chương 5
Namjoon hẹn Jungkook để gặp mặt, và em quyết định địa điểm sẽ là nhà của em. Namjoon đánh cược vào lần đầu tiên - cũng là lần cuối cùng lật mặt của bản thân này, đánh cược vị trí của mình trong trái tim Jungkook. Yoongi ngồi bên cạnh em, dùng ánh nhìn lạnh lẽo nhìn Namjoon, nhắc cho người nhỏ tuổi hơn biết đây là cơ hội cuối cùng của anh, hoặc là cùng nhau ở bên cạnh em, hoặc là từ giờ đến cuối đời, Namjoon sẽ không có tư cách xuất hiện trước mặt em nữa.
Được ăn cả, ngã về không.
Khi mà 4 người kia đến nơi, Namjoon cũng vừa vặn nói ra hết những lời thú tội và kế hoạch của bọn họ. Anh nắm lấy tay Jungkook, ngón tay siết chặt đến mức phát đau, thừa nhận mọi lỗi lầm của bản thân, cầu xin em tha thứ, vì Namjoon nhận ra mọi thứ dần trở nên tệ hại khi anh rời bỏ em, thiếu Jungkook giống như thể tim anh bị khoét rỗng, vì anh nhận ra rằng bản thân anh bất giác thích em mất rồi.
Gương mặt Taehyung có chút tái đi khi mọi bí mật dần bại lộ. Cậu nhìn Jungkook, nỗi lo sợ mất đi em đong đầy trong đáy mắt. Namjoon vẫn luôn là ưu tiên hàng đầu trong lòng Jungkook, vị trí mà có cố gắng đến mấy họ cũng không thể đạt được, nếu như em tha thứ cho Namjoon và rời xa bọn họ, Taehyung sẽ mất tất cả.
Những câu trả lời của em hoàn toàn không giống như những gì mọi người - trừ Yoongi - dự tính. Không phải là lời đồng ý hay từ chối, mà là chân tướng của tất cả mọi chuyện.
- Em biết. Em biết hết. Tất cả kế hoạch của mọi người, em đều biết.
Jungkook lặng thinh nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của mọi người một lúc lâu, sau đó em nhìn đến ánh mắt khích lệ của Yoongi, mỉm cười. Bí mật em giấu rất lâu, cuối cùng cũng có thể nói ra rồi.
Chẳng phải Namjoon hay Taehyung tính kế em, mà là em tính kế bọn họ.
Jungkook là con một trong một gia đình khá giả. Em là alpha, em là tâm điểm trong mắt của tất cả mọi người, ngoại trừ bố mẹ em.
Bố mẹ Jungkook lúc nào cũng bận. Họ bận kiếm tiền, các hợp đồng, họp cổ đông, gặp mặt nhà đầu tư, và em gần như vô hình trong mắt họ. Những bữa ăn cùng nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay, và thường chủ đề của cuộc nói chuyện giữa họ đều chỉ là công việc, công việc và công việc. Bố em thậm chí còn quên mất rằng em đã qua sinh nhật 12 tuổi từ lâu rồi, còn mẹ em không có mặt trong tiệc sinh nhật 15 tuổi của em vì bận đàm phán với khách hàng về chuyện hợp đồng. Họ khiến Jungkook có cảm giác cô đơn trong chính căn nhà và chính sinh nhật của mình.
Jungkook sợ cô đơn, nhưng em cũng sợ cảm giác sống trong một ngôi nhà không có ý nghĩa là nhà. Khi em vừa bước qua tuổi 15 được 1 ngày, em chọn ra ở riêng, bố mẹ em cũng chỉ đưa cho em một vài chiếc thẻ, ngoài ra cũng chẳng dặn dò gì. Jungkook chợt phát hiện ra rằng bản thân em bấy lâu nay ngoan ngoãn đến mấy cũng không có được cái liếc mắt của bố mẹ, vậy thì em sẽ làm ngược lại. Jungkook trở thành bad boy, bất kể nam thanh nữ tú, chỉ cần trong thành phố quá nửa đều qua tay em. Em cố tình chọn khách sạn bên cạnh tập đoàn của bố mẹ em để khiến họ chú ý, nhân viên của bố mẹ em ai cũng biết chuyện đó, tiếp tân của khách sạn thậm chí cũng qua tay em rồi, còn bố mẹ em lại ngoảnh mặt làm ngơ, đến cả một cuộc điện thoại hỏi han hay trách móc cũng chưa từng có. Jungkook đối với những người đã cùng em lên giường vô cảm như cách bố mẹ em nhìn em quậy phá vậy, nhưng chỉ có mình em cảm thấy thất vọng.
Và rồi, một ý nghĩ điên rồ lóe lên trong đầu Jungkook.
Có lẽ bởi vì thân phận của em là alpha, vậy nên bố mẹ em cho rằng em sẽ chẳng bao giờ bị chèn ép, cũng chẳng cần bố mẹ bảo bọc. Có lẽ bởi vì em là alpha, bố mẹ sẽ cho rằng em tự biết chừng mực, chẳng cần họ quản, cũng chẳng cần họ quan tâm. Nếu đã vậy, Jungkook sẽ từ bỏ thân phận alpha đó, tự biến bản thân mình từ alpha cường đại trở thành một giống loài yếu ớt, không thể không được người khác bảo hộ.
Nếu đã vậy, cứ để em trở thành omega đi, em sẽ thực sự làm loạn, và đám hỗn loạn em gây ra chắc chắn sẽ làm bố mẹ em chú ý.
Jungkook tìm đến Yoongi trước cả Taehyung. Pheromone tuyết tùng của người kia đem lại cho em cảm giác an tâm vô cùng, và trong một phút yếu lòng, Jungkook đã nói cho người kia biết câu chuyện của mình. Hoàn cảnh của Yoongi cũng tương đối giống em, chỉ là gã bị bỏ rơi từ rất lâu về trước, thế giới của gã trống rỗng như trái tim gã trước khi em bước vào và lấp đầy nó, nhạt nhẽo và vô vị. Yoongi hôm đó cũng là lần đầu tiên kể cho người ngoài nghe về ký ức xấu xí của mình, hai người tâm sự với nhau rất lâu, dễ dàng trở nên thân thiết. Yoongi kê cho em một liệu trình rất dài, và gã chắc chắn rằng loại thuốc này của mình sẽ không đem lại bất kỳ tác dụng phụ nào, nhưng gã vẫn không quên cảnh báo em về những hệ lụy của việc tự ý thay đổi giới tính, nói nhiều đến mức chính gã cũng ngạc nhiên. Jungkook cười, xinh đẹp như thiên sứ - khoảnh khắc ấy khiến Yoongi rung động, sau đó không chần chừ mà dùng liều thuốc đầu tiên.
Em nói, bản thân em đủ thảm rồi, chắc chắn sẽ không thể thảm hơn nữa.
Sau khi uống đến liều thứ ba, khi hormone trong người em vẫn còn hỗn loạn, em đã gặp Namjoon. Jungkook vác một chồng sách to đến mức em không thể nhìn thấy phía trước là cái gì, và rồi em va vào người Namjoon, cả chồng sách đổ nhào ra đất.
Vòng tay rắn chắc của người kia đỡ lấy eo em, mùi gỗ đàn hương ngập tràn trong khoang phổi, giọng nói trầm ấm đáng tin cậy, không rõ có phải do dao động của hormone trong người hay không, vào giây phút ấy, cảm giác an toàn người kia mang lại khiến mặt em nóng lên, và em biết rằng tim mình thuộc về người này mất rồi.
Jungkook lần nữa tìm đến Yoongi, nói cho gã nghe về người mà em vừa gặp, và thật tình cờ khi Yoongi biết rõ người đó - họ là bạn, cực kì thân thiết. Em thích Namjoon, nhưng em cũng ghen tị với Taehyung khi cậu có một người anh lớn che chở mình đến thế, vậy nên em đã nói ra mấy lời khó nghe với cậu, cốt để Namjoon có thể dễ dàng chú ý đến em hơn. Theo kế hoạch mà em và Yoongi đã vẽ ra, Namjoon sẽ vô cùng tức giận khi nghe được chuyện em mình bị khi dễ, và sau đó Yoongi sẽ tìm đến anh như một sự tình cờ, tỏ vẻ vô ý nhắc đến thứ thuốc biến đổi kia. Jungkook dựng lên một câu chuyện, muốn mượn việc Namjoon biến em thành omega để trói buộc người kia lại với mình, dần dẫn người kia vào thế giới của em, vậy nhưng khi Yoongi tiết lộ chuyện Taehyung đang lợi dụng anh trai mình để có thể có được em, Jungkook đã xúc động đến độ muốn khóc.
Chẳng cần em nỗ lực, người khiến em cảm thấy ghen tị lại bằng mọi giá muốn chiếm lấy em, muốn ôm em vào lòng, cảm giác lạ lẫm này khiến trái tim Jungkook đập thình thịch. Vậy nên thuận nước đẩy thuyền, Jungkook từ đầu đến giờ đều làm bộ dạng không biết rơi vào bẫy của bọn họ, nhưng em không hề nghĩ tới sẽ có ngày bản thân không thể dứt ra nổi.
Bởi vì mục đích ban đầu của em là để khiến bố mẹ hồi tâm chuyển ý, cho em tình yêu mà em đáng được nhận, bởi vì Jungkook chỉ muốn một chút cảm giác được quan tâm từ những người khác, bởi vì Jungkook lúc nào cũng muốn được yêu và khát cầu cảm giác an toàn, và em sẽ sụp đổ nếu như lần nữa bị bỏ rơi.
Jungkook cố tình để Jimin nhìn thấy mình bỏ thuốc vào trong ly rượu của Namjoon, em biết tất cả, em biết Jimin tráo thuốc vì Namjoon có bàn bạc với người kia trước, nhưng lại vờ như không biết gì. Em muốn Namjoon mạnh bạo với em, muốn dùng pheromone của omega khiến anh đánh dấu mình, vì những dấu vết đau đớn kia sẽ em nhớ rõ bản thân mình đang được người khác ôm lấy. Em lưu luyến cái ôm của Seokjin khi em tuyệt vọng, nhớ nhung cả cách Hoseok giải thích hàng giờ liền về việc anh thích em, đơn thuần thích em, muốn bảo hộ em cả đời. Jungkook tham lam cảm giác được Taehyung bế trong lòng, cả lồng ngực vững chãi của Jimin hay từng lời an ủi của Yoongi, Jungkook đã nói dối rất nhiều để có thể có được nó, và giờ khi vừa thú tội, em bắt đầu sợ, em hối hận vì đã nói ra tất cả, em sợ bản thân một lần nữa bị những người mình yêu thương vứt bỏ.
Sự thật được hé lộ, Jungkook cúi gằm mặt, lảng tránh ánh mắt của mọi người.
- Jungkook.
Yoongi là người đầu tiên lên tiếng gọi em, và dù cả hai cùng một chiến tuyến, thế nhưng gương mặt đầy nước mắt của Jungkook không cho phép em nhìn lên, em bảo trì im lặng, những ngón tay bé xinh vân vê lấy áo, môi mím chặt lại che giấu tiếng khóc nghèn nghẹn nơi cổ họng.
- Thôi nào bé con, nhìn anh này.
Yoongi khẽ thở dài, trong lúc mọi người vẫn còn chưa tiêu hóa hết lượng thông tin bất ngờ kia, gã đã bước tới lau đi nước mắt lăn dài trên gương mặt Jungkook, sau đó hôn lên trán em, thủ thỉ những lời gã vẫn luôn nói với em vào mỗi tối:
- Đối với anh, Jungkook lúc nào cũng là bé ngoan cả. Em không sai ở đâu hết, là bọn anh yêu em từ trước đó, và từng người tình nguyện rơi vào lưới tình của em. Đừng tự trách mình, được không?
Vành mắt Jungkook đỏ bừng nhìn tia dịu dàng trong đôi mắt Yoongi, em nghẹn ngào dụi dụi vào bàn tay gã đang đặt trên má mình:
- Mọi người... Mọi người sẽ không bỏ rơi em đúng chứ?
Namjoon tiến đến ôm lấy Jungkook vào lòng, đáp lại:
- Dĩ nhiên rồi bé con, dĩ nhiên rồi.
Cuối cùng thì, bằng một cách nào đó, Jungkook đã có được sự quan tâm và cả tình yêu như em vẫn luôn muốn. Jungkook vùi mặt vào lồng ngực Namjoon, tham lam hít lấy mùi gỗ đàn hương dịu dàng, cuối cùng em cũng đã có được hạnh phúc của riêng mình rồi.
- Nhưng mà..... - Jimin nhìn đôi mắt lấp lánh đầy nước của Jungkook, bàn tay không an phận vuốt ve lấy tuyến tính sau gáy em, tà mị cười - Bé hư thì phải chịu phạt, đúng không Jungkook?
---------------------------
hiiiii các bạng iu :> mình sẽ không nói là mình cho ra đời fic này không phải vì giấc mơ của mình thú vị quá mà là vì sợ các bạng khum chịu được đống plot twist của mấy chương đầu 3 bên Pain đâu =)))))))))))))))))))))))))))))))
vì cái này hoàn thành nhanh nên cốt truyện khum vững lắm, hành văn cũng chưa mượt, nhưng có thể coi như đây là chút đường an ủi và tập dượt cho những cú shock sau này với Pain, hoặc 459 ở 1 vũ trụ khác nha :> chiếc fic này sẽ đi vào huyền thoại vì em nó ít ngược nhất, hoàn thành nhanh nhất và mọi thứ rõ ràng nhất, vì mình mất đúng 1 ngày cho 3 chương đầu và thời gian còn lại ngồi bẻ lái cái kết =))))))))))))))
btw mọi ngừi có muốn 1 chương extra khum 👉👈
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro