chap 8
Lúc sau, hắn được Kakuchou bế xuống phòng họp vì không thể đi được, hắn ngồi lên cái ghế quen thuộc mở mày tính ra rồi báo cáo với boss của hắn, cuộc họp cứ thế diễn ra một cách nhàm chán.
Cuộc họp kết thúc, hắn lại vào căn phòng của mình, ngồi trên ghế và tiếp tục sử lý giấy tờ, hắn cứ thế cắm đầu vào công việc chẳng quan tâm đến mọi thứ xung quanh kể cả chính bản thân mình.
Này! Mày làm thế hoài không thấy mệt hả?_Ran
Gã bước vào phòng nghiêng đầu hỏi hắn một cách 'lịch sự' , hắn rời mắt khỏi màn hình liếc nhìn Ran đang vừa cười vừa nhìn chằm chằm hắn
Mày không biết gõ cửa à?
Hay bị cụt tay?_kokonoi
Này ~ đừng nặng lời thế chứ Kokonoi~_Ran
Câm mồm vào! Cho bớt ô nhiễm môi trường, nghe cái giọng của mày mà tao thấy gớm!_kokonoi
Gã không nói gì nữa mà đi thẳng đến trước mặt hắn , gã cúi xuống thì thầm vào tai của hắn
Dạo này em hư hỏng thật đấy Kokonoi~_Ran
Hắn giật mình quay sang bên cạnh theo phản xạ tự nhiên, hắn chưa kịp nói gì thì đã bị chặn lại bởi một nụ hôn.
_______________
Ahh~.. hức.. thằng chó-..ah.. đ-đau~!_Kokonoi
Ha~..trông mày kìa Kokonoi ~.. thật quyến rũ a~_Ran.
Gã đầy thích thú nhìn người đang rên rỉ nằm dưới thân mình mà không thể rời mắt.
Hức..ah~.. đ-đừng.. hức ~.._kokonoi
"Hôm qua là boss bây giờ lại là Ran, tao không phục! Tại sao lại thành ra thế này! Tao không muốn!"
(Suy nghĩ của Kokonoi)
___________________
Lười quá giờ phải làm sao đây:>>( ╹▽╹ )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro