Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1. Aziklein

Mưa Cuốn Trôi

Aziklein.
---

Những con đường lát đá ướt mưa còn vương hơi lạnh của buổi chiều, mặt hồ phản chiếu ánh hoàng hôn lấp lánh, tựa như những vết nứt của thời gian in hằn trên mặt nước. Bầu trời phía xa đã ngả sang sắc cam nhạt, những áng mây lơ lửng như đang trôi dạt theo một dòng chảy vô hình.

Klein và Azik chậm rãi bước đi trên con đường quanh hồ, nơi những hàng cây cổ thụ đổ bóng xuống mặt nước tĩnh lặng. Một ngày yên bình, không có những cuộc chiến, không có sự truy đuổi, không có áp lực từ vận mệnh. Chỉ có hai con người thuộc về hai thời đại khác nhau, bước đi bên nhau như hai người bạn cũ.

Họ nói về lịch sử, về những điều đã mất theo dòng thời gian, về những nền văn minh đã chìm vào quên lãng. Giọng nói trầm ấm của Azik hòa cùng tiếng gió nhẹ nhàng, tạo nên một thứ âm thanh dễ chịu, như một khúc nhạc cổ xưa len lỏi vào từng góc sâu của tâm hồn.

Klein chăm chú lắng nghe, nhưng ánh mắt cậu lại vô thức dừng lại trên gương mặt của Azik.

Đôi mắt màu nâu dịu dàng, hàng mi dài cong nhẹ, gò má góc cạnh nhưng không hề thô ráp, ngũ quan lãng tử mang theo nét trưởng thành. Đó là một người đàn ông đã trải qua bao nhiêu kiếp sống, bao nhiêu mất mát, nhưng vẫn giữ được sự ôn hòa và bao dung.

Mỗi khi ở bên cạnh Azik, Klein luôn có một cảm giác kỳ lạ.

Tim cậu đập nhanh hơn.

Nhưng cậu biết mình không nên như vậy.

"Em nhìn gì thế?"

Azik bất ngờ quay sang, bắt gặp ánh mắt đang chăm chú của Klein.

Klein giật mình.

"Dạ, à, xin lỗi thầy, không có gì."

Azik bật cười, nụ cười thoáng mang theo sự trêu chọc, nhưng vẫn dịu dàng như mọi khi.

Đôi khi, Azik cảm thấy Klein thật dễ thương. Dù cậu là một người từng trải qua bao hiểm nguy, dù cậu khoác lên mình vỏ bọc lạnh lùng của Gerhman Sparrow, nhưng vẫn có những khoảnh khắc như thế này, khiến người khác không thể không muốn trêu chọc.

"Klein, em có muốn xem ảnh gia đình của thầy không?"

Bước chân Klein hơi khựng lại.

Cậu nhìn Azik, cố nở một nụ cười nhẹ nhàng.

"Vâng, tất nhiên rồi ạ."

Cậu đã biết trước câu trả lời, nhưng vẫn không thể từ chối.

Azik lấy ra một chiếc đồng hồ quả lắc bằng bạc sáng bóng, nhẹ nhàng mở nó ra như một thói quen đã khắc sâu vào ký ức. Từ bên trong, anh rút ra một tấm ảnh nhỏ, ngón tay cẩn thận giữ lấy mép giấy, như thể đang chạm vào một kỷ niệm quý giá không thể để phai mờ.

Klein cúi xuống nhìn.

Một người phụ nữ với mái tóc vàng óng ánh như những sợi tơ lụa quý giá, làn da trắng tựa tuyết đầu mùa, đôi mắt sáng lấp lánh như viên pha lê hoàn mỹ.

Cô ấy đang tựa vào Azik, nụ cười rạng rỡ, hạnh phúc.

Họ đang đứng dưới một gốc cây cổ thụ, hai con người, hai linh hồn, tựa vào nhau như thể cả thế giới này chỉ còn lại họ.

Tim Klein chùng xuống.

Cậu biết mà.

Lúc nào cũng là cô ấy.

"Vợ thầy thật xinh đẹp." Klein mỉm cười, dù giọng nói đã mang theo chút run rẩy mà chính cậu cũng không thể kiểm soát được. "Cô ấy giống như Juliet trong truyền thuyết ấy."

Azik khẽ cười, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.

"Ừ, thầy và cô ấy có một cuộc sống rất hạnh phúc. Cô ấy như một thiên sứ trong cuộc đời tăm tối của thầy vậy."

Thiên sứ sao?

Vậy cậu là gì?

Một kẻ không thuộc về thời đại này.

Một kẻ bị vận mệnh trói buộc, bị quên lãng.

Một kẻ không có quá khứ, cũng chẳng có tương lai.

Cậu không đẹp.

Cậu không dịu dàng như cô ấy.

Cậu không mang đến hạnh phúc cho Azik.

Cậu chẳng là gì cả.

"Thầy thật may mắn." Klein cười, dù trong lòng lại đắng chát đến mức không thể thở nổi. "Cô ấy cũng thật may mắn khi có thầy, bởi vì ánh mắt dịu dàng của thầy chỉ xuất hiện khi nói về cô ấy."

Azik bật cười.

"Klein, em lúc nào cũng nói những điều thú vị như vậy."

"Vì em là một người quan sát giỏi mà, thầy quên rồi sao?"

Phải. Cậu chỉ có thể đứng từ xa mà quan sát.

Cậu không phải người được đặt trong ánh mắt dịu dàng ấy.

Sau đó, họ chào tạm biệt nhau.

Và rồi, trời đổ mưa.

Mưa trút xuống như một tấm màn dày đặc, nhấn chìm cả thế giới vào một sắc xám mờ ảo. Con đường lát đá trở nên trơn trượt, những vệt nước chảy dọc theo từng khe nứt, cuốn trôi đi những dấu chân còn sót lại.

Klein bước đi giữa cơn mưa, từng bước nặng nề như thể bị nhấn chìm bởi một cơn sóng vô hình.

Cậu không chạy, không tránh, chỉ để mặc cho những giọt nước lạnh lẽo đập xuống vai, xuống mái tóc, xuống gương mặt đang nở một nụ cười gượng gạo.

Giống như ông trời đang thương hại cậu.

Cậu đã kiềm chế đủ lâu rồi.

Những tiếng thút thít nhỏ bé vang lên giữa tiếng mưa rơi. Không có ai nhìn thấy, không có ai nghe thấy, ngay cả bản thân cậu cũng không muốn thừa nhận sự yếu đuối này.

Cậu chỉ muốn...

Muốn được giải thoát khỏi thứ tình cảm vô vọng này.

Mưa hãy cuốn trôi tất cả đi.

Hãy cuốn trôi đi hình bóng của Azik trong trái tim cậu.

Hãy cuốn trôi đi nỗi đau này.

Hãy cuốn trôi đi cả chính cậu, nếu có thể.

Nhưng Klein biết.

Cho dù cơn mưa có lớn đến đâu, có dữ dội đến đâu...

Những tình cảm này sẽ không bao giờ biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro