Chap 37
Các bạn nghĩ họ sẽ anh anh em em như bao cặp đôi khác ư? No no, nếu bạn nghĩ như vậy là bạn sai rồi nhé! Xem nè...
" Trời ơi, cái con thỏ lười kia. Mi mau dậy cho ta không ta sẽ ĐEM NGƯƠI NƯƠNG THÀNH THỊT THỎ BA CHỈ BÂY GIỜ! " Tzuyu hét lơn rồi lật tung cái mềm cậu ra
" Ưm~ Cho rao ngủ cái coi cái con nhỉ này! " Kook dụi dụi mắt
" Mày mau dậy cho tao nhanh coiiii, ngủ như héo á. " Tzuyu xăn ống quần lên
" Ô mày mắc cười quá à, tao muốn ngủ thì kệ mẹ tao đi. " Kook ngồi dậy cãi tay đôi với cô
" Ô zậy tao muốn nói sao thì kệ tía tao đi! " Tzuyu ko chịu thua cãi lại
Họ cứ như vậy nhưng hạnh phức cực kì...
" Mai đi học mậy. " Tzuyu hất tóc nói
" Gì? Học? Đập đầu chết" Kook mệt mỏi gãi đầu nói
" Ko thì hoi, tao đi định bao mày ăn thịt cừu xiêng nướng đây. Zậy hoi đi ăn mình z... " Tzuyu định ngước mặt quay đi thì...
" Aaaa~ Tzuyu dễ thưn ới ời ơi, cho Kook dễ thưn này đi zới. " Kook nũng nịu nói với cô
" Hummmmm, hòi nãy ai nói mún ngủ mà ta ơi. " Tzuyu đặt nhón tay lên đôi môi đỏ hồng vỗ vỗ
" Hở? Có ai đây, chắc mày nghe nhầm ấy... " Kook trưng cái bộ mặt ngây thơ, vô số tội của mình ra
" Haizzz, chịu thua mày lun ấy. Zậy thay đồ nhanh đi rồi đi này. " Tzuyu thở dài
" Ok ok, thưn mày nhất ấy. " Kook hôn gió rồi thả tim cho Tzuyu
Tzuyu cười trừ một cái rồi cũng nhanh chóng rời khỏi phòng, đi thẳng xuống nhà bếp thì thấy các anh....
" À.... Tzuyu hả? " Jin ngượng ngùng hỏi
" Ừ. " Ừ một tiếng lạnh lẽo từ Tzuyu
" Kook em ấy... Đâu rồi... " Namjoon hỏi
" Trên phòng. " Lại một lần nữa giọng nói lạnh lẽo nó cất lên
" Tzuyu ới ời ơi~" Kook chạy xuống nhà như trẻ lên ba, lên tiếng gọi người con gái đang đứng trong bếp
" Đi được chưa Kook??? " Tzuyu quay qua lật mặt nhanh hơn lật bánh
" À.... Ờ.... " Kook bối rối khi thấy họ
" Em định... Đi học à... " Yoongi lắp bắp hỏi
" Ờ... Ờ... " Nói thật cậu cũng khó xử khi nói chuyện với họ. Vì cậu sợ, sợ một lần nữa ánh mắt khinh bỉ từ họ nhìn về phía cậu...
Xin lỗi mọi người, chap hơm nay hơi ngắn☺️. Nhưng thật sự... Mình ko muốn sống nữa đâu☺️. Cuộc sống này quá nhiều áp lực, nó qua nhiều☺️☺️☺️. Mình không thể gánh nó trên lưng được nữa. Buông bỏ.... Có thể mình sẽ ít đăng hơn.... Cám ơn các bạn đã ủng hộ và góp ý mình mấy nay☺️☺️☺️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro