xv
minseok cứ thế ngồi im lặng giữa hai anh, một chút bối rối, một chút không tin nổi vào tình huống trước mắt.
hai người họ thật sự sẽ ở lại đây sao?
em nhìn sang kim hanuel, người lúc nào cũng điềm tĩnh và sắc bén, bây giờ lại đang ngồi vắt chân trên ghế như thể đây là nhà mình. rồi em quay sang park jin-seong, người vừa đặt một túi đồ xuống bàn, tiện tay lấy ra một bộ pyjama mà chẳng thèm hỏi ý kiến em.
“hai anh…” em mở miệng, nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị park jin-seong chen ngang.
“anh đói quá, em có gì ăn không?”
minseok chớp mắt, sực nhớ ra bữa tối còn đang dang dở trong bếp. em vội vàng đứng dậy. “em đang nấu, để em đi làm nốt.”
kim hanuel nhìn theo bóng lưng em, khóe môi khẽ cong lên. “bọn anh giúp một tay.”
“không cần đâu!” em vội xua tay. “hai anh cứ nghỉ ngơi đi.”
nhưng dĩ nhiên là hai con người này chẳng hề có ý định nghe lời. chỉ trong vài phút ngắn ngủi, căn bếp nhỏ đã chật kín ba người. park jin-seong nhanh chóng lấy bát đĩa ra sắp xếp, còn kim hanuel thì khoanh tay đứng nhìn, thỉnh thoảng lại lên tiếng chỉ đạo.
minseok đứng giữa hai người, bất đắc dĩ mà bật cười. cảm giác này… thật ấm áp.
không còn cô đơn, không còn sợ hãi.
chẳng mấy chốc, bữa tối đã hoàn thành. ba người quây quần bên nhau, ăn uống vui vẻ như một gia đình thực sự.
giữa bầu không khí ấm áp ấy, kim hanuel đột nhiên buông một câu làm minseok suýt sặc.
“mai bọn anh đi gặp hiệu trưởng.”
em tròn mắt. “để làm gì?”
park jin-seong thong thả gắp một miếng thịt, vừa ăn vừa trả lời. “chuyện em bị bắt nạt, cứ để bọn anh xử lý.”
tim minseok như ngừng đập một nhịp. em cắn môi, cúi đầu.
chuyện này… thật sự có thể giải quyết được sao?
“không cần đâu.” em lắc đầu. “mọi chuyện qua lâu rồi…”
kim hanuel đặt đũa xuống, giọng điềm tĩnh nhưng không cho phép phản bác.
“không phải em nói muốn ở bên bọn anh cả đời sao?”
minseok ngẩng lên, chạm phải ánh mắt kiên định của anh.
“vậy thì hãy để bọn anh bảo vệ em theo cách riêng của bọn anh.”
minseok ngồi yên, ánh mắt nhìn xuống bàn ăn, bàn tay nắm chặt đôi đũa mà lòng lại rối bời. giọng nói của kim hanuel vang lên, mang theo sự chắc chắn mà em không thể chối từ.
“khổ sở thế nào mà em không thể chia sẻ với bọn anh? nếu cần thì…”
“đừng.” minseok ngắt lời anh, giọng run rẩy, dù đã cố gắng giữ vững bình tĩnh. “đừng làm như thế, anh hanuel.”
park jin-seong nhìn em, cảm nhận được sự kiên quyết lẫn sự đau đớn trong lời nói ấy. minseok cúi đầu, lặng lẽ nhả ra một câu làm hai người họ không ngờ đến.
“không phải mọi chuyện ở lck. nó chỉ xảy ra ở ngôi trường cũ thôi... chỉ là quá khứ, anh jin-seong, anh hanuel… nó đã qua rồi.”
minseok hơi quay người, không muốn nhìn thấy ánh mắt đầy lo lắng của hai anh.
kim hanuel im lặng, bàn tay siết lại, rõ ràng là anh không muốn em mang nỗi đau ấy một mình. nhưng trong khoảnh khắc đó, em như một bức tường chắn vững chãi, không để ai bước qua được.
“em không cần phải lo cho bọn anh,” minseok tiếp tục, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy kiên quyết. “em đã ổn rồi. em có anh jin-seong và anh hanuel ở đây, em không sợ nữa.”
park jin-seong đặt chén đũa xuống, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào vai em. “nhưng em biết mà, minseok. bọn anh vẫn sẽ luôn ở đây để bảo vệ em, cho dù chuyện đã qua hay chưa.”
minseok mỉm cười yếu ớt, nhưng không thể che giấu cảm giác xao xuyến trong lòng. “em biết… nhưng em muốn tự mình vượt qua những chuyện đó, anh jin-seong. đó là quá khứ rồi, em không muốn nó ảnh hưởng đến hiện tại nữa.”
im lặng bao trùm căn phòng một lúc lâu, chỉ có âm thanh của chiếc đồng hồ tik-tak đều đặn. sau cùng, kim hanuel khẽ thở dài, nhưng anh không phản đối nữa. “nếu em nói vậy, bọn anh sẽ tôn trọng quyết định của em.”
em cảm thấy nhẹ nhõm một chút khi hai anh không ép buộc mình phải đối diện với quá khứ. một phần trong em vẫn chưa sẵn sàng, nhưng sự ấm áp và tình cảm của họ khiến em tin rằng, dù là quá khứ hay tương lai, em không bao giờ phải một mình.
“cảm ơn hai anh…” minseok thì thầm, hơi ngước lên nhìn họ, đôi mắt đã không còn u buồn như trước.
“bọn anh sẽ luôn ở đây.” kim hanuel nói, mỉm cười nhẹ.
“đúng vậy, sẽ luôn luôn ở đây.” park jin-seong thêm vào, đôi mắt anh ánh lên sự ấm áp và kiên định.
minseok cảm nhận được tình yêu và sự bảo vệ từ hai người anh ấy. và dù cho thế giới ngoài kia có còn tàn nhẫn như thế nào, em vẫn sẽ luôn có hai người bên cạnh.
sau bữa cơm tối, không gian trong nhà trở lại tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng nhạc nhẹ nhàng phát ra từ chiếc loa nhỏ ở góc phòng. kim hanuel, park jin-seong và minseok ngồi cùng nhau, không nói gì, nhưng cảm giác ấm áp lan tỏa khắp không gian. giữa buổi tối yên tĩnh, thời gian như dừng lại, mọi thứ thật giản dị nhưng lại làm cho trái tim minseok cảm thấy bình yên đến lạ.
kim hanuel phá vỡ sự im lặng, ánh mắt anh dịu dàng nhìn minseok: “em có muốn ra cửa hàng tiện lợi không? bọn anh nghĩ có thể mua thêm chút đồ ăn vặt hay vài món cần thiết cho tủ lạnh.”
park jin-seong cười nhẹ, ánh mắt anh luôn tìm cách làm minseok cảm thấy thoải mái: “có gì cần mua không, em? chúng ta có thể đi ngay bây giờ.”
minseok ngẩng đầu lên nhìn hai anh, rồi gật đầu đồng ý. dù đang khá mệt, nhưng cảm giác được ở bên cạnh hai người này khiến em cảm thấy vui vẻ và không muốn bỏ lỡ những khoảnh khắc như vậy. “cảm ơn hai anh, em thích ý tưởng này.”
vậy là ba người họ cùng nhau rời khỏi nhà. ánh đèn ngoài đường sáng lên, mờ nhạt trong màn đêm, tạo nên một không gian tĩnh lặng nhưng không kém phần ấm áp. kim hanuel cầm chìa khóa xe, mở cửa xe cho minseok trước khi bước vào. park jin-seong ngồi vào ghế lái, và cả ba bắt đầu cuộc hành trình ngắn đến cửa hàng tiện lợi.
khi đến nơi, không gian của cửa hàng tiện lợi dường như rất quen thuộc đối với họ, đặc biệt là với minseok, vì đây là một nơi khá gần nhà, nơi em thường đến mỗi khi cần mua những món ăn vặt yêu thích. cửa hàng tiện lợi lúc này không đông đúc, chỉ có vài người đang lướt qua kệ hàng.
"em nghĩ chúng ta nên ăn loại nào nhỉ?” kim hanuel hỏi, nhìn vào các loại snack trên kệ.
minseok suy nghĩ một chút rồi chỉ vào một vài món yêu thích của mình: “em thích khoai tây chiên vị phô mai, và mấy loại bánh ngọt, nếu có.” em cũng lấy một ít mì ăn liền để cất trong tủ phòng trường hợp cần thiết.
park jin-seong cười, mắt anh vẫn không rời khỏi kệ hàng: “cũng phải, em ăn đủ thứ lắm. vậy lấy thêm cả nước ngọt đi.” anh chọn một vài chai nước ngọt rồi bỏ vào giỏ.
kim hanuel nhíu mày rồi chọn vài món thức ăn tươi sống, những thứ dễ chế biến cho bữa ăn sau này. “anh nghĩ chúng ta cũng nên mua thêm chút thực phẩm tươi, để phòng nếu có lúc bận rộn.”
minseok gật đầu đồng ý. trong suốt chuyến đi, em cảm thấy bản thân thật nhẹ nhõm, không phải lo nghĩ nhiều, chỉ đơn giản là tận hưởng thời gian bên cạnh hai người anh ấy. thỉnh thoảng, họ còn trò chuyện vui vẻ với nhau về những điều vặt vãnh trong cuộc sống, khiến minseok cười ngặt nghẽo.
sau khi chọn xong, ba người đứng ở quầy tính tiền, kim hanuel đưa thẻ tín dụng cho nhân viên quầy thu ngân. em nhìn xung quanh, chợt nhận ra rằng những khoảnh khắc nhỏ như thế này thật sự quan trọng đối với mình. cảm giác được chia sẻ không chỉ niềm vui mà cả sự nhẹ nhàng trong cuộc sống, làm minseok cảm thấy bản thân mình không còn cô đơn nữa.
khi ra khỏi cửa hàng, ba người cùng nhau đi ra xe để về nhà. không khí mát lạnh của buổi tối len lỏi qua từng kẽ tóc, và tiếng cười của họ hòa vào sự yên bình của đêm. minseok không biết tại sao, nhưng cảm giác lúc này thật sự khiến em cảm thấy hạnh phúc. chẳng cần gì nhiều, chỉ cần ở bên cạnh hai người này là đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro