chương 2
"Các anh người đã mang em tới ánh sáng của thế giới này, người cho em biết mùi vị của hạnh phúc, biết cảm giác khi yêu, biết mỉm cười với cuộc sống đau thương...........
....NHƯNG......
Cũng chính các anh đã đẩy em vào vực sâu không lối thoát, đẩy em trở lại với bón tối nhơ nhuốc ấy"
"Các người tôi đã gây nên tội gì mà lại bắt tôi gánh chịu tất cả, các người sinh tôi mà tại sao không cho tôi được sống một cách bình thường chứ"
"Anh...anh phải tin em em không có làm...thật mà..."
"Chị...em không làm gì cả sao chị lại đổ tội cho em...."
Tại sao chứ tôi không......không phải tôi mà...
TÔI HẬN CÁC NGƯỜI!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro