Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Xin lỗi

Vì quá lụy Guria nên tui xin phép sẽ thêm 1 chap về couple này

---

Minseok lặng lẽ ngồi trong góc tối của căn phòng, ánh đèn mờ nhạt từ điện thoại chiếu lên khuôn mặt nhạt nhòa nước mắt. Trên màn hình, những dòng tin tức nhấp nháy không ngừng, hình ảnh Minhyung - người mà em yêu thương hơn cả chính mình - đang nắm tay một cô gái khác, cười rạng rỡ dưới ánh đèn lung linh của công viên giải trí. Gương mặt quen thuộc, nụ cười ấy đã từng dành riêng cho em, nhưng giờ đây tất cả chỉ còn là những kí ức vỡ vụn.

Em cắn chặt môi, kìm nén cơn đau thắt trong lồng ngực. Đôi mắt trong veo thường ngày giờ đây phủ đầy sắc đỏ, ánh nhìn mờ đi bởi nước mắt chực trào. Bàn tay nhỏ bé nắm chặt chiếc điện thoại đến mức những khớp ngón tay trắng bệch, như thể em muốn bóp nát nó thành tro tàn.Không thể chịu đựng thêm nữa, Minseok lao ra khỏi phòng, trái tim đập loạn nhịp trong cơn cuồng loạn của sự đau đớn và phẫn uất. Em không cần biết, không cần chờ thêm một phút giây nào nữa. Phải có lời giải thích, phải biết lý do cho tất cả những tổn thương mà em đang gánh chịu.

Cánh cửa phòng Minhyung khẽ bật mở khi em đẩy vào, tiếng bước chân gấp gáp của em vang lên trong không gian im lặng. Trước mắt em, hắn đang ngồi yên tĩnh bên bàn, không chút lo lắng hay bối rối. Em lao tới, đôi tay run rẩy giơ chiếc điện thoại trước mặt hắn, giọng em nghẹn ngào trong từng từ:

"Minhyung... Cậu nói đi. Thế này là thế nào? Cậu giải thích đi."

Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng, thờ ơ như một lưỡi dao sắc bén xé toạc trái tim yếu ớt của em. Đôi môi hắn mím lại trước khi nhả ra từng lời nặng nề, vô cảm:

"Minseok, cậu phiền quá rồi đó."

Một cơn chấn động lan khắp cơ thể em. Phiền ư? Tình yêu của em, sự quan tâm, sự đau đớn và lo lắng mỗi khi nghĩ về hắn, tất cả đều chỉ là phiền toái sao?

Em lắc đầu, không muốn tin vào những gì vừa nghe thấy. Nước mắt bắt đầu rơi, từng giọt từng giọt như xé toạc mọi niềm tin cuối cùng em dành cho hắn. Giọng em run lên, yếu ớt và tuyệt vọng:

"Phiền? Cậu nhìn bài báo này đi. Là tin đồn hẹn hò của cậu đó. Cậu đang làm gì vậy, Minhyung?"

Hắn không nhướn mày, không một chút cảm xúc dao động nào hiện lên trong đôi mắt thẳm sâu ấy. Hắn đứng dậy, khoanh tay trước ngực, giọng nói lạnh lùng đến mức khiến em muốn ngã quỵ:

"Thì sao chứ? Liên quan gì đến cậu?"

Những lời nói ấy như hàng ngàn mũi dao xuyên thẳng vào trái tim em. Liên quan gì đến em? Phải, Minhyung, cậu là người em yêu, là người đã cùng em trải qua biết bao khoảnh khắc hạnh phúc. Nhưng giờ đây, cậu đối xử với em như một kẻ xa lạ, như thể em không hề có giá trị trong cuộc đời cậu.

"Minhyung... Cậu bị sao vậy? Tớ là người yêu của cậu. Cậu dính tin đồn hẹn hò với người khác, làm sao mà tớ có thể ngồi yên được? Hay là... chúng ta công khai nhé..."

Minhyung đột ngột mất kiểm soát. Hắn đập mạnh tay xuống bàn, tiếng vang lớn làm cả căn phòng rung lên. Hắn quay người lại, nhìn thẳng vào em, đôi mắt ánh lên sự giận dữ mà em chưa từng thấy trước đây.

"Cậu có thôi đi không? Tớ đã nói rồi, chúng ta không thể công khai. Cậu muốn sự nghiệp của tớ tiêu tan luôn à?"

Những lời nói ấy đâm thẳng vào trái tim đã rướm máu của Minseok. Em đứng yên, tay run rẩy, cố gắng kìm nén cơn đau đang nhấn chìm bản thân. Giọng nói lạnh lùng, vô tình của Minhyung cứ vang vọng trong đầu em. Tình yêu mà em dành cho hắn đã trở thành một gánh nặng sao? Em đã tự hỏi mình biết bao lần, liệu hắn có thật sự yêu em không, hay chỉ xem em như một món đồ trang trí không hơn không kém?

Minseok không thể chịu nổi thêm nữa. Em cắn chặt môi, đến mức bật máu, đôi mắt đỏ hoe không còn giấu nổi sự tổn thương. Cuối cùng, em thốt lên những lời mà em biết sẽ thay đổi tất cả:

"Minhyung, chúng ta chia tay đi."

Những lời nói ấy làm thời gian như ngừng lại. Minhyung đứng yên, ánh mắt hắn lóe lên một tia bất ngờ, nhưng chỉ trong chốc lát. Ngay lập tức, hắn bật cười nhạt nhẽo, giọng nói mang đầy vẻ chế giễu:

"Chia tay? Minseok, cậu đừng trẻ con như vậy có được không. Chỉ vì tớ không muốn công khai mà cậu muốn chia tay, có đến mức vậy không?"

Em nhắm mắt lại, giọng nói yếu ớt nhưng đầy quyết tâm:

"Trẻ con? Minhyung, tớ mệt rồi. Tớ không muốn tiếp tục nữa. Tớ không còn đủ sức để đối diện với những lời nói dối của cậu, những tin đồn không ngừng đâm thẳng vào tim tớ. Tớ mệt lắm rồi."

Minhyung sững lại, ánh mắt hắn tối đi, nhưng hắn vẫn cố giữ lấy sự kiêu ngạo trong giọng nói:

"Được, là cậu nói đó. Chia tay thì chia tay. Cậu đừng có mà hối hận."

Em không đáp, chỉ im lặng cúi đầu, lặng lẽ quay lưng rời đi. Mỗi bước chân nặng nề như đè lên trái tim đã rách nát của em. Minseok không muốn cãi vã thêm, không muốn đôi co với hắn nữa. Mọi thứ đã vượt quá giới hạn của em rồi.

Khi cánh cửa phòng khép lại, em gần như gục ngã. Từng đợt nước mắt không ngừng tuôn rơi, làm ướt đẫm cả khuôn mặt. Em run rẩy ôm chặt lấy lồng ngực, cảm giác như trái tim mình đang bị nghiền nát thành hàng ngàn mảnh vỡ, không thể nào hàn gắn lại được. Lồng ngực đau đến mức không thể thở nổi, như thể có một bàn tay vô hình siết chặt từng hơi thở của em.

Minseok đã cố gắng kiên cường suốt quãng thời gian qua, cố gắng để không rơi nước mắt trước mặt hắn. Nhưng giờ đây, trong bóng tối lặng lẽ của căn phòng, em không còn sức để kiềm chế nữa. Những tiếng nức nở khẽ khàng, không phát ra thành tiếng, nhưng lại vang vọng trong tâm trí, kéo theo cơn đau đớn dày vò.

Em mệt mỏi quá rồi. Thế giới này tàn nhẫn quá, cuộc sống này nặng nề quá. Những áp lực đến từ người hâm mộ, những kí ức đau thương từ quá khứ, sự ám ảnh về thời thơ ấu không mấy hạnh phúc, tất cả đang bóp nghẹt em từng ngày từng giờ.

Em mệt mỏi đến phát điên, không còn gì để bám víu, không còn gì để tiếp tục.

Em ngồi thẫn thờ trên giường, nhìn lọ thuốc ngủ trước mắt như thể nó là thứ duy nhất còn lại trong cuộc đời mình. Những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má, hòa vào cảm giác tê tái nơi trái tim, nhấn chìm em vào khoảng không vô tận của sự đau đớn.

Em cười nhạt, một nụ cười mang theo sự tuyệt vọng không gì tả nổi. Bàn tay run rẩy mở nắp lọ thuốc, từng viên thuốc trút vào lòng bàn tay lạnh giá như chính tâm hồn em lúc này. "Không sao đâu, chỉ cần chìm vào giấc ngủ là sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa..." Em tự nhủ trong đầu, nuốt gọn tất cả những viên thuốc đó với một hy vọng mờ nhạt rằng giấc ngủ này sẽ kéo dài mãi mãi.

Em nằm xuống giường, đôi mắt khép hờ, hơi thở nhẹ nhàng chìm vào bóng tối sâu thẳm. Em mệt mỏi quá rồi, chẳng còn gì níu kéo em ở thế giới này nữa. Trong cơn mê man, em chỉ cảm thấy trái tim mình như đang trôi dạt vào hư không, xa dần, xa dần... và rồi tất cả chìm vào tĩnh lặng.

---

Bên ngoài, không khí trong ngôi nhà chung vẫn bình lặng như mọi ngày. Tiếng đồng hồ trên tường kêu tích tắc đều đều. Đội trưởng Lee Sanghyeok bước đến trước cửa phòng của em, nhẹ nhàng gõ cửa:

"Minseok ơi, anh vào được không?" Giọng nói của anh dịu dàng, lo lắng, nhưng không nhận được lời đáp.

"Minseokie... em vẫn đang ngủ hả? Mau dậy đi, đến giờ ăn tối rồi..." Tiếng anh tiếp tục vang lên, nhưng phòng em vẫn im lặng như một thế giới khác biệt hoàn toàn. Linh cảm chẳng lành dâng lên trong lòng, anh đứng một lát rồi quyết định mở cửa bước vào.

Căn phòng tối om, ánh đèn không được bật lên, không khí lạnh lẽo bao trùm. Trên giường, em vẫn nằm đó, thân hình nhỏ bé không hề nhúc nhích. Sanghyeok tiến lại gần, lòng anh dấy lên một nỗi lo sợ không tên. Khi anh chạm vào tay em, cảm giác lạnh giá từ cơ thể em lan ra làm anh chết lặng. Anh vội đưa tay kiểm tra hơi thở của em, nhưng tất cả đều đã quá muộn.

"Minseok... em ấy... em ấy ngừng thở rồi..." Giọng anh nghẹn lại, đôi mắt mở lớn nhìn em, không thể tin vào điều vừa xảy ra.

Ngay lập tức, tin nhắn được gửi đi trong nhóm chat, và chẳng bao lâu sau Minhyung đã có mặt.

Cậu lao đến phòng em, gương mặt hốc hác đầy lo lắng. Khi nhìn thấy cơ thể em nằm bất động trên giường, ánh mắt cậu đột ngột dại đi. Cậu tiến đến, quỳ xuống bên giường, run rẩy ôm lấy em vào lòng.

"Minseok... cậu ơi, tỉnh lại đi... Tỉnh lại đi mà!" Giọng nói của Minhyung vỡ vụn trong từng câu chữ. Cậu lay người em, cố gắng tìm lại chút sự sống, nhưng thân thể em đã lạnh lẽo, im lìm trong vòng tay cậu.

Nước mắt bắt đầu trào ra, từng giọt rơi xuống khuôn mặt thanh tú đã không còn chút sinh khí của em. "Xin cậu, đừng bỏ tớ mà đi... Xin cậu... hãy tỉnh lại đi!" Giọng Minhyung khẩn thiết, đầy sự hối hận, nhưng em đã ra đi vĩnh viễn.

Sanghyeok đứng bên cạnh, trên tay là tờ giấy mỏng manh nhưng nặng nề như cả thế giới đang đè lên. Đó là lá thư cuối cùng em để lại. Anh phải hắng giọng mấy lần, đôi mắt đỏ hoe, rồi mới có thể đọc từng dòng chữ mà em đã viết, những dòng chữ cuối cùng em gửi lại cho cuộc đời này.

---

"Khi mọi người đọc được lá thư này, có lẽ em đã không còn trên cõi đời này nữa. Em xin lỗi mọi người, vì em không thể tiếp tục thêm được nữa. Em xin lỗi vì em yếu đuối, xin lỗi vì đã làm mọi người phải lo lắng...

Thật sự, em cảm thấy như trái tim mình đã vỡ nát từ rất lâu rồi, chỉ là mọi người không nhận ra mà thôi. Dưới vẻ ngoài vui tươi, lạc quan ấy, chẳng ai thấy được sự cô đơn và đau đớn đang xé nát tâm hồn em từng ngày. Em đã tự tổn thương bản thân mình, tự tạo ra những vết cắt trên da thịt chỉ để xoa dịu phần nào nỗi đau trong lòng.

Có lẽ, nhìn dòng máu đỏ tươi chảy ra từ cánh tay là cách duy nhất để em cảm thấy rằng em vẫn còn sống. Nhưng giờ đây, tâm hồn em đã chết thật rồi. Em đã chết trong những suy nghĩ tiêu cực, trong dòng nước mắt mà chẳng ai biết đến.

Minhyung à, tớ xin lỗi. Có lẽ tớ đã quá trẻ con khi không thể hiểu được cách yêu của cậu. Nhưng Minhyung à, đã bao nhiêu lần tớ phải chứng kiến cậu đi bên những cô gái khác, bao nhiêu lần tớ tự hỏi lòng liệu cậu có thật sự yêu tớ hay không. Xin lỗi vì tớ quá yếu đuối, vì tớ không thể chịu đựng thêm được nữa. Tớ nghĩ rằng mình không xứng đáng được yêu thương. Tớ mệt mỏi lắm rồi, thật sự không còn chút động lực nào để tiếp tục sống nữa.

Mỗi ngày trôi qua, tớ đều phải cố gắng nén lại những giọt nước mắt, nén lại nỗi buồn trong lòng để giữ cho mọi thứ trông có vẻ ổn. Nhưng thật sự, bên trong tớ đã vỡ vụn mất rồi. Tớ không muốn làm phiền ai nữa, không muốn chia sẻ nỗi đau của mình với bất kỳ ai. Tớ chỉ muốn giữ nó cho riêng mình, để rồi lặng lẽ ra đi trong yên bình.

Em xin lỗi mọi người vì đã không thể ở bên cạnh lâu hơn. Xin mọi người hãy sống thật tốt, hãy sống thay cho cả phần của em nữa nhé. Em yêu mọi người rất nhiều, nhưng em đã quá mệt mỏi rồi."

---

Giọng của Sanghyeok nghẹn lại ở dòng chữ cuối cùng, nước mắt anh tràn ra, không thể kìm nén được nữa. Cả căn phòng bỗng chốc chìm vào không khí tang thương đến tận cùng. Không ai nói một lời nào, tất cả đều lặng lẽ rơi nước mắt, để mặc cho nỗi đau tràn ngập trong tim.

Minhyung quỳ gục xuống bên giường, ôm lấy em thật chặt. Cậu hối hận, hối hận đến tận cùng. "Minseok à... xin lỗi cậu... Tớ xin lỗi cậu mà... Tớ yêu cậu, thật sự yêu cậu mà..." Những lời nói của cậu như gió thoảng qua, chẳng thể đánh thức người đã ra đi.

---

Cậu biết mình đã sai. Những lần né tránh, những lần vô tình làm em tổn thương, những lời nói vô tâm đã khiến em dần xa rời cậu. Cậu đã không biết cách yêu em đúng nghĩa, đã không thể cho em cảm giác an toàn, và bây giờ, cái giá mà cậu phải trả là mất em mãi mãi.

"Ước gì... tất cả chỉ là một giấc mơ... Ước gì khi tớ tỉnh lại, cậu sẽ vẫn ở đây, sẽ vẫn cười với tớ..."

 Minhyung lẩm bẩm, đôi mắt anh giờ đây chỉ còn là khoảng trống của sự đau đớn và mất mát.

Nhưng dù có cầu nguyện bao nhiêu, có khóc bao nhiêu, em cũng sẽ chẳng bao giờ trở về bên cậu nữa. Em đã đi thật rồi, đi về nơi mà cậu không thể chạm tới, không thể đưa em trở lại.

"Minhyung à, tớ đi rồi. Cậu ở lại phải sống thật vui vẻ nhé. Nhất định phải quên tớ đi, yêu một người tốt hơn tớ nhé. Mặt trời của tớ ơi, cún nhỏ của cậu đi đây. Yêu cậu rất nhiều."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro