9. Ryu Minseok: Ký Ức Đổ Vỡ
Ryu Minseok tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ, cảm giác đau nhói sau đầu khiến cậu loạng choạng ngồi dậy, cố gắng nhìn quanh để xác định mình đang ở đâu. Căn phòng trống rỗng, tường sơn màu xanh xám, ánh sáng từ bóng đèn nhỏ mờ mờ, tạo nên không khí vừa lạnh lẽo vừa ngột ngạt. Cậu cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra, nhưng ký ức về những ngày trước đó chỉ là những mảng rời rạc, mơ hồ.
Bất chợt, tiếng bước chân vang lên từ phía sau. Minseok quay lại, trái tim như ngừng đập khi thấy một người đàn ông lạ mặt đứng trước cửa phòng. Anh ta mang một bộ mặt vô cảm, ánh mắt u tối và đôi môi khẽ cong lên nụ cười khó đoán. Ryu Minseok cảm thấy một nỗi sợ hãi không tên xâm chiếm, như thể cậu từng biết người này từ rất lâu, nhưng không thể nhớ rõ được điều gì.
"Cậu vẫn ổn chứ?" – Người đàn ông hỏi, giọng điệu bình thản nhưng đầy ma mị.
"Anh là ai? Tại sao tôi lại ở đây?" – Minseok gắng giữ bình tĩnh hỏi, dù lòng cậu hoảng loạn.
Người đàn ông không trả lời. Anh ta bước đến gần Ryu Minseok hơn, ngồi xuống bên cạnh, chạm nhẹ vào vai cậu và thì thầm, "Chúng ta đã từng hứa sẽ không bao giờ quên nhau, phải không?"
Những lời nói đó khiến Minseok choáng váng. Một hình ảnh chớp nhoáng xuất hiện trong đầu cậu – một buổi chiều mưa, hai người đứng dưới mái hiên của một ngôi nhà bỏ hoang, ánh mắt nhìn nhau chứa đầy bí ẩn và hy vọng. Minseok không nhớ rõ ai là người trong ký ức ấy, nhưng trái tim cậu đập nhanh hơn, như thể đã chờ đợi giây phút này rất lâu.
Người đàn ông cười, đôi mắt trở nên sắc lạnh. "Cậu là của tôi, mãi mãi..."
Những ngày sau đó, Minseok bị giam lỏng trong căn phòng kỳ lạ ấy, không có cách nào thoát ra. Người đàn ông kia luôn xuất hiện một cách bất ngờ, mang thức ăn, nói chuyện với cậu về những ký ức mà Minseok chẳng nhớ nổi, về những khoảnh khắc hai người từng trải qua. Từng lời nói của anh ta giống như một lưỡi dao sắc bén, khắc sâu vào tâm trí cậu, khiến cậu dần mất đi sự phân biệt giữa thực và ảo.
Đêm đến, Minseok thường mơ thấy mình chìm vào một nơi tối đen không lối thoát, nơi những giọng nói vang lên, gọi tên cậu, bảo cậu quay về. Khi tỉnh dậy, người đàn ông kia vẫn ngồi bên giường, ánh mắt dán chặt vào cậu như một kẻ săn mồi không bao giờ buông tha con mồi của mình. Dần dần, Minseok bắt đầu nghi ngờ chính bản thân mình, không biết liệu cậu có từng quên đi mối quan hệ nào đó với người đàn ông này, hay tất cả chỉ là sự bịa đặt của hắn.
Trong một lần nắm chặt tay người đàn ông, Minseok nhìn sâu vào mắt anh ta, hỏi: "Tôi là ai trong cuộc đời của anh?"
Người đàn ông nhìn cậu, vẻ mặt đau đớn nhưng cũng đầy thách thức. "Cậu là tôi... Là phần ký ức bị vùi lấp mà tôi không bao giờ muốn quên. Cậu từng là một phần trong cuộc sống của tôi, cho đến khi cậu bỏ đi..."
Nước mắt Minseok bất giác chảy dài. Trong giây phút đó, cậu nhận ra mình có thể chưa từng thật sự tồn tại, hoặc có lẽ cậu chỉ là hình bóng của chính người đàn ông này – một nỗi ám ảnh về một tình yêu đã chết nhưng không bao giờ có thể bị xóa bỏ.
Người đàn ông mỉm cười, nhưng nụ cười ấy chẳng khác nào lưỡi dao cứa vào lòng cậu. "Đừng sợ... Cậu sẽ mãi mãi ở đây với tôi."
---
Ryu Minseok nhìn chính mình trong gương, không nhận ra hình ảnh của người đàn ông xa lạ ấy là một phần của chính mình, hay là ký ức đổ vỡ trong một tình yêu bất tận.
END
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro