghiêm Hạo Tường
Tháng Chín, mùa khai giảng của các trường đại học nhưng Hạ Tuấn Lâm vẫn chưa thể bắt đầu một chặng đường mới như bao người. Cậu đã xuất viện hai tháng trước, nhưng đôi chân vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Bác sĩ nói cậu cần ít nhất bốn tháng nữa mới có thể bỏ nạng, nhưng đối với cậu bốn tháng nghe dài đằng đẵng như cả một đời.
Cậu lê bước chậm rãi quanh căn nhà, mỗi bước chân đều nặng trĩu sự bất lực. Tiếng nạng chạm xuống sàn vang lên nhịp đều đều, như nhắc nhở cậu về sự thiếu tự do trên chính cơ thể mình.
Hạ Tuấn Lâm dừng lại trước cửa sổ lớn, nơi ánh nắng ban mai chiếu rọi vào căn phòng. Ánh sáng vàng nhạt ấy thật đẹp, khi nó phản chiếu lên căn nhà bên cạnh, lòng cậu bỗng se lại.
Căn nhà ấy đã lâu rồi không có tiếng động, không một bóng người qua lại.
Cậu tiến lại gần cửa sổ hơn, ánh mắt rơi trên cánh cổng sắt màu xám. Nó vẫn khép chặt, lạnh lẽo như muốn giữ kín mọi bí mật bên trong. Hàng cây bên vỉa hè đã ngả sang màu vàng, những chiếc lá rơi rụng theo từng cơn gió thoảng, lặng lẽ phủ đầy sân.
Hạ Tuấn Lâm nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm giác lồng ngực bị bóp nghẹt.
"Nghiêm Hạo Tường..."
Cái tên ấy thoáng qua trong đầu cậu như một cơn gió. Nhẹ nhàng, mơ hồ nhưng lại để lại dư âm đau đớn không cách nào gạt bỏ.
Đã bao lâu rồi? Cậu không nhớ nữa. Từ ngày Nghiêm Hạo Tường biến mất khỏi cuộc sống cậu, thời gian như kéo dài bất tận. Không còn những buổi chiều rực rỡ trên sân bóng, không còn những lần tranh cãi để rồi cả hai lại làm lành. Thậm chí, không còn lấy một tin nhắn hay một cuộc gọi.
Sự hiện diện của anh, từ lúc nào đó, đã nhạt nhòa đến mức khiến cậu hoài nghi liệu có phải tất cả chỉ là một giấc mơ.
Tin tức duy nhất mà cậu nghe được là từ mẹ mình. Bà nói mẹ Nghiêm đã đưa Nghiêm Hạo Tường đến một bệnh viện lớn ở thành phố khác để điều trị đặc biệt. Chấn thương ở cổ chân trái của anh nghiêm trọng hơn những gì cậu tưởng tượng. Bác sĩ nói, khả năng anh không thể tiếp tục con đường Taekwondo là rất lớn.
Nhưng nếu cố gắng, nếu còn ý chí, thì biết đâu, mọi thứ vẫn có hy vọng.
Hạ Tuấn Lâm siết chặt tay vịn nạng, cảm giác nghèn nghẹn dâng lên trong lồng ngực.
"Cậu ấy sẽ ổn thôi, đúng không?"
Cậu tự hỏi, nhưng câu trả lời chỉ là khoảng không tĩnh lặng.
Cậu lắc đầu, như muốn xua tan những suy nghĩ đang bóp nghẹt trái tim mình. Nhưng rồi vô ích. Bởi sâu thẳm trong lòng, cậu biết rõ rằng những gì xảy ra giữa họ đã tạo nên một vết nứt, không, một vực thẳm, quá sâu, quá rộng để có thể hàn gắn.
Nghiêm Hạo Tường đã lựa chọn cách biến mất khỏi cuộc sống của cậu.
Và cậu hiểu, Nghiêm Hạo Tường chính là không muốn gặp cậu.
______
Buổi chiều cuối cùng trước ngày nhập học, ánh hoàng hôn len qua khung cửa sổ, nhuộm căn phòng nhỏ của Hạ Tuấn Lâm một màu vàng ấm áp. Cậu ngồi trên giường, đôi tay thoăn thoắt gấp từng chiếc áo, chiếc nạng quen thuộc dựng hờ bên cạnh. Dù những động tác của cậu thành thạo, gương mặt vẫn lộ rõ nét trầm ngâm, như thể cảm xúc của ngày mai đang đan xen trong từng hơi thở.
Dưới sàn, chiếc vali mở rộng, bên trong là những món đồ cần thiết được sắp xếp gọn gàng, hành trang cho một hành trình mới. Ở góc phòng, mẹ cậu đang cẩn thận thu dọn những thứ nhỏ nhặt, kem đánh răng, khăn mặt, dầu gội. Từng việc làm của bà tỉ mỉ như chính nỗi lòng của người mẹ, vừa tự hào vừa không giấu được những lo lắng vụn vặt.
Ánh mắt bà thoáng chau lại khi thấy Hạ Tuấn Lâm cúi người quá lâu. Bà buông món đồ trong tay, khẽ nhắc nhở:
"Ngồi thẳng lưng lên, con. Chân còn chưa lành hẳn, để mẹ làm cho."
Cậu ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên chút bướng bỉnh pha lẫn dịu dàng. Cậu cười, lắc đầu:
"Không sao đâu mẹ, con làm được mà. Lên đó chẳng lẽ cái gì cũng đợi người khác giúp? Với lại, con tự chuẩn bị, thế này mới giống người lớn chứ."
Mẹ cậu mỉm cười, nhưng ánh mắt lại không giấu được nỗi bâng khuâng. Đứa con trai trước mặt bà đã lớn thật rồi, không còn là cậu nhóc ngày nào rúc vào lòng mẹ mỗi khi gặp chuyện buồn. Dù cậu trưởng thành đến đâu, trong mắt bà, cậu vẫn mãi là đứa trẻ nhỏ bé cần được bảo bọc.
Khi tất cả đã được sắp xếp gọn gàng, bà ngồi xuống bên cạnh cậu, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt của đứa con mình hằng yêu thương. Từng đường nét ấy, vừa quen thuộc vừa xa xôi, như thể chỉ một cái chớp mắt thôi, cậu sẽ rời xa vòng tay bà để đến một nơi khác.
Bà nhẹ nhàng cất tiếng, giọng nói mang theo niềm tự hào pha chút lo lắng:
"Lên đó rồi, con nhớ cố gắng học hành, tự chăm sóc mình cho tốt. Ở với bạn bè phải hòa thuận có gì khó khăn thì gọi ngay cho mẹ, biết không? Cuối tuần rảnh thì về thăm nhà. Mẹ lúc nào cũng chờ con."
Hạ Tuấn Lâm quay sang, ánh mắt lấp lánh nhưng vẫn giữ vẻ trêu chọc thường ngày:
"Mẹ yên tâm đi, con lớn rồi mà. Con biết tự chăm sóc mình. Với lại, mẹ cũng đừng lo quá, không tốt cho sức khỏe đâu."
Mẹ cậu khẽ thở dài, đưa tay đặt nhẹ lên vai con trai, vỗ về như mọi lần khi dỗ cậu ngủ.
"Dù con có lớn đến đâu, trong mắt mẹ, con vẫn là cậu bé ngày nào. Nhưng mẹ tin con, chỉ cần con sống tốt, mẹ sẽ không lo lắng gì nữa."
Bà đứng dậy, chỉnh lại chiếc áo khoác treo trên ghế, dặn thêm vài câu rồi bước xuống nhà. Trước khi đi, bà ngoái lại, ánh mắt chan chứa tình thương:
"Ngủ sớm đi con. Mai còn phải dậy sớm, mẹ sẽ chuẩn bị bữa sáng cho con."
Căn phòng chìm vào yên lặng. Hạ Tuấn Lâm chống nạng bước tới kệ sách, nơi đặt chiếc huy chương vàng sáng loáng. Cậu cầm nó lên, ngắm nhìn hồi lâu. Đó không chỉ là một chiếc huy chương, mà còn là sự kiên cường, sự quyết tâm và cả hy sinh của Nghiêm Hạo Tường.
Cậu mím môi, bàn tay khẽ siết chặt chiếc huy chương. Một cảm giác khó tả dâng lên, như nghẹn ở lồng ngực, như nỗi niềm không thể gọi thành tên. Cậu khẽ thì thầm, giọng nói nhẹ tựa hơi thở:
"Hy vọng chúng ta sẽ gặp lại ở Bắc Kinh."
Đặt chiếc huy chương về chỗ cũ, Hạ Tuấn Lâm trở lại giường. Bên ngoài, ánh trăng dần nhô lên, rọi qua cửa sổ, phủ một lớp sáng mờ lên căn phòng nhỏ. Trong lòng cậu là niềm háo hức, xen lẫn chút hồi hộp. Ngày mai là một hành trình mới và cậu đang tiến những bước đầu tiên trên con đường chạm đến ước mơ.
_______
Buổi sáng đầu thu, ánh nắng dịu dàng len qua tấm rèm cửa, khẽ đánh thức Hạ Tuấn Lâm khỏi giấc ngủ. Cậu vươn vai, chỉnh lại mái tóc lòa xòa rồi cẩn thận chuẩn bị. Từng đường ly trên chiếc áo sơ mi được vuốt phẳng phiu, mái tóc gọn gàng chỉn chu khiến hình ảnh của cậu càng thêm sáng sủa. Hạ Tuấn Lâm đứng trước gương, tự ngắm nhìn bản thân trong vài giây bất giác nở nụ cười thoả mãn.
Bước xuống nhà, mùi thơm từ bữa sáng lan tỏa khắp không gian, ấm áp như mọi ngày. Mẹ cậu đang lúi húi bên bàn ăn, sắp xếp mọi thứ tươm tất. Bà vẫn giữ nét dịu dàng ấy, nhưng ánh mắt hôm nay chất chứa một nỗi niềm khó giấu.
"Ngồi xuống ăn sáng đi, rồi mẹ dặn con thêm vài điều" bà nói, giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự lưu luyến.
Hạ Tuấn Lâm ngoan ngoãn làm theo. Trong suốt bữa ăn, cậu vừa nghe những lời dặn dò quen thuộc của mẹ vừa cười vừa đáp lại.
Trước khi ra cửa, cậu ôm lấy mẹ. Vòng tay ấy xiết chặt, lâu hơn mọi lần, như muốn giữ lấy từng chút hơi ấm gia đình trước khi bước vào một hành trình hoàn toàn mới. Mẹ cậu lặng đi trong giây lát, sau đó vuốt nhẹ lên lưng con trai, khẽ nói:
"Đi đường cẩn thận. Mẹ luôn ở đây, chờ con về."
Ngoài cổng, Đinh Trình Hâm đã đứng đợi sẵn. Anh tựa người vào xe, đôi mắt sáng rỡ như ánh mặt trời, nụ cười nhẹ trên môi càng làm gương mặt anh thêm dịu dàng. Thấy cậu, anh nhanh chóng mở cốp xe, cẩn thận cất hai chiếc vali vào trong, sau đó mở cửa ghế phụ.
Hạ Tuấn Lâm ngoái đầu lại, vẫy tay chào mẹ lần cuối, rồi bước vào xe. Chiếc xe lăn bánh, đưa cậu rời xa ngôi nhà thân thuộc.
"Đừng lo lắng quá, cứ thoải mái thôi" Đinh Trình Hâm nói khi mắt vẫn chăm chú nhìn về phía trước.
Hạ Tuấn Lâm bên này không ngừng làm nũng, nhích lại gần, nắm lấy bàn tay anh đặt trên cần số, thủ thỉ:
"Em sợ lắm. Trường bắt em phát biểu đó!"
Vừa nói, cậu vừa nhăn mặt, nét căng thẳng hiện rõ trong đôi mắt sáng. Là sinh viên xuất sắc, được tuyển thẳng vào một trong những trường đại học danh giá nhất, việc trở thành người tiên phong phát biểu trong buổi lễ khai giảng là điều không thể tránh khỏi. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với áp lực và những ánh mắt dõi theo.
Đinh Trình Hâm phì cười, vừa yêu chiều vừa tự hào. Anh rút tay khỏi sự nũng nịu của cậu, khẽ xoa đầu như cách thường làm:
"Đừng căng thẳng. Chỉ cần làm hết sức mình, em sẽ làm tốt thôi."
Hạ Tuấn Lâm ngồi thẳng lại, lấy điện thoại từ túi ra, mở tin nhắn gửi Tống Á Hiên để bớt hồi hộp.
[Đẹp trai tới đây: Tao đang trên đường tới trường rồi.]
Tống Á Hiên đang online lập tức nhắn lại.
[Tống Màn Thầu: Tao cũng vậy. Hồi hộp vãi!]
Hạ Tuấn Lâm bật cười, mắt ánh lên nét hứng khởi. Tống Á Hiên, với thành tích xuất sắc ngoài mong đợi trong kỳ thi đại học, đã đỗ vào Học viện Trung ương Hí kịch, nơi mà mọi người đều ngưỡng mộ. Hôm nay anh còn tham gia vào đội kịch biểu diễn trong ngày khai giảng.
"Lâm Lâm" giọng Đinh Trình Hâm vang lên, kéo cậu khỏi dòng tin nhắn.
"Dạ?"
"Giấy phát biểu em đã chuẩn bị xong chưa? Mang ra đây đọc thử cho anh nghe."
Hạ Tuấn Lâm gật đầu, lôi từ cặp ra tờ giấy đã gấp làm tư. Trong không gian nhỏ bé của xe, giọng cậu vang lên, rõ ràng và đầy cảm xúc. Từng câu chữ được nhấn nhá cẩn thận, khiến cả bài phát biểu như được thổi hồn.
Hạ Tuấn Lâm phát biểu ở toàn trường cấp ba đã quen, nhưng đây lại là môi trường mới, cậu là sinh viên năm nhất không tránh được chút căng thẳng.
Đinh Trình Hâm vừa lái xe vừa lắng nghe, ánh mắt dịu dàng nhưng trong lòng không ngừng dâng lên niềm tự hào. Viên kim cương ấy, rực rỡ đến mức chói lòa, là niềm kiêu hãnh lớn nhất của anh. Bất kể thế nào, anh sẽ bảo vệ ánh sáng ấy. Dù có phải đánh đổi mọi thứ, anh cũng không để cậu tổn thương.
Mùa thu ở Bắc Kinh dịu dàng với những tia nắng vàng óng trải khắp sân trường Đại học Bắc Kinh. Lá cây phong đỏ rực tô điểm cho khung cảnh càng thêm rực rỡ, như chào đón thế hệ sinh viên mới. Trên bục phát biểu lớn giữa sân trường, Hạ Tuấn Lâm, cậu sinh viên năm nhất được tuyển thẳng, đại diện cho toàn bộ tân sinh viên, đang đứng thẳng người, chuẩn bị bài diễn thuyết đầu tiên của mình.
Mặc trên mình chiếc sơ mi trắng tinh khôi và quần âu xanh đậm, dáng người cậu cao gầy nhưng toát lên vẻ tự tin và kiên nghị. Một tay cậu giữ chặt lấy chiếc bục, tay còn lại nắm lấy tờ giấy với bài diễn thuyết mà cậu đã dành cả đêm chuẩn bị. Bên cạnh cậu, một bạn sinh viên cẩn thận cầm nạng để giúp cậu giữ thăng bằng. Dù chân vẫn còn yếu, nhưng Hạ Tuấn Lâm cố gắng đứng thẳng, không để sự bất tiện nào cản trở phong thái của mình.
Giọng nói của cậu cất lên, trong trẻo nhưng đầy sự mạnh mẽ:
"Thưa các thầy cô, các anh chị và các bạn, hôm nay tôi đứng đây, không chỉ với tư cách một tân sinh viên, mà còn là một đại diện cho những khát vọng, những ước mơ lớn lao mà chúng ta mang theo khi bước chân vào cánh cổng đại học này..."
Mỗi lời nói, mỗi câu chữ đều mang trong đó sự chân thành và quyết tâm. Đôi mắt sáng ngời của Hạ Tuấn Lâm quét qua hàng ngàn gương mặt phía dưới, như muốn truyền tải niềm cảm hứng của mình đến tất cả mọi người. Từng câu từng chữ của cậu không chỉ là lời phát biểu mà còn là lời khẳng định về tinh thần vượt khó, phấn đấu không ngừng.
Gió thu nhẹ nhàng thổi qua, nâng những lọn tóc mềm mại trên trán cậu. Ánh nắng chiếu lên gương mặt thanh tú, khiến Hạ Tuấn Lâm như một viên kim cương sáng chói giữa đám đông. Dưới sân trường, không ít sinh viên lặng người ngắm nhìn, vừa ngưỡng mộ, vừa cảm phục.
Khi bài diễn thuyết kết thúc, cả sân trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy. Hàng ngàn ánh mắt đổ dồn về phía Hạ Tuấn Lâm, mang theo sự tán thưởng và kỳ vọng. Một số bạn sinh viên không ngần ngại lấy điện thoại chụp lại khoảnh khắc này, đăng tải lên các diễn đàn của trường.
"Hạ Tuấn Lâm – học sinh được tuyển thẳng, biểu tượng cho sự phấn đấu không ngừng nghỉ." Những dòng chú thích như vậy lan truyền nhanh chóng, khiến hình ảnh của cậu trở thành niềm tự hào của cả trường.
Hạ Tuấn Lâm nhẹ nhàng cúi đầu cảm ơn, cậu quay người rời bục phát biểu với một nụ cười nhẹ nhưng đầy kiêu hãnh. Ngày hôm nay, cậu không chỉ là Hạ Tuấn Lâm, một cậu học sinh tỉnh lẻ, mà là biểu tượng của niềm tin và sự quyết tâm trong mắt cả trường. Dáng người gầy guộc ấy, dù vẫn phải chống nạng, lại tỏa ra khí chất vững vàng, sáng ngời như ánh mặt trời mùa thu.
Tiết mục kịch khai giảng của Học viện Trung ương Hí Kịch khép lại trong tràng pháo tay vang dội. Ánh sáng từ những chiếc đèn rọi chiếu xuống sân khấu, bao trùm lấy hình dáng của Tống Á Hiên, người đang đứng ở vị trí trung tâm. Anh cúi người cảm ơn khán giả, một động tác đơn giản nhưng đầy sức hút, ánh mắt lấp lánh niềm vui và sự mãn nguyện.
Trên gương mặt anh, mồ hôi lấm tấm, nhưng chẳng thể che lấp được nét rạng rỡ. Anh đã hoàn thành vai diễn của mình một cách xuất sắc, vai một nhân vật với nội tâm phức tạp, phải đối diện với những biến cố nghiệt ngã của cuộc đời. Mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ, mỗi lời thoại của anh đều như chạm vào trái tim của từng người ngồi dưới khán phòng.
Tiếng vỗ tay không ngớt, cả khán phòng như bùng nổ khi màn kịch hạ màn. Một giáo sư kỳ cựu trong trường tiến tới, vỗ vai Tống Á Hiên, đôi mắt ánh lên sự tán thưởng:
"Em có tiềm năng rất lớn, khả năng nhập vai của em thật sự ấn tượng. Hãy tiếp tục cố gắng. Tôi tin rằng tương lai em sẽ là một ngôi sao sáng trên sân khấu nghệ thuật."
Tống Á Hiên mỉm cười, đôi chút khiêm tốn đáp lại, nhưng trong lòng cậu tràn đầy động lực.
Ánh đèn sân khấu dù đã tắt, vẫn như in dấu trên người Tống Á Hiên. Khả năng diễn xuất của anh, từ sự tự nhiên trong từng cử chỉ, đến biểu cảm linh hoạt và giọng nói trầm ấm, đã khiến nhân vật mà anh thể hiện trở nên sống động. Từng lời thoại của anh vang lên, sâu lắng và chân thành, như đang kể câu chuyện của chính mình.
Bước vào cánh gà, cảm giác hồi hộp khi đứng trên sân khấu giờ đã được thay thế bởi niềm hân hoan. Tống Á Hiên ngồi xuống, nhìn bàn tay vẫn còn run nhẹ, mỉm cười với chính mình. Học viện Trung ương Hí Kịch là giấc mơ của anh, và hôm nay trên sân khấu ấy, anh đã đặt những bước chân đầu tiên vững chắc trên con đường theo đuổi nghệ thuật.
Tiếng nhạc sôi động lan tỏa khắp sân trường, hòa quyện với tiếng reo hò cổ vũ như muốn xé tan không khí. Từng màn trình diễn thể thao chuyên nghiệp lướt qua tầm mắt, những động tác nhào lộn mạnh mẽ, những cú nhảy cao đẹp mắt và cả những pha sút bóng đầy ngoạn mục. Sân trường tràn ngập sắc màu của niềm đam mê và sự phấn khích, nhưng đối với Nghiêm Hạo Tường, tất cả dường như chỉ là những thanh âm xa xôi vọng lại, chẳng chạm được đến lòng anh.
Anh ngồi đó, trên hàng ghế đầu tiên được nhà trường đặc biệt sắp xếp, vị trí cao nhất, nơi từng dành cho một người được tung hô như một biểu tượng. Nhưng giờ đây, ánh mắt của anh thay vì sáng ngời niềm kiêu hãnh, chỉ còn lại sự trầm mặc. Chân trái của anh vẫn được băng bó kín mít, đau nhói mỗi lần dịch chuyển. Nỗi đau thể xác chẳng thấm gì so với cơn bão lòng đang cuộn trào trong tim.
Ánh mắt Nghiêm Hạo Tường lặng lẽ dõi theo các đồng môn trên sân khấu. Họ như những mũi tên sắc bén lao đi, mỗi động tác đều tràn đầy sinh lực, từng bước chân đều là minh chứng cho sức trẻ và khát vọng. Anh từng đứng đó, dưới ánh đèn rực rỡ, trong những tràng pháo tay không ngớt. Nhưng giờ đây, anh chỉ là một khán giả xa lạ giữa đám đông.
Xung quanh anh, những ánh mắt dường như chẳng thể nào che giấu được sự ái ngại. Một số người cúi đầu tránh đi, một số khác lại liếc nhìn bàn chân anh, ánh nhìn pha lẫn sự thương hại lẫn chế giễu.
"Cậu ta còn thi đấu được nữa không?"
"Chân như vậy thì làm gì nổi nữa?"
Những lời xì xào lọt thẳng vào tai, như những mũi dao lạnh lẽo đâm sâu vào lòng tự tôn của anh. Nghiêm Hạo Tường cố gắng cười, một nụ cười méo mó chẳng khác gì chiếc mặt nạ vụng về. Anh gật đầu chào lại khi có người bắt chuyện, nhưng mỗi lần gật đầu, trái tim anh như rạn thêm một vết nứt.
Khi những ánh mắt soi mói cuối cùng cũng rời khỏi, khi mọi người lại bị cuốn theo những màn trình diễn trên sân, Nghiêm Hạo Tường cúi đầu xuống. Bàn tay anh siết chặt, các khớp trắng bệch, run rẩy. Cơn đau từ chân trái bỗng như lan ra khắp cơ thể, bóp nghẹt từng hơi thở của anh.
Anh đã từng là Nghiêm Hạo Tường tuyển thủ quốc gia, cái tên mà mỗi khi vang lên đều đi kèm với những tiếng hô hào nồng nhiệt, với ánh mắt ngưỡng mộ của hàng ngàn khán giả. Anh đã từng là người đứng trên đỉnh cao vinh quang, từng tự hào rằng đôi chân mình có thể bứt phá mọi giới hạn.
Nhưng giờ đây, anh chỉ là một kẻ tàn phế.
Chân trái của anh, từng là nguồn sức mạnh và niềm kiêu hãnh, giờ trở thành một vết sẹo nhức nhối, một lời nhắc nhở tàn nhẫn rằng những ngày huy hoàng đã xa lắm rồi.
"Chẳng lẽ mọi thứ... đã kết thúc thật sao?"
Anh tự hỏi mình, nhưng câu trả lời chỉ là khoảng trống mịt mờ trong lòng.
Bàn tay anh run lên khi nỗi đau từ thể xác và tâm hồn hòa quyện, bóp nghẹt cả ý chí còn sót lại. Nghiêm Hạo Tường nhắm chặt mắt, như muốn xua đi hình ảnh những ánh mắt ái ngại, như muốn che giấu nỗi nhục nhã đang gặm nhấm từng góc khuất trong tim.
Giữa tiếng hò reo vang dội xung quanh, anh ngồi đó, cô độc đến tột cùng. Cảm giác như cả thế giới đang quay lưng, bỏ mặc anh gặm nhấm thất bại, gặm nhấm chính mình.
______
Buổi tối, Hạ Tuấn Lâm cùng Đinh Trình Hâm chậm rãi đi đến ký túc xá. Dù là học sinh xuất sắc nhất, Hạ Tuấn Lâm cũng không được hưởng bất kỳ đặc quyền nào. Cậu được sắp xếp ở cùng ba nam sinh khác, vì là người đến cuối cùng vị trí duy nhất còn lại là chiếc giường tầng trên.
Đinh Trình Hâm đứng cạnh cậu, ánh mắt thoáng chút do dự khi nhìn qua căn phòng chật hẹp và những người bạn cùng phòng xa lạ.
Chiếc vali của Hạ Tuấn Lâm vẫn để ngoài cửa, cậu quay sang giọng nhẹ nhàng:
"Anh mang vali vào giúp em đi."
Đinh Trình Hâm quét mắt một vòng, đánh giá ba nam sinh trong phòng. Ai nấy đều toát lên vẻ tự tin và kiêu ngạo của những học bá. Một người cao ráo, đeo kính đang cẩn thận trải ga giường dưới, chợt quay đầu lại, cười cất giọng.
"Thật ra, ai đến trước thì được quyền chọn giường trước aa"
Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng là anh ta không định nhường.
Hạ Tuấn Lâm tính tình vốn ôn hòa chỉ mỉm cười gật đầu không để bụng. Nhưng Đinh Trình Hâm thì không như vậy. Anh nhìn đôi chân vẫn còn băng bó của Hạ Tuấn Lâm, lòng dâng lên cảm giác khó chịu. Trong mắt anh, để cậu ở lại nơi này chẳng khác gì bắt cậu chịu khổ.
Anh cúi xuống, thì thầm vào tai cậu, giọng đầy nghiêm nghị:
"Em đã suy nghĩ lại chưa?"
Hạ Tuấn Lâm kéo anh ra xa, kiên định lắc đầu:
"Suy nghĩ cái gì? Em có thể ở được."
Một tuần trước ngày nhập học, Đinh Trình Hâm đã đưa cậu đến xem một căn hộ trong khu chung cư gần trường. Đó là một căn hộ rộng rãi, đầy đủ tiện nghi, mọi thứ đều được anh chuẩn bị tỉ mỉ, từ đồ dùng cá nhân đến nội thất. Rõ ràng, anh đã tính toán mọi thứ để Hạ Tuấn Lâm có thể thoải mái nhất. Nhưng cậu đã kiên quyết từ chối.
Chỉ vì chuyện này, Đinh Trình Hâm đã buồn cả tuần, cứ mỗi lần gặp cậu là mè nheo không thôi.
Bây giờ đứng trước tình cảnh này, Đinh Trình Hâm lại càng không muốn nhượng bộ. Anh kéo tay cậu lại, ánh mắt nghiêm túc đến mức khiến cậu khựng lại:
"Lâm Lâm, em có thể không lo cho mình, nhưng anh rất lo."
Lời nói ấy khiến Hạ Tuấn Lâm im lặng. Một lát sau, cậu tiến đến gần giường dưới nơi một nam sinh khác đang chăm chú nhìn vào điện thoại. Cậu nở nụ cười hòa nhã, hạ giọng nhã nhặn:
"Chào cậu, tôi là Hạ Tuấn Lâm. Vì chân tôi đang bị thương nên khá bất tiện nếu ở giường trên. Cậu có thể..."
Cậu chưa kịp nói hết câu, nam sinh kia đã ngắt lời bằng giọng lạnh lùng:
"Tất nhiên là không được. Ở đây bốn năm, tôi không thể vì chân cậu đau mà nhường giường của mình."
Hạ Tuấn Lâm vẫn không nản lòng, nhanh trí nói thêm:
"Không phải vậy, chân tôi chỉ thương tạm thời thôi. Khi nào khỏi, tôi chắc chắn sẽ nhường lại giường dưới cho cậu."
Nam sinh kia không buồn ngẩng đầu lên, chỉ cười nhạt:
"Tôi có tính sạch sẽ."
Lời từ chối lạnh lẽo ấy rơi vào không gian như một gáo nước lạnh. Đinh Trình Hâm bên cạnh nhíu mày, kéo tay Hạ Tuấn Lâm lại, giọng dứt khoát:
"Ngoan, về nhà mình đi."
Câu nói hơi lớn khiến cả ba nam sinh trong phòng đều quay lại nhìn. Những ánh mắt tò mò pha lẫn ngạc nhiên đổ dồn về phía hai người. Hạ Tuấn Lâm đỏ mặt, lườm anh một cái, hạ giọng trách:
"Anh bị bệnh à?"
Nhưng Đinh Trình Hâm chỉ cười, nụ cười dịu dàng đầy cưng chiều. Anh nhìn thẳng vào ba người kia, ánh mắt sắc bén như muốn cảnh báo, nhưng trong đó lại có ý cười không rõ ràng:
"Nếu các cậu không có ý định nhường giường cho bạn Hạ này cũng không sao. Chỉ mong sau này, các cậu chiếu cố cho cậu ấy thật tốt."
Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt. Ba nam sinh im lặng, không ai lên tiếng, chỉ nhìn hai người bằng ánh mắt vừa kinh ngạc vừa khó hiểu.
Đinh Trình Hâm nghiêng đầu, khẽ liếc người vẫn ngồi lì trong xe không chịu xuống. Bóng đêm bao trùm, ánh đèn đường hắt qua cửa kính, chiếu lên gương mặt đang hờn dỗi của Hạ Tuấn Lâm. Đinh Trình Hâm thở dài, giọng nói cố gắng mềm mại hơn:
"Lâm Lâm, xuống đi."
Không nhận được phản hồi, anh bước vòng qua cửa xe, mở cửa ghế lái, cúi người, dịu dàng nắm tay cậu:
"Xuống cùng anh, có được không?"
Nhưng Hạ Tuấn Lâm vẫn bám chặt vào ghế, đôi môi mím lại, ánh mắt không buồn nhìn lên khu chung cư trước mặt. Nếu cứ tiếp tục thế này, tối nay cả hai có lẽ sẽ phải qua đêm trong xe.
"Anh làm cái gì cũng không hỏi ý kiến em!"
Hạ Tuấn Lâm cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng giọng điệu vẫn đầy bực tức. Cậu quay mặt đi, cố tình không để ý đến vẻ kiên nhẫn của Đinh Trình Hâm.
Đinh Trình Hâm mỉm cười, nhẹ nhàng cúi sát, bàn tay khẽ vuốt má cậu, ngón tay hơi nghịch ngợm véo nhẹ:
"Anh chỉ muốn cho em một bất ngờ thôi mà."
Hạ Tuấn Lâm liếc anh, ánh mắt đầy bất mãn. Cậu hất tay anh ra, gương mặt vẫn giữ vẻ giận dỗi, nhưng không nói thêm câu nào.
Trời mỗi lúc một tối, không khí se lạnh len qua khe cửa. Đinh Trình Hâm nhắc nhở, giọng đầy sự quan tâm:
"Muộn rồi, nếu không xuống cất đồ đi ngủ sớm sáng mai em không dậy nổi đi học đâu."
Nhưng Hạ Tuấn Lâm đâu dễ dàng chịu thua. Cậu lặng thinh, giả vờ không nghe thấy, rút điện thoại ra chăm chú nhìn vào màn hình, ngón tay vuốt qua vuốt lại không mục đích.
"Lâm Lâm..."
Đinh Trình Hâm nhẹ gọi tên cậu, giọng nói như đang cố dỗ dành, mang theo cả sự kiên nhẫn lẫn bất lực.
Hạ Tuấn Lâm cuối cùng cũng chịu ngước mắt lên. Cậu nhìn thẳng vào anh, gương mặt nghiêm túc:
"Em có một điều kiện."
Đinh Trình Hâm hơi ngẩn người, ánh mắt thoáng qua vẻ bất đắc dĩ. Anh hỏi lại:
"Điều kiện gì?"
"Em muốn đi làm thêm."
Giọng nói của Hạ Tuấn Lâm chậm rãi, nhưng trong ánh mắt lại có chút ranh mãnh. Cậu đã cân nhắc rất kỹ điều này từ trước, cũng đã nhiều lần đề cập, nhưng lần nào Đinh Trình Hâm cũng phản đối, mẹ Hạ lại càng không đồng ý. Thật ra, cậu vẫn sẽ lén lút đi làm khi đến đây, nhưng vẫn muốn thử thương lượng thêm một lần.
Đinh Trình Hâm nghe vậy liền cương quyết lắc đầu:
"Không được. Điều kiện khác đi."
Câu trả lời dứt khoát khiến Hạ Tuấn Lâm hơi khựng lại. Ánh mắt cậu hướng theo ánh mắt của anh, rồi bỗng nhiên thay đổi chiến thuật. Cậu vươn người, vòng tay ôm chặt lấy anh, giọng nói mềm mại như lụa, mang theo chút nũng nịu đầy mê hoặc:
"Không, không, em khỏi chân mới đi làm aa"
Quần áo và đồ dùng của Hạ Tuấn Lâm trải khắp căn nhà mới, từng món đồ được Đinh Trình Hâm cẩn thận sắp xếp vào chỗ. Bên giường, Hạ Tuấn Lâm vừa từ nhà tắm bước ra, mái tóc còn ướt đẫm, nước nhỏ giọt xuống vai áo. Cậu cà dật đi đến, đôi mắt mơ màng nhìn Đinh Trình Hâm đang cẩn thận cất sách vở cho mình.
Đinh Trình Hâm quay lại nhìn cậu, ánh mắt thoáng dịu dàng. Thay vì tiếp tục công việc, anh lấy chiếc máy sấy từ ngăn tủ, kéo cậu ngồi xuống, bắt đầu sấy tóc cho cậu. Mái tóc mềm mại, màu nâu nhạt, thoang thoảng mùi dầu gội dễ chịu. Ngón tay anh khẽ luồn qua những sợi tóc, cảm giác êm ái đến mức không nỡ dừng lại.
"Anh đi tắm đi, để em tự làm."
Hạ Tuấn Lâm khẽ lên tiếng, ngước nhìn anh, giọng nói pha chút thúc giục. Cậu đưa tay định giành lại chiếc máy sấy, nhưng Đinh Trình Hâm không nhường.
"Em ngủ trước anh sẽ vào tắm sau."
Giọng anh trầm, mang theo sự cứng rắn nhưng không quá gay gắt, như thể muốn chấm dứt bất kỳ sự phản đối nào từ cậu. Có lẽ trong lòng anh vẫn còn không vui về chuyện cậu đề nghị đi làm thêm.
Hạ Tuấn Lâm không cãi lại, chỉ ngồi yên, để mặc anh tiếp tục sấy tóc cho mình. Sau khi tóc cậu khô ráo, anh khẽ vỗ nhẹ vai cậu, ý bảo cậu nên nghỉ ngơi.
Đinh Trình Hâm vào tắm, nhưng không lên giường ngay. Anh bước ra phòng khách, kiểm tra vài tin nhắn và gọi điện thoại trao đổi ngắn gọn với Ngao Tử Dật. Sau khi chắc chắn mọi việc ở quán bar vẫn ổn định, anh mới yên tâm tắt máy tính.
Trở lại phòng, anh nhẹ nhàng nằm xuống giường, mùi hương sữa tắm thoang thoảng hòa quyện với mùi cơ thể tự nhiên của anh, rất ấm áp và dễ chịu. Hương thơm ấy vô tình đánh thức Hạ Tuấn Lâm, người đang lơ mơ chìm vào giấc ngủ. Cậu khẽ trở mình, đôi mắt lấp lánh ánh sáng từ chiếc đèn ngủ dịu nhẹ.
"Anh đánh thức em rồi."
Đinh Trình Hâm cười nhẹ, dang tay. Như một thói quen, Hạ Tuấn Lâm rất tự nhiên quay người lại, gối đầu lên tay anh, vòng tay ôm lấy anh không chút ngại ngùng.
Đây không phải lần đầu họ nằm cạnh nhau, sự thân thuộc này khiến cả hai chẳng cần bận tâm đến khoảng cách. Đinh Trình Hâm khẽ ôm lấy cậu, nhưng rất cẩn thận chỉ dám giữ hờ để không đè lên chân bị đau của cậu. Trong bóng tối yên tĩnh, giọng anh vang lên trầm ấm, mang theo chút dịu dàng lẫn quan tâm:
"Ngủ đi. Mai anh sẽ gọi em dậy sớm."
Hơi thở của Hạ Tuấn Lâm đều đặn dần, vòng tay vẫn ôm lấy anh, như một chiếc mỏ neo giữ chặt họ lại với nhau giữa dòng chảy của những áp lực và lo toan.
_____
Sinh viên năm nhất Hạ Tuấn Lâm sau hai tháng học ở đại học bắc kinh nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý của cả giảng viên và bạn bè. Mặc dù đôi chân còn phải nương nhờ vào đôi nạng, cậu vẫn bước đi vững vàng trên con đường học vấn bằng sự chăm chỉ và ý chí kiên định.
Ngay từ buổi học đầu tiên, Hạ Tuấn Lâm đã gây ấn tượng mạnh với các giáo sư bằng sự chuẩn bị kỹ lưỡng và tư duy sắc bén. Trong các giờ thảo luận, cậu luôn là người đưa ra những câu hỏi sâu sắc, dẫn dắt các cuộc trao đổi sôi nổi. Các bạn học nhanh chóng nhận ra rằng, phía sau vẻ ngoài điềm tĩnh là một trí tuệ sáng suốt và khả năng tư duy logic đáng kinh ngạc.
Những bài tập nhóm cũng trở thành cơ hội để Hạ Tuấn Lâm thể hiện khả năng lãnh đạo. Với sự nhiệt tình và tinh thần trách nhiệm, cậu không chỉ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình mà còn hỗ trợ các thành viên khác đạt kết quả tốt nhất. Một giáo sư từng nhận xét trong lớp:
"Những sinh viên như Hạ Tuấn Lâm chính là hình mẫu lý tưởng. Em không chỉ học tập tốt mà còn biết cách truyền cảm hứng cho người khác."
Hai tháng trôi qua, tên của Hạ Tuấn Lâm không chỉ xuất hiện trên bảng vinh danh học tập mà còn được nhắc đến trong những câu chuyện truyền cảm hứng.
Hạ Tuấn Lâm vừa trải qua tại một buổi thi hùng biện giữa các khoa, cậu xuất sắc giành giải nhất với bài phát biểu về tầm quan trọng của ý chí trong việc vượt qua nghịch cảnh.
Đôi nạng của cậu, thay vì trở thành điểm yếu, lại trở thành biểu tượng cho sự kiên cường, khiến tất cả mọi người phải ngưỡng mộ. Cậu mong rằng dù gặp khó khăn đến đâu, chỉ cần có sự quyết tâm, mọi giới hạn đều có thể bị vượt qua, cậu mong rằng Nghiêm Hạo Tường cũng vậy.
Trong ánh chiều tà đỏ mọng như nhuộm cả bầu trời, hình bóng Đinh Trình Hâm dần hiện lên phía sau Hạ Tuấn Lâm, mỗi bước chân anh lặng lẽ như thể sợ phá vỡ khoảnh khắc yên bình này. Kể từ ngày Hạ Tuấn Lâm gặp chấn thương, Đinh Trình Hâm luôn ở bên cậu, không rời nửa bước. Anh chẳng nói nhiều, chỉ cần nơi nào có Hạ Tuấn Lâm, nơi đó luôn có ánh mắt âm thầm dõi theo của Đinh Trình Hâm.
"Hình như em đi càng ngày càng vững" Đinh Trình Hâm vừa đi phía sau vừa cất giọng, pha chút vui mừng xen lẫn tự hào.
Hạ Tuấn Lâm nghe vậy, khẽ liếc anh một cái, miệng nhếch lên kiêu ngạo, giọng ra oai:
"Còn phải nói sao."
Cậu tiến tới chiếc xe đỗ bên lề, chưa kịp chạm tay vào cửa xe, Đinh Trình Hâm đã nhanh tay mở cửa trước, tiện thể cầm lấy đôi nạng của cậu, đặt chúng vào ghế sau một cách gọn gàng.
"Bây giờ đi đến bệnh viện, dù bác sĩ có tháo bột cho em đi nữa, cũng đừng mong đi làm sớm."
Đinh Trình Hâm lên xe, nét mặt trở nên nghiêm nghị. Giọng nói của anh không lớn, nhưng đủ sức ép khiến Hạ Tuấn Lâm bỗng thấy ngột ngạt.
Hạ Tuấn Lâm quay mặt ra cửa sổ, đôi mắt khẽ cụp xuống. Cậu không đáp, nhưng trong lòng thầm nghĩ: Anh lúc nào cũng quản em như vậy... Nhưng thật sự, em lại chẳng thể phản đối.
Buổi chiều hôm ấy, bác sĩ thông báo rằng Hạ Tuấn Lâm đã không còn cần dùng đến nạng nữa. Niềm vui bùng lên trong ánh mắt cậu, khóe môi cong lên thành nụ cười rạng rỡ, như ánh mặt trời xua tan những ngày ảm đạm.
Đinh Trình Hâm đứng bên cạnh, không nói gì, chỉ khẽ nở một nụ cười, ánh mắt ánh lên niềm tự hào không che giấu được. Lúc bác sĩ kết thúc buổi kiểm tra, Đinh Trình Hâm cẩn thận đỡ Hạ Tuấn Lâm rời khỏi phòng khám.
"Ra phố một chút không?"
Giọng anh dịu dàng hơn hẳn khi quay sang hỏi cậu.
Hạ Tuấn Lâm khẽ gật đầu.
Bầu không khí buổi chiều Bắc Kinh mang theo một chút se lạnh cuối thu, làm làn da của Hạ Tuấn Lâm khẽ rùng mình. Hai người bước chậm rãi trên con phố dài, dòng người hối hả lướt qua, nhưng trong mắt họ chỉ có nhau và con đường phía trước.
"Cảm giác thế nào?"
Đinh Trình Hâm nghiêng đầu hỏi, đôi mắt không rời khỏi từng bước chân của Hạ Tuấn Lâm.
Hạ Tuấn Lâm dừng lại một chút, nhấc chân lên thử bước nhanh hơn rồi lại chậm rãi thả xuống. "Có hơi kỳ lạ, nhưng thoải mái hơn nhiều. Không còn phải nhìn xuống đất để kiểm tra đôi nạng nữa."
Đinh Trình Hâm mỉm cười. Anh biết, đối với Hạ Tuấn Lâm, việc có thể bước đi bình thường không chỉ đơn thuần là một điều nhỏ nhặt, đó là cả một chiến thắng. Anh không kìm được, đưa tay lên xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cậu, cử chỉ vừa dịu dàng vừa đầy cưng chiều.
"Đừng vội, cứ chậm rãi thôi. Vẫn còn thời gian."
Hạ Tuấn Lâm ngẩng lên, ánh mắt lấp lánh như ánh mặt trời sau mưa.
"Em đã chờ đủ lâu rồi. Giờ em chỉ muốn làm mọi thứ nhanh hơn, đi xa hơn. Anh không hiểu đâu."
Đinh Trình Hâm dừng bước, quay người đối diện với cậu, ánh mắt trầm xuống như đang cất giấu điều gì sâu trong lòng.
"Không, anh hiểu rất rõ."
Lời nói ấy khiến Hạ Tuấn Lâm thoáng khựng lại. Đinh Trình Hâm không giải thích thêm, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cậu nhận ra có một nỗi đau khác cũng đang song hành với sự kiên nhẫn của anh.
Cả hai tiếp tục bước đi, lần này là trong im lặng. Đinh Trình Hâm dẫn cậu đến một quán trà nhỏ ở góc phố, nơi có những bộ bàn ghế gỗ và ánh đèn vàng dịu nhẹ. Họ ngồi đối diện nhau, thưởng thức ly trà nóng trong tay, hơi ấm lan tỏa, xua tan cơn gió lạnh bên ngoài.
"Ngày mai em định làm gì?" Đinh Trình Hâm hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng hơn, như đang dò xét.
Hạ Tuấn Lâm ngả người ra ghế, chậm rãi trả lời: "Đi học, sau đó có lẽ sẽ... tìm thêm việc làm."
"Không được" Đinh Trình Hâm cắt ngang ngay lập tức. Anh nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt nghiêm túc pha chút bất lực. "Anh đã nói rồi, em không cần phải làm thêm. Cứ tập trung vào việc học và nghỉ ngơi."
Hạ Tuấn Lâm mím môi, ánh mắt ánh lên chút cứng đầu. "Anh lúc nào cũng nói thế. Nhưng em không thể mãi dựa vào anh."
"Dựa vào anh thì sao?" Giọng Đinh Trình Hâm đột ngột cao hơn một chút, rồi ngay lập tức hạ xuống. Anh hít sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc. "Lâm Lâm, em có biết anh lo cho em thế nào không? Anh chỉ muốn em sống thật tốt, không cần bận tâm điều gì cả. Nếu em đi làm thêm, lỡ có chuyện gì thì sao?"
Hạ Tuấn Lâm im lặng, không đáp. Cậu biết Đinh Trình Hâm nói đúng, nhưng lòng tự tôn của cậu không cho phép bản thân dễ dàng chấp nhận.
Cuối cùng, Đinh Trình Hâm vươn tay qua bàn, nắm lấy bàn tay lạnh buốt của cậu.
"Nghe anh một lần, được không? Chỉ cần em khỏe mạnh, mọi thứ khác anh đều có thể lo liệu."
Trong khoảnh khắc ấy, Hạ Tuấn Lâm không cãi lại. Cậu cúi đầu, bàn tay khẽ siết lấy tay anh, như một sự thỏa hiệp tạm thời.
Ngoài kia, ánh đèn đường dần sáng lên, tô điểm thêm sắc màu ấm áp cho phố phường. Nhưng trong lòng họ, cuộc chiến giữa lo lắng và khao khát tự lập vẫn chưa thực sự kết thúc.
Lúc trở về căn hộ thì trời đã tối, Hạ Tuấn Lâm ngạc nhiên khi thấy ánh sáng ấm áp từ căn hộ tầng 6 hắt ra ngoài qua rèm cửa. Cánh cửa vừa mở, khung cảnh trước mắt khiến cậu ngỡ ngàng. Trên bàn ăn là hai đĩa bít tết bốc khói nghi ngút, nến lung linh đặt giữa bàn, cùng chai rượu vang đỏ óng ánh dưới ánh đèn. Cả căn phòng được trang trí tỉ mỉ, tạo nên một bầu không khí lãng mạn đến khó tin.
Cậu quay lại nhìn Đinh Trình Hâm, ánh mắt lấp lánh vừa vui sướng vừa ngạc nhiên:
"A Trình... Anh chuẩn bị tất cả cái này khi nào vậy?"
Đinh Trình Hâm mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, như thể mọi điều anh làm đều chỉ để đổi lấy nụ cười của cậu.
"Ngày em không cần nạng nữa, là ngày đáng để ăn mừng. Anh muốn chúng ta cùng ghi nhớ khoảnh khắc này."
Hạ Tuấn Lâm bước vào, lòng tràn ngập cảm giác hạnh phúc khó tả. Đinh Trình Hâm kéo ghế cho cậu ngồi xuống, động tác chu đáo khiến tim cậu khẽ rung lên. Anh rót rượu vang vào ly, tiếng rượu chảy róc rách hòa cùng giai điệu nhẹ nhàng từ loa nhỏ trong phòng.
Hai người cụng ly, tiếng chạm của thủy tinh vang lên như một bản giao hưởng tươi đẹp. Đinh Trình Hâm uống từng ngụm rượu lớn, ánh mắt ý tứ hướng về Hạ Tuấn Lâm, còn cậu chỉ nhấp từng chút một. Đôi má cậu bắt đầu ửng hồng, đôi mắt mơ màng, ánh nhìn vừa đáng yêu vừa ngượng ngùng.
Bữa tối kết thúc, Đinh Trình Hâm bất ngờ đứng dậy, kéo tay Hạ Tuấn Lâm ra ban công. Ánh đèn thành phố Bắc Kinh từ tầng 6 trải dài như một dải ngân hà lấp lánh. Anh xoay người ôm lấy cậu từ đằng sau, vòng tay siết chặt người cậu trong lòng, gióng nói trầm thấp thủ thỉ bên tai cậu.
"Lâm Lâm, anh yêu em chết đi được"
Hạ Tuấn Lâm ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt trong veo cười tươi không giấu được xúc động, kiễng chân hôn chụt vào má anh một cái, nói:
"Em cũng yêu anh chết đi được"
Khoảnh khắc ấy, Đinh Trình Hâm cúi xuống, đặt lên môi cậu một nụ hôn sâu, Hạ Tuấn Lâm thuận theo quay người vòng tay qua cổ anh vui vẻ đón nhận.
Buổi sáng hôm sau là thứ bảy, ánh nắng sớm rọi qua rèm cửa, len lỏi vào căn phòng yên tĩnh. Hạ Tuấn Lâm nằm trên giường nhìn Đinh Trình Hâm vẫn đang say ngủ bên cạnh mà lòng không khỏi giận hờn.
Cậu cựa mình, khẽ nhăn mặt. Vừa khỏi đằng chân thì giờ lại đến đằng mông. Hạ Tuấn Lâm hậm hực nghĩ đến hoạt động ngoại khóa mà mình đã hứa sẽ tham gia sáng nay, giờ thì đành phải chịu thất hứa.
Đinh Trình Hâm cuối cùng cũng tỉnh dậy. Anh mở mắt, bắt gặp biểu cảm vô cùng đáng yêu của Hạ Tuấn Lâm, không kìm được liền bật cười. Anh vươn tay kéo cậu vào lòng, nhẹ nhàng xoa bóp eo và mông cho cậu, giọng nói đầy chiều chuộng:
"Ngoan nào, anh biết lỗi rồi mà. Lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn, được không?"
"Lần sau cái đầu anh!" Hạ Tuấn Lâm bật dậy, mặt đỏ bừng, ném cho anh một ánh mắt sắc bén, ngượng ngùng đẩy anh ra.
"Anh đúng là đồ... vô lại!"
Đinh Trình Hâm cười khẽ, tay vẫn ôm chặt cậu, thì thầm bên tai:
"Vậy mà tối qua em còn nói yêu anh. Làm sao đây, anh không muốn để em đi đâu hết nữa rồi."
Hạ Tuấn Lâm nghe xong sợ hãi muốn chạy liền bị Đinh Trình Hâm ranh mãnh kéo lại.
______
Nghiêm Hạo Tường đứng trong phòng tập, im lặng như một tượng đài đang dần đổ vỡ. Ánh mắt anh sâu thẳm và cương nghị, không rời khỏi bao cát trước mặt. Bộ đồng phục quyền anh vẫn chỉnh tề, chiếc đai đen thắt gọn gàng nơi eo, như một minh chứng cho những tháng năm vinh quang từng làm rực rỡ cả cuộc đời anh. Nhưng mỗi bước chân nặng nề trên sàn gỗ lại nhắc anh rằng vinh quang ấy giờ chỉ còn là một ký ức đã phai màu.
Mồ hôi chảy dài rơi xuống sàn từng giọt, hòa quyện với ánh sáng mờ mịt từ ngọn đèn đơn độc trên cao. Căn phòng yên tĩnh đến nỗi tiếng thở gấp gáp của anh nghe như một lời than oán. Bàn chân trái cứng đờ và đau nhức, mỗi cú đá chỉ có thể dừng ở giữa chừng, như một lời nhắc nhở tàn nhẫn rằng cơ thể anh không còn thuộc về chính anh nữa. Nhưng Nghiêm Hạo Tường không cho phép mình dừng lại.
Bao cát lắc lư dưới những cú đấm mạnh mẽ, tiếng vang dội đều đặn trong không gian vắng lặng. Anh cắn răng, đẩy cơ thể đến giới hạn cuối cùng, mỗi cú đấm là một lần anh đối mặt với chính nỗi đau của mình. Đôi chân trái đau buốt như bị hàng ngàn cây kim đâm xuyên, nhưng anh không cho phép mình khuỵu xuống. "Không bỏ cuộc, không bao giờ được phép bỏ cuộc."
Ngoài kia, từng lời đồn đại len lỏi, như những con dao sắc bén cứa vào lòng tự trọng của anh:
"Nghe nói Nghiêm Hạo Tường bị chấn thương nặng lắm, chắc phải giải nghệ rồi."
"Đỉnh cao tuyển thủ quốc gia mà giờ đến cả đàn anh trong nước cũng không đấu nổi."
"Thầy huấn luyện còn từ mặt cậu ta nữa, đúng là thất bại ê chề."
Từng lời nói ấy vang lên trong đầu, như một điệp khúc ám ảnh. Chúng không chỉ làm anh đau, mà còn làm anh nghẹt thở. Trái tim từng kiêu hãnh của anh giờ như bị bóp nghẹt, rỉ máu từng chút một. Từng ánh mắt khinh thường, từng cái quay lưng lạnh lẽo của những người từng sát cánh, tất cả đều biến anh thành một kẻ cô độc đứng giữa vực thẳm.
Một buổi tập đấu đối kháng được tổ chức. Anh được sắp xếp đấu với đàn anh khóa trên, người từng giành huy chương vàng trong nước, cũng là một trong những kẻ xem thường anh nhất. Trận đấu diễn ra dưới ánh mắt dò xét và lạnh lùng của những người xung quanh. Họ biết điểm yếu của anh, đàn anh đó cũng không ngoại lệ.
Những cú đá nhắm thẳng vào chân trái của anh, không chút thương tiếc. Lần đầu tiên, anh cắn răng chịu đựng. Lần thứ hai, cơn đau buốt nhói như muốn xé nát cả cơ thể anh. Nhưng anh vẫn đứng vững, ánh mắt cháy rực sự kiên cường. "Tôi không gục ngã, tôi sẽ không bao giờ để các người thấy tôi gục ngã."
Rồi một cú đá xoáy, mạnh mẽ và tàn nhẫn, nhắm thẳng vào mạn sườn khiến anh ngã xuống sàn. Cơ thể anh như không còn chút sức lực nào, nhưng thứ đau đớn nhất không phải là vết thương, mà là tiếng cười khẩy vang lên từ xung quanh:
"Tuyển thủ quốc gia mà giờ còn thua cả đàn anh trong nước, đúng là trò hề."
"Thất bại này thì chẳng cứu vãn nổi đâu."
Nghiêm Hạo Tường nằm đó, mặt áp sát sàn tập lạnh buốt. Mồ hôi hòa lẫn với nỗi nhục nhã, từng hơi thở đều nặng nề như đang cố níu kéo một chút ý chí còn sót lại. Anh không biết mình đã nằm đó bao lâu, chỉ cảm nhận trái tim đang đập loạn trong lồng ngực, từng nhịp đập như đang kêu gào, van xin anh hãy đứng lên. Nhưng đôi chân anh không còn nghe lời, cơ thể anh như phản bội lại ý chí sắt đá của mình.
Lúc này, anh mới hiểu được cảm giác của Đinh Trình Hâm năm xưa, người anh từng đánh bại. Điểm yếu, khi bị người khác nắm giữ, không chỉ là một vết thương trên cơ thể mà còn là con quỷ gặm nhấm tinh thần. Để người khác thấy điểm yếu của mình, nghĩa là tự trao cho họ vũ khí để hủy diệt mình.
Đêm đó, anh trở về phòng. Gương mặt phản chiếu trong chiếc gương nhỏ trên bàn khiến anh phải ngoảnh đi. Hốc mắt sâu, khuôn mặt hốc hác, ánh mắt đỏ ngầu đầy tơ máu. Anh khẽ cười, nhưng tiếng cười ấy vang lên trong căn phòng trống như một lời chế giễu chính bản thân. "Từng là niềm tự hào, giờ lại thành kẻ thất bại. Đỉnh cao vinh quang rốt cuộc chỉ là một giấc mơ phù du."
Ngồi trước gương, anh siết chặt đôi tay đã rướm máu vì tập luyện đến mức băng quấn cũng không thể che kín. Ánh mắt anh mờ đi, nhưng sâu thẳm trong đó vẫn le lói một tia sáng yếu ớt, như ngọn lửa nhỏ đang chống chọi trước cơn gió lớn. "Điểm yếu có thể là con quỷ gặm nhấm ta, nhưng chỉ cần ta không dừng lại, ta sẽ là người chế ngự nó."
____
cộng 1 vote để làm động lực giúp bé Tường không bỏ cuộc nào!!!!
anh ơi cố nhên, anh ơi cố nhên
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro