Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Không phòng của Âu Lăng ở trên tầng hai, cách phòng của cậu và một số hầu nữ khác hai phòng, nếu đi dọc qua hành lang sẽ đến phòng của cô trước.

Âu Lăng hôn mê đã gần 2 ngày, nếu theo đúng dạng hiện tại đã phải tỉnh lâu, nhưng Âu Tây vẫn nói cô ở trong phòng, Chính Quốc có chút lo lắng với việc năng lượng hạnh sẽ làm cơ thể quá tải tới mức thi hoàn xác, cũng có thể chỉ là quá bất ngờ với loại gọi là 'huyền huyễn' này.

Chính Quốc có thể nghĩ rằng tất cả mọi thứ đều trong tầm kiểm soát của cậu, nhưng có thể cậu quên rằng, chính việc cậu trùng sinh trở lại đây mới là một việc mất kiểm soát.

Dựa theo cái trí nhớ ngắn tịt từ 15 năm trước, cậu đến được trước cửa phòng của Âu Lăng, Chính Quốc phóng ra một tia tinh thần lực bao quanh căn phòng, kiểm soát lấy được động tĩnh bên trong của phòng, không ngoài dự đoán chính là bên trong có một loại sóng tinh thần rung động không ngừng lớn lên.

Chần chừ một chút, Chính Quốc mở ra cánh cửa phòng đóng chặt, phòng của cô cũng giống như phòng của các hầu nữ khác, không to cũng không nhỏ, khá sạch sẽ là ngăn nắp, bên trong còn thoang thoảng mùi cỏ thơm mát, khiến tâm người ta lành lạnh.

Trên chiếc giường ga màu kem có một nữ nhân nằm trên, Âu Lăng khắp người đều toả lên một loại uy bức khác người, ngũ quan xinh đẹp hơi nhăn lại khó chịu, xuyên qua lớp chăn mỏng mềm mại có thể nhận thấy cơ thể cô hơi run lên, từng giọt mồ hôi như kim cương rơi xuống mái tóc màu đen dài xoã tuỳ hứng trên gối.

Chính Quốc đã trải qua cái kiếp nạn 15 năm mạt thế thiếu thốn mà nói, cái gì đạo đức và tiêu chuẩn? Bỏ hết đi! Cái gì nam nữ thụ thụ bất thân? Bỏ hết đi!

Cậu trực tiếp bỏ qua không khí nóng nực bức người bên trong phòng, mắt ngọc liếc nhẹ xung quanh rồi mới tiến vào. Phía sau cậu là Doãn Khởi, nếu nói cậu là người trọng sinh trở lại có thể thờ ơ với mọi vật thì Doãn Khởi lại không phải người trọng sinh, hắn là một nam nhân!

Mặc dù có thể đã nhìn qua rất nhiều thân thể gồm cả nam nhân lẫn nữ nhân trong lúc phụ mệnh đi ám sát, nhưng với cái loại bức khí bên trong căn phòng sặc mùi nữ nhân này, Doãn Khởi có chút chịu không nổi.

Đôi mâu sắc phượng hẹp khẽ nheo lại, tất cả đều bình thường cho đến khi liếc đến cái thân thể của Âu Lăng dưới lớp chăn mỏng, Doãn Khởi hoàn toàn bị đông cứng.

Qua một cái lớp chăn mỏng manh màu kem kia, Âu Lăng hoàn toàn không mặc quần áo!

Trong đầu Doãn Khởi lưu chuyển rất nhiều suy nghĩ, hắn hơi mím môi nhìn cô, đáy mắt không hiểu vì sao lại trầm xuống.

Nếu ở đây có một cái nữ nhân không mặc đồ, mà Chính Quốc cậu ta lại lo lắng đến như vậy, không phải là...

Chính Quốc không tiện nhìn đến cái biểu cảm của Doãn Khởi, cậu muốn nhanh chóng kiểm tra hộ cho Âu Lăng, đôi dép bông loẹt xoẹt vài tiếng đã đến được trước giường của cô.

Ngón tay thon dài cầm đến lớp chăn hơi ẩm liền nhíu mày, cậu không nghĩ rằng nhiệt độ lại cao đến như vậy, là vì hấp thụ tinh hạch cấp bậc quá cao sao?

Không chút chần chờ lật lên lớp chăn ẩm đấy, thân thể của người phụ nữ hiện lên trước mắt cậu, làn da ửng đỏ vì nhiệt độ quá cao mà trông như được phết qua một lớp dầu bóng bẩy, khuôn mặt mỹ lệ giờ đây trông thật xinh đẹp động lòng người, ẩn chứa một sự đê mê vô tận, vòng eo nhỏ còn có bốn múi rắn chắc, khuôn ngực đầy đặn không vì kích thích mà vẫn đứng thẳng. Đôi môi đỏ mọng kia mím chặt lại một đường, hàng lông mi dày đen nháy hơi run rẩy, nhắm tịt lại che đi đôi mâu sắc nâu bóng tuyệt đẹp, vẻ đẹp thanh lãnh kia giờ đây tràn một tiếu ý mệt mỏi cùng nhẫn nhịn không thể hơn kém.

Nếu không phải vì Chính Quốc đã quá quen thuộc với mấy thứ cảnh tượng này ở kiếp trước, trong 15 năm đó đã không ngừng nhìn thấy thân thể của phụ nữ phơi bày dang rộng chân thì giờ này có lẽ cũng đã đỏ mặt tim đập loạn nhịp rồi.

Đưa một tay đặt lên phía xương quai xanh, Chính Quốc trong đầu kích ra một tia dị năng Mộc hệ, mong muốn giảm bớt nhiệt độ giúp cô. Nếu cậu biết trước thân thể cô nóng đến mức này, cậu chắc chắn đã chuẩn bị sẵn mấy thứ để giảm nhiệt rồi.

Doãn Khởi đứng ở phía sau nhìn Chính Quốc nhanh chóng tiến về phía Âu Lăng không chút ngưng trọng, tựa như cảnh tượng này đã quá quen thuộc. Dáng người cao lớn thẳng tắp của hắn dựa vào bức tường phía sau lưng, khoanh lại tay vô vị nhìn cảnh tượng trước mặt.

Hắn trong lòng tự cười lạnh, trông cứ nghĩ rằng cậu nhóc này vô lại với thứ gọi là tình thú, nhưng không những như vậy còn có thể đưa được một người nữ nhân lên giường, còn có thể tận tình chăm sóc cho nữ nhân đó.

"Đây là nữ nhân của cậu?" Doãn Khởi làm như vô vị, hỏi.

"Ừ, à, không, anh bảo cái gì cơ?" Chính Quốc kinh hách ngưng lại tia dị năng, quay đầu khó hiểu nhìn Doãn Khởi, giống lắm hay sao? "Cô ấy là người của em, chứ không phải nữ nhân của em"

Nhưng có lẽ, từ 'người của em', Chính Quốc lại hiểu theo nghĩa khác, và Doãn Khởi cũng hiểu theo nghĩa khác.

Mày kiếm tránh không được hơi nhăn lại, hững hờ nhìn một cái nữ nhân trên giường bằng đôi mắt không độ ấm, đáy mắt hắn toát ra một tia âm trầm xen lẫn ngoan độc. Khoảng thời gian một tách trà nhỏ, cho đến khi Chính Quốc mới nhận ra tại sao hắn lại ở đây thì Doãn Khởi mới hừ nhẹ một tiếng, rời khỏi căn phòng.

"Ừ, tôi xuống trước"

Chính Quốc nhìn về phía Doãn Khởi như nhìn thấy quái vật, chẹp chẹp miệng không cho lời bình, tiếp tục với công cuộc cứu 'người của em'

.

Âu Lăng cảm thấy người của mình nóng như lửa thiêu, cái cảm giác này thật khó diễn tả, tựa như bị đẩy xuống hố lửa, nóng bỏng đến tận cùng.

Cô không cảm giác được mình bị như vậy từ bao lâu, nhưng có thể nói rằng, một từng giây từng phút là một sự tra tấn cực hình với cô.

Rồi sau đó, cô cảm nhận được một tia mát lạnh hoà vào bên trong mình, tựa như một dòng nước cuốn trôi tất cả, nó lạnh lẽo. Từ một giây trước cái cảm giác nóng bỏng đốt cháy lấy linh hồn cô, cái sự dằn vặt khó chịu này, cô quả thật không thích nó.

Mí mắt nặng trĩu của Âu Lăng hơi hé mở ra, kéo theo hơi thở nóng rực bên trong miệng, trước mắt dần một rõ hơn, không còn mờ như trước nữa.

"Âu Lăng?" Chính Quốc đã dành cả nửa tiếng chỉ để truyền dị năng cho Âu Lăng, tuy rằng đã đến cấp 4 của Không gian hệ nhưng tinh thần lực chung quy vẫn là có hạn. Qua một thời gian truyền như thế, không phải cạn kiệt thì cũng là mệt mỏi, có chút choáng váng.

"Cậu chủ? Cậu..." Âu Lăng bỗng nhiên nhận ra cái gì đó sai sai, à, có lẽ là do cô không có quần áo? "..."

.

"Ai, Khởi ca, khiến anh đợi lâu rồi" Chính Quốc bước xuống từ cầu thang, thần sắc có chút mệt mỏi, thở dài lấy một hơi như có không, sau đó lại tiếp tục nhếch lên khóe miệng, từ môi cố gắng kéo ra một nụ cười: "Quả thực đã quá thời gian dùng cơm, mà bên ngoài trời cũng đã tối, nếu anh không ngại nghỉ lại đây đi, dù sao từ ngoại ô trở về thành phố này cũng có chút bất tiện"

Doãn Khởi không nhìn lại Chính Quốc, hừ một tiếng giọng mũi nho nhỏ, mặt than đáp lại: "Không cần..."

"Khởi ca, anh không cần nói thế a, trời đã tối lắm rồi, nghỉ lại một bữa cũng không sao a, coi như thay lời cảm ơn của em đi, được không?"

Doãn Khởi tự đấu tranh tư tưởng một, sau đó cũng quyết định đồng ý với lời mời.

Sau bữa cơm tối muộn, Chính Quốc đưa Doãn Khởi tới căn phòng của khách ở trên tầng 2, bên trong phòng làm theo phong cách hiện đại, không chật không rộng mà cũng rất thoải mái, tông màu chủ đạo cũng là màu xám tối, khá hợp với Doãn Khởi.

Chúc Doãn Khởi ngủ ngon, Chính Quốc mới bắt đầu trở về phòng của mình. Đóng lại cánh cửa gỗ dày, Chính Quốc ngồi xuống ghế gỗ ở bàn trà nhỏ, đối với lượng tinh thần lực lúc nãy tu bổ cho Âu Lăng đã mất đi khá nhiều năng lượng, khiến cho cậu đến tận bây giờ vẫn còn hơi thấy choáng.

Nhìn lại một cái căn phòng đơn giản không có quá nhiều đồ đạc, Chính Quốc liền cảm thấy thế giới hiện giờ còn rất yên bình, nó chưa tiến tới cực giới hạn của nó, cậu liền cảm thấy vi diệu.

Từ khi cậu biến dị trở thành tang thi, cậu thấy được mặt khác của bản chất con người, thậm trí là từng trải qua nó.

"Haiz, không biết anh ta như nào rồi..." Chính Quốc hơi thở dài, nhăn nhăn đôi mi, mệt mỏi ngả lưng ra sau, cậu là đang nhớ tới những người cậu gọi là bằng hữu ở kiếp trước, thậm trí nhớ tới những đứa tang thi bằng hữu kiếp trước...

Mạt thế chi giáng lâm, liệu ai có còn quan tâm đến người ở bên cạnh mình? Ốc còn không mang nổi mình ốc, nói làm sao đến việc đi quản chuyện của người khác?

Nếu là lúc đầu, Chính Quốc lúc trọng sinh trở về sẽ nghĩ ngay như vậy, nhưng đến bây giờ, cậu không hiểu vì sao lại có một chút cảm giác gọi là 'cô đơn'. Chính mình tự hiểu vì sao lại như vậy, tâm trạng Chính Quốc lại càng rối bời hơn, thứ cậu đặt mục tiêu ngay sau khi trọng sinh về, đó là sống thật tốt, tự lực của bản thân và không cần bằng hữu bên xung quanh. Nhưng sau khi hiểu được thứ gì gọi là trống trải, Chính Quốc lại nghĩ mình điên rồi.

Cầm lấy tờ báo buổi sáng còn mùi giấy, trên mặt ngay trang đầu in hình một cô gái, màu trắng đen bạc màu khó phân biệt, nhưng đối với cậu, tất cả như này cũng đủ rồi.

Từ trong không gian lấy ra một viên tinh hạch màu nâu nhạt, bên trong lớp cương bóng loáng đấy như lưu chuyển một dòng điện tỏa ra uy lực khác người.

Tinh hạch hệ thổ cấp 4.

Ánh mắt Chính Quốc hiện lên một tia ôn nhu từ lâu mới có.

Diễm Nha Thi. Tìm thấy cậu rồi.




















...

Đừng để bị hint này đánh lừa, Thi tỷ tỷ aka vợ Lăng tỷ còn lâu lắm mới xuất hiện.

Tinh hạch hệ thổ cấp 4, như này cũng đủ biết là kiếp trước Thi tỷ mang hệ gì với đẳng cấp ra sao rồi nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro