Chương 9
Kiều nhìn vào ánh mắt đầy kiên định của Anh Tú, trong lòng cảm thấy như một khối nặng dần vơi đi. Tuy vẫn còn chút ngần ngại, nhưng lời động viên từ Anh Tú khiến em có thêm sức mạnh. "Em biết rồi, anh," Kiều nhẹ nhàng nói, giọng nói đầy quyết tâm. "Em sẽ nói với Khang."
Cả hai ngồi trong không gian ấm áp, yên tĩnh, đôi khi chỉ cần một lời nói nhỏ nhẹ cũng đủ làm trái tim ai đó dịu lại. Anh Tú mỉm cười, vỗ nhẹ vào tay Kiều, rồi nhẹ nhàng đứng dậy. "Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với mọi chuyện, đừng lo."
Vào lúc đó, cửa nhà mở ra, Bảo Khang và Tuấn Tài quay lại, mang theo những túi đồ ăn sáng đầy ắp. Bầu không khí lại trở nên sinh động, vui vẻ. "Ăn sáng thôi nào!" Tuấn Tài vui vẻ nói, đặt đồ ăn lên bàn.
Khang nhìn thấy Kiều vẫn đang ngồi yên, vẻ mặt có chút trầm tư. Anh lại gần, ngồi xuống bên cạnh Kiều, dịu dàng hỏi: "Em sao vậy? Trông không khỏe lắm."
Kiều ngẩng lên nhìn Khang, rồi khẽ cười. "Em không sao đâu, chỉ là hơi mệt một chút thôi."
Khang nhìn Kiều không nói gì, nhưng ánh mắt anh đã nói lên tất cả. Anh Tú nhìn thấy vậy, nhẹ nhàng đứng dậy, vỗ vai Khang một cái, rồi nói: "Cứ để Kiều nghỉ ngơi đi, bữa sáng đã có rồi. Em cũng không cần phải lo lắng quá nhiều."
Khang chỉ gật đầu, tuy trong lòng vẫn lo lắng nhưng không muốn làm Kiều cảm thấy khó chịu. Cả ba người bắt đầu ngồi lại, cùng thưởng thức bữa sáng, và không khí trong nhà lại trở nên nhẹ nhàng hơn.
Dù mọi chuyện vẫn còn khá phức tạp, nhưng ít nhất, Kiều không còn phải chịu đựng một mình. Anh Tú, Tuấn Tài, và Khang sẽ luôn bên cạnh em, giúp em vượt qua những khó khăn phía trước.
Bữa sáng diễn ra trong không khí ấm cúng và đầy sự quan tâm. Tuy không khí có chút trầm lắng, nhưng những lời hỏi thăm ân cần giữa mọi người đã làm cho mọi thứ bớt nặng nề đi. Khang lén nhìn Kiều nhiều lần, sự lo lắng trong ánh mắt anh không thể che giấu.
Khi bữa ăn gần kết thúc, Khang nhẹ nhàng đặt đũa xuống, quay sang Kiều, ánh mắt anh chứa đầy sự chăm sóc. "Kiều, em biết là anh sẽ luôn ở đây, đúng không? Dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ bảo vệ em."
Kiều nhìn vào mắt anh trai mình, đôi tay vô thức siết chặt. Lời nói của Khang khiến em cảm thấy mình không đơn độc. Tuy vậy, trái tim em vẫn nặng trĩu, vẫn chưa thể mở lời như Anh Tú đã khuyên. Nhưng nhìn vào sự chân thành trong mắt Khang, Kiều biết mình không thể mãi giấu giếm nữa.
"Em... em sẽ nói với anh chuyện đó," Kiều cuối cùng cũng thốt lên, giọng nghẹn ngào. "Nhưng em sợ anh sẽ buồn."
Khang nhìn Kiều, đôi mắt anh ánh lên một tia mềm mỏng. "Em có thể nói với anh mọi thứ, Kiều. Anh không buồn đâu. Anh chỉ muốn em sống thật với chính mình."
Anh Tú lặng lẽ ngồi một bên, không can thiệp vào cuộc trò chuyện nhưng cũng không rời mắt khỏi Kiều và Khang. Anh hiểu rằng đây là một khoảnh khắc quan trọng, nơi Kiều sẽ phải đối mặt với nỗi lo lắng bấy lâu nay.
"Kiều," Tuấn Tài lên tiếng, giọng anh ấm áp nhưng cũng đầy sự thấu hiểu. "Có thể em không cần phải sợ. Anh và Anh Tú đều ở đây, mọi thứ sẽ ổn thôi."
Ánh mắt Kiều sáng lên một chút, và em cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi biết rằng mình không đơn độc trong mọi quyết định. Cả gia đình luôn sẵn sàng cùng em bước qua những thử thách.
"Vậy em sẽ nói cho anh nghe," Kiều quyết định, thở dài một hơi như trút bỏ gánh nặng trong lòng. Câu chuyện này, dù khó khăn, em cũng không thể giấu mãi.
Khang nhìn Kiều một lúc, rồi gật đầu, đôi môi anh khẽ mỉm cười. "Em không cần phải lo lắng, anh sẽ luôn ở đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro