Chương 56
Jungkook nằm một hồi, nghe tiếng điện thoại Hoseok không ngừng run, cuối cùng chịu không nổi ngồi dậy lần nữa.
"Nếu anh có việc thì đi trước đi, một lát nữa người nhà tôi sẽ đến đón tôi."
"..."
Hoseok gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
Từ khi nào hắn trở nên ít nói như vậy? Đúng là khi làm việc hắn chỉ nói lời kịch của mình, nhưng không phải là hắn không biết cách trò chuyện cùng người khác, tại sao hôm nay hắn lại như một tên ngốc chỉ biết ngồi một chỗ mà nhìn thế này?
Cậu nhất định sẽ nghĩ hắn là một tên ngốc! Nhất định!
Vò rối tung mái tóc đã được cẩn thận chải chuốt, Hoseok chán nản nhấc điện thoại gọi cho quản lý.
"Ngài đang ở đâu vậy đại nhân của tôi?! Ngài định cho tôi ôm hết cực khổ sao? Ngài định thách thức sức chịu đựng của tôi sao?!" Thanh âm nức nở gào thét của quản lý xuyên qua điện thoại trực tiếp hủy hoại dây thần kinh thính giác của hắn.
"Xin lỗi, tôi sẽ đến ngay." Hoseok chỉnh lại nón cùng khẩu trang, đảm bảo mình sẽ không bị phát hiện mới bước ra khỏi bệnh viện "Nhân tiện, cô có biết một nam nhân đột ngột thay đổi thất thường là vì sao không?"
Hắn làm như tùy ý hỏi, quản lý Han vốn đang nhăm nhe mắng vừa nghe hắn hỏi liền nghẹn lại, xấu xa cười.
"Ôi chao? Hoseokie nhà ta biết để ý tới người khác rồi sao? Là ai vậy? Oh Myung lúc trước đi với cậu sao?"
"Không phải." Hắn gần như ngay lập tức phủ nhận, sau lại nhận ra nụ cười của quản lý Han trở nên càng thêm biến thái mới bất đắc dĩ mặc kệ "Nói chung chính là vậy đấy, cậu ấy rất thất thường."
"Thất thường như thế nào?"
"Chính là... hôm trước gặp còn dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn tôi, hôm sau lại lạnh nhạt dùng lưng nói chuyện với tôi..."
Quản lý Han nén cười, nghe Hoseok miêu tả như trẻ con bị mất đi đồ chơi yêu thích vậy, hắn rất để ý tới người đó đó sao? Người đó chắc chắn không phải là Oh Myung kia rồi, Myung rất ngốc, sẽ không biết dùng ánh mắt lạnh nhạt mà nhìn người khác, luôn ngây ngô cười, thật ra cũng là một đối tượng phù hợp với tính khí bá đạo của Hoseok hắn.
"Quản lý Han?" Hoseok có chút sốt ruột.
"À, có hai trường hợp." Quản lý Han hồi thần, vội vàng nói "Một là, cậu ấy muốn cậu để ý tới cậu ấy nhiều như cậu ấy đối với cậu cho nên mới vờ thờ ơ chờ phản ứng của cậu, hai là, cậu ấy đã mệt mỏi nên không muốn theo đuổi cậu nữa, chuyển sang đối tượng khác, dựa vào sức quyến rũ của Hoseok nhà tôi, tôi sẽ chọn trường hợp trước."
"..."
Hoseok ra vẻ đã hiểu, ngắt điện thoại, nhìn về bệnh viện một lần nữa mới lái xe rời đi.
Hắn có cảm giác, dường như cậu là trường hợp sau...
.....................................................
"Kookie, trước khi nhập viện, em có xảy ra chuyện gì không?" Seokjin đeo kính, che giấu đi tia sáng bất thường trong mắt.
"Hình như là không..." Jungkook chỉ cảm thấy đầu óc hỗn độn, cần thời gian sắp xếp lại.
Seokjin cũng biết khi nhớ lại thì trí nhớ có chút lộn xộn, điều hắn có thể làm là giúp cậu sắp xếp lại. Nếu cậu thật sự nhớ ra chuyện lúc trước nhưng lại quên đi hắn...
Jungkook nhìn thấy Seokjin như muốn dán mắt vào cái bàn trước mặt, không hiểu ra sao nhìn theo.
Ừm, ngoại trừ chất liệu gỗ rất tốt, màu sắc sạch sẽ, ấm áp ra thì nó không khác những cái bàn thông thường là bao. Hắn có ham mê đối với bàn từ khi nào thế?
Ừm, mặc kệ hắn đi :v
Jungkook quyết định chui vào trong chăn, muốn ngủ thêm một chút trước khi ông Jeon cho người đến.
"Kookie, anh hy vọng em có thể bình tĩnh suy nghĩ lại mọi việc, hoặc là tìm trong những ngăn tủ của mình thử xem, có thể em có viết nhật kí chẳng hạn, như vậy sẽ giúp cho em rất nhiều đấy."
Sau khi Jungkook mất trí nhớ, Seokjin đã tặng cậu một quyển sổ, chủ yếu là để ghi lại sinh hoạt hằng ngày của cậu, vì lúc đó cậu còn chưa ổn định, có khả năng gặp thêm chuyện không hay bất cứ lúc nào cho nên hắn mới đề phòng vạn nhất cậu có chuyện thì còn có thứ gì đó để nhớ lại. Hiện tại vừa vặn, quyển nhật kí đó có tác dụng rồi.
"Nhật kí? Tôi đâu có viết nhật kí bao giờ?" Jungkook ngờ vực nhìn hắn.
"Em cứ tìm thử đi, có thể nó sẽ giúp em trong khoảng thời gian này nhiều lắm đấy." Seokjin đã bảo cậu giấu nó ở nơi chỉ cậu biết, giờ cậu lại thế này một lần nữa, có trời mới biết cậu cất nó ở đâu.
Jungkook nhíu mày, càng nghe càng thấy phi lý. Cậu mệt mỏi rồi, cả một ngày mọi người đều nói cậu mất trí, ai cậu cũng nhận ra cả, như thế mà là dấu hiệu của mất trí sao?
Nhưng nhìn lại những gì Seokjin nói, cậu lại cảm thấy có thể mình mất trí thật, nếu không tại sao hắn nói là tiếng người mà cậu lại nghe không hiểu gì cả thế này? (Ôh, đồng râm =)))) - Alien V said)
Seokjin nhìn Jungkook chui rúc trong chăn, bất đắc dĩ xoa xoa trán. Cậu từng nói với hắn cậu ghét nhất là bị ép buộc, và hắn biết mình vừa ép buộc cậu. Nhưng nếu không ép cậu nhớ lại, hắn tin chắc bản thân sẽ điên mất, hắn không nghĩ mình sẽ làm hại cậu, cho nên Kookie, em mau chóng trở lại bình thường đi.
Người đang chui rúc trong chăn ấm khẽ rùng mình, càng dùng sức cuộn chặt hơn. Quái lạ, sao hôm nay cậu luôn cảm thấy áp suất không khí thấp đến thế này nhỉ?
...............................................
Đợi khi Jungkook được tài xế đưa về nhà đã là chuyện một giờ sau đó.
Nhìn bó hoa trắng muốt trên tay, Jungkook có cảm giác bất thường. Những y tá trong bệnh viện từ khi nào thì có nghi thức tiễn bệnh nhân xuất viện bằng hoa hồng trắng thế này? Nếu cậu nhớ không lầm thì ban đầu khi họ nhìn cậu đều mang theo, ừm... một chút sát khí, nhưng khi cậu xuất viện lại nhiệt tình cười không ngớt, hại cậu đều luống cuống tay chân không biết nên làm ra biểu cảm gì mới phải.
"Thiếu gia, cậu khỏe hơn chưa? Tôi đi làm cho cậu một chút cháo nhé? Gần đây cậu vào bệnh viện còn nhiều hơn là đến công ty nữa đấy!" Vú nuôi lo lắng hết xoa trán lại ôm tay cậu, dù cậu nói gì cũng nhất quyết đi vào bếp bắt đầu hầm canh.
"Kookie, con lên phòng nghỉ đi, chắc là mệt lắm rồi nhỉ?" Ông Jeon xoa đầu cậu, thúc giục cậu trở về phòng.
"Vâng, cha cũng nghỉ sớm một chút." Jungkook có cảm tưởng như đã thật lâu rồi không gặp ông, không kiềm được ôm lấy ông một cái mới chịu ngoan ngoãn về phòng.
"Nhật kí... nhật kí..."
Jungkook cũng không có nghe lời ông Jeon nghỉ ngơi sớm mà đi vòng quanh phòng, bắt đầu lục tìm mọi ngóc ngách. Phải hơn chục phút sau cậu mới nhìn thấy một quyển sổ lạ ở ngăn tủ cuối cùng trong góc phòng.
Quyển sổ màu xanh nhạt, gần như màu của bầu trời, rất đơn giản, ngoài một cây viết màu trắng gắn bên sổ cùng với dòng chữ "Sun" màu lam trên sổ ra thì không còn gì nữa.
"Thật sự có một quyển sổ như vậy a." Jungkook nằm lên giường, bắt đầu cẩn thận lật xem.
Những chuyện trong này dường như không phải cậu từng trải qua, nhưng rõ ràng nét chữ cùng cách viết là của cậu, hơn nữa còn thường xuyên thêm vào vài gương mặt biểu cảm kì quặc.
Có điều...
Ở bên cạnh Seokjin trong bệnh viện. Cùng Jinyoung đi mua sắm. Cùng Bam Bam đến Jeon thị làm việc. Đối mặt với Min quỷ súc :v
Còn có...
Jungkook mặt đỏ bừng dùng sức đóng mạnh quyển sổ lại. Điên cuồng ôm lấy chăn cuộn thành một con sâu lớn lăn qua lộn lại.
Chết tiệt! Cùng Jimin XXX là cái quỷ gì thế này?!!!
------------------End------------------
Mấy tháng qua lo tập trung vào việc ôn tốt nhiệp + ôn tuyển sinh nên đã bỏ bê truyện. Xin lỗi mọi người rất nhiều. Mong mọi người sẽ bỏ qua và tiếp tục ủng hộ truyện của mình ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro