Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5. Fakeria: Khúc Tình

" Ông bà ơi, cậu Tương Hách về! cậu Tương Hách về rồi!! "

Thằng Cò chạy thục mạng, luôn miệng hô hoán cái tin động trời rằng cậu con trai quý tử của ông bà hội đồng Lý - Cậu Tương Hách ấy, vừa không một tin báo mà về nước. À chưa chắc là động trời, chỉ động đến cái hồn cái vía ông bà hội đồng đang đếm dở số tiền cân lúa. Lại phải nói ông hội đồng Lý giàu nứt vách, được tiếng là gia trưởng nhưng cái con người đường bệ ấy vẫn hay giật mình như bị đầu trâu mặt ngựa sờ gáy, ông suýt đánh rơi cả tráp tiền.

Mẫn Tích vừa từ nhà dưới lên, định hầu trà cho ông hội đồng lại hay cái sự bất ngờ như sét đánh ngang tai, nó làm rơi luôn cái tách sứ đánh bốp xuống nền gạch. Nhưng dường như nó không sợ bị quở trách mà bỏ quên cả chuyện đó là bộ tách ông hội đồng thích nhất do chính ông xã trưởng biếu. mà chắc rằng bây giờ ông bà có thấy rành rành cái sự tày đình này cũng còn tâm trí đâu mà trách với chả phạt? Sắc mặt nó thất thần, rồi chuyển sang mừng rỡ. Nó đứng trước của buồng như trời trồng với đôi mắt đã hoe hoe đỏ và run rẩy như trong tâm nó có điều gì xúc động ghê gớm lắm, chẳng hiểu tại làm sao.

" Cái gì? Mày nói gì? "

Bà cả nhòm người, bước xuống bộ tràng kỷ, nghe thằng Cò nói dứt quãng vì khi nãy nó chạy hụt hơi vào đây.

" Dạ bẩm....từ ngoài vườn con ngó ra, mới thấy cậu Tương Hách vừa bước xuống xích lô tức thì. Cậu....nhìn cậu hơi khang khác nhưng con dám chắc là đúng cậu Tương Hách rồi đó bà "

" Còn không lẹ cái chân ra mở cộng cho cậu mày. Để nó đứng ngoài, nắng chết "

Bà vừa lúi húi xỏ dép cao su, vừa giục. Cùng ông hội đồng tức tốc ra cổng nhà. Thằng Cò quay vô nhà sau gọi đám người ở ra nghênh đón cậu, cũng là đê tìm chỗ kể lể cho sướng miệng: " Mày phải thấy bà hội đồng Lý nóng ruột dữ dằng kia, cứ nhìn bà quên luôn đem cất tráp tiền thì biết. Chậc, bà nhớ con quá, cậu Tương Hách thì y như rằng bà coi hơn gia tài chúng mày ạ. Nhưng tao không có thừa nước đục thả cậu mà cắp một đồng nào của ông bà hết nhá, liệu cái tật bép xép của tụi bây "

Bây giờ cậu về rồi, bà tưởng dễ chừng mình như nằm chiêm bao. Nhưng nếu thực vậy thì bà phải ra gặp cậu nhanh nhanh trước khi tỉnh giấc, đặng còn biết cậu mập ốm thế nào, có bị người ta làm khó làm dễ gì không chứ?

Lúc này, bọn gia nhơn trong nhà lại chẳng kéo nhau ra xem cậu Tương Hách mặt ngang mũi dọc thế nào? Dù trong số chúng có người ở đây lâu, đã biết cậu tuy trước khi cậu đi tây nhưng chúng cũng không kiềm được nỗi tò mò rằng xứ sở khác sẽ thay đổi con người ta ra sao: Cậu sẽ nói tiếng tây hay tiếng tàu? Cậu có đem về thứ gì lạ lùng như cái đồng hồ quả lắc hay lịch tây treo tường như mấy ông tư bản trên tỉnh? Tóc cậu có đổi màu hay ăn mặc cổ quái làm sao? Những cậu hỏi ấy đủ sức lôi kéo chúng ra ngắm nghía con người vừa trở về từ một nơi xa xôi khác một cách kì lạ.

Cái nhà đủ lớn thì cũng không bì kịp độ ngồi lê mách lẻo của mụ vợ lão gác cổng đang loan tin từ trong bếp đến ngoài sân, cái thói ấy chẳng bao giờ mụ sửa. Tới khi nghe bên ngoài nhốn nháo tiếng người ta rì rầm nhỏ to, Mẫn Tích mới hoàn hồn. Nó vội thu dọn những mảnh vỡ trên sàn nhà rồi xỏ dép đi lẹ ra phía cổng. Người ta thấy đôi mắt trong veo của nó thường ngày lại bỗng chốc trở nên tràn trề một màu chua chát và ảo não. Đôi lúc giữa đường lại thấy nó khựng lại đắn đo, lầm bầm những cậu không đầu không đuôi:

" Quên cũng tốt...quên cũng tốt..." - rồi nó cười ngượng bước tiếp.

Nhưng ai quên? Quên cái gì?

Tới khi nào thấy bóng lưng ông bà hội đồng trước mặt thì nó mới im hẳn. Nó ngó ra, tìm kiếm dáng hình một người mà nó đã khắc sâu trong tim óc. Kia rồi! Cậu Tương Hách của nó đứng trong cái đám đầu cổ lố nhố ngoài trời dát vàng nắng trưa.

END  





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro