Ranh giới giữa tình yêu và sự phản bội
Trong không gian căng tràn sức sống và nhiệt huyết của một đội tuyển LMHT đỉnh cao, nơi những cuộc chiến trên sàn đấu Liên Minh Huyền Thoại không chỉ quyết định sự thắng bại mà còn khắc sâu trong mỗi người sự đoàn kết, gắn bó, giữa những chiến lược phức tạp và tinh thần chiến đấu, một mối tình âm thầm nảy nở.
Ryu Minseok, tuyển thủ xuất sắc ở vị trí trợ thủ của đội tuyển T1, vốn được đồng đội và người hâm mộ trìu mến gọi bằng cái tên "quái vật thiên tài". Một tuyển thủ với kỹ năng điêu luyện, nhưng cũng có phần dè dặt, e ấp mỗi khi đứng trước ánh đèn sân khấu và ống kính truyền thông. Thế nhưng, phía sau vẻ ngoài lạnh lùng đó, Minseok luôn che giấu một trái tim cuồng nhiệt yêu thương, đặc biệt dành riêng cho Moon Hyeonjun – người đi rừng tài hoa của đội, với nickname "Oner".
Ban đầu, Minseok và Hyeonjun chỉ là đồng đội, những người chiến binh cùng nhau sát cánh trong các trận đấu sinh tử. Nhưng theo thời gian, mối quan hệ giữa họ dần trở nên khắng khít, sâu đậm. Trong những giờ luyện tập căng thẳng, ánh mắt của Minseok lặng lẽ dõi theo Hyeonjun, và gã cũng đáp lại bằng những cái nhìn ấm áp, ngọt ngào. Những khoảnh khắc bên nhau, dù là khi ăn uống, luyện tập hay chia sẻ niềm vui, nỗi buồn của cuộc sống thường ngày, đều trở thành chất liệu gắn kết trái tim của cả hai.
Tình yêu của họ không phải là thứ dễ dàng nhận ra dưới ánh sáng hào nhoáng của thế giới LMHT. Nó lặng lẽ như ngọn nến thắp trong đêm tối, tỏa sáng nhưng chỉ dành cho đôi bên cảm nhận. Chỉ có những cái nhìn trao nhau, những cử chỉ dịu dàng khi không có ai xung quanh mới là bằng chứng cho mối tình vụng trộm nhưng đong đầy chân thành ấy.
Thế nhưng, tình yêu đó, tưởng chừng mãi mãi bền vững, lại bắt đầu nứt vỡ khi Park Sunhee – nữ quản lý mới của đội tuyển – xuất hiện.
---
Park Sunhee là người phụ nữ đẹp, sắc sảo và đầy tham vọng. Ngay từ khi mới bước chân vào đội tuyển T1 với vai trò quản lý, cô ta đã nhanh chóng thu hút ánh nhìn của mọi người nhờ ngoại hình cuốn hút và khả năng lãnh đạo mạnh mẽ. Tuy nhiên, ẩn sâu bên trong vẻ bề ngoài ấy là sự mưu mô và toan tính. Sunhee, ngay từ những ngày đầu, đã để mắt đến Moon Hyeonjun. Với cô ta, Hyeonjun không chỉ là một tuyển thủ tài năng, mà còn là một chiến lợi phẩm, một thứ phải chiếm hữu bằng mọi giá.
Ban đầu, Sunhee chỉ là một người phụ nữ hay trò chuyện và quan tâm đến Hyeonjun, tìm cách kéo dài những cuộc nói chuyện sau giờ tập luyện, tạo cơ hội để hai người gần gũi hơn. Nhưng khi nhận ra ánh mắt dịu dàng mà Hyeonjun dành cho Minseok, và sự ấm áp trong từng lời nói, từng hành động mà hai người dành cho nhau, Sunhee hiểu rằng giữa họ không chỉ có tình đồng đội đơn thuần. Cô ta quyết tâm phải chiếm lấy Hyeonjun, và để làm được điều đó, Minseok phải bị đẩy khỏi cuộc đời gã.
Những lời bóng gió về Minseok dần dần xuất hiện trong những cuộc trò chuyện với Hyeonjun. Sunhee tìm mọi cách để gieo vào đầu Hyeonjun những nghi ngờ vô căn cứ về Minseok. Cô ta nói về việc Minseok gần gũi với các đồng đội khác, về những lần Minseok dành quá nhiều thời gian cho quản lý cũ của đội. Hyeonjun ban đầu không tin, nhưng những hạt giống ngờ vực ấy dần dần bén rễ trong lòng gã.
---
Một ngày, Sunhee quyết định hành động. Cô ta đã lên kế hoạch kỹ lưỡng, một cái bẫy hoàn hảo để ly gián hai người. Hôm đó, sau một buổi tập luyện căng thẳng, Minseok được mời đến phòng riêng của Sunhee để bàn bạc về chiến thuật cho trận đấu sắp tới. Nhưng trong cốc nước mà Minseok nhận từ tay Sunhee, cô ta đã bỏ vào đó thứ thuốc khiến cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Không chỉ Minseok, một quản lý khác của đội cũng rơi vào cái bẫy của Sunhee. Cả hai bị cô ta đưa vào phòng ngủ, đặt cạnh nhau trên chiếc giường lộn xộn như thể vừa xảy ra một chuyện không nên thấy. Cô ta không chần chừ gọi cho Hyeonjun, giả vờ hốt hoảng báo rằng Minseok đang ở trong tình trạng đáng ngờ với người khác.
Hyeonjun lao đến, và cảnh tượng trước mắt khiến gã như bị một lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim. Minseok đang nằm trên giường cùng với một người đàn ông khác, trong căn phòng của Sunhee. Không một lời giải thích nào có thể làm giảm đi cơn giận dữ đang bùng cháy trong lồng ngực của gã. Tất cả những lời đồn đại, những nghi ngờ mà Sunhee từng gieo vào đầu Hyeonjun giờ như trở thành sự thật không thể chối cãi.
Minseok tỉnh dậy trong cơn mơ hồ, chỉ kịp nhận ra ánh mắt của Hyeonjun tràn đầy đau đớn và phẫn nộ. Cậu cố gắng giải thích, nhưng lời nói của cậu rơi vào khoảng không trống rỗng, bởi Hyeonjun đã hoàn toàn mất niềm tin. Gã quay lưng bỏ đi, để lại Minseok ngồi bần thần trên chiếc giường lạnh lẽo.
---
Minseok đã không còn nơi nào để bám víu. Cậu cố gắng liên lạc với Hyeonjun, gửi hàng chục tin nhắn, gọi vô số cuộc điện thoại, nhưng tất cả đều bị gã phớt lờ. Cậu cảm thấy như bị dồn đến đường cùng, khi cả người mình yêu thương nhất cũng không còn tin tưởng mình. Cơn tuyệt vọng như cơn sóng dữ dội vỗ vào lòng, cuốn trôi đi mọi hy vọng mong manh.
Cả đội tuyển T1 không ai hay biết về chuyện xảy ra giữa Minseok và Hyeonjun. Trên sàn đấu, Minseok vẫn phải cầm chắc chuột, giữ vững vị trí của mình, nhưng bên trong, trái tim cậu như vỡ nát thành từng mảnh. Mỗi khi nhìn thấy Hyeonjun trên sàn tập, cậu lại nhớ về ánh mắt đong đầy yêu thương ngày nào, giờ chỉ còn lại sự lạnh lẽo và xa cách.
Một đêm, khi cả đội đang chuẩn bị cho giải đấu lớn sắp tới, Minseok đã đưa ra quyết định cuối cùng. Cậu không thể chịu đựng thêm nỗi đau này nữa. Cậu muốn chứng minh sự trong sạch của mình, nhưng cũng biết rằng, không một lời giải thích nào có thể khiến Hyeonjun quay lại. Chỉ có cái chết mới có thể nói lên sự thật.
Đêm đó, Minseok lặng lẽ bước vào căn phòng nhỏ, đóng sầm cánh cửa sau lưng như muốn ngăn cách bản thân với cả thế giới bên ngoài. Căn phòng tối tăm, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn bàn, hắt lên khuôn mặt gầy gò và đôi mắt trũng sâu của cậu. Trong gương, hình ảnh phản chiếu của chính mình nhòe đi, mờ nhạt và xa lạ. Cậu nhìn sâu vào đôi mắt ấy, đôi mắt từng sáng rực niềm tin và tình yêu, giờ đây chỉ còn lại bóng tối và tuyệt vọng.
Trên bàn, một lá thư đang chờ đợi, những dòng chữ viết vội vàng bằng tay run rẩy, mỗi nét mực như khắc sâu vào giấy bởi nỗi đau thấu tận tâm can.
"Hyeonjun, nếu em chết đi, liệu anh có tin em không?"
Đó là câu hỏi cuối cùng, tuyệt vọng nhất, nhưng cũng là câu hỏi mà Minseok biết mình sẽ không bao giờ nhận được câu trả lời.
Cậu nhẹ nhàng đặt tay lên mặt bàn, đôi bàn tay đã từng mạnh mẽ bảo vệ người mình yêu giờ đây trở nên yếu ớt đến lạ. Ngay cạnh lá thư, con dao nhỏ nằm lặng lẽ, như một lời mời gọi cuối cùng của số phận. Minseok nhấc nó lên, cảm nhận sự lạnh lẽo từ kim loại thấm vào da thịt. Cậu đưa lưỡi dao lướt qua cổ tay mình, từng động tác chậm rãi, như thể đang vẽ những đường cuối cùng lên cuộc đời mình.
Ngay khi đầu lưỡi dao chạm vào da, cậu cảm nhận được một cơn đau rát sắc bén, nhưng cơn đau thể xác ấy chỉ là một gợn sóng nhỏ so với cơn bão cảm xúc đang gào thét trong lòng cậu. Máu từ từ chảy ra, đỏ thẫm, lặng lẽ nhỏ từng giọt xuống sàn nhà. Những giọt máu ấy như những giọt nước mắt âm thầm, nặng nề và câm lặng, không ai có thể nghe thấy, không ai có thể thấu hiểu.
Cơ thể Minseok bắt đầu trở nên nhẹ bẫng, như thể mọi sức lực, mọi đau đớn đang từ từ rời khỏi cậu theo dòng máu ấm nóng. Cậu ngã xuống, đôi chân không còn đủ sức để gượng dậy. Thế giới xung quanh dần trở nên mờ ảo, nhưng đôi mắt cậu vẫn cố gắng mở, cố gắng hướng về bức ảnh của Hyeonjun đặt trên bàn. Khuôn mặt Hyeonjun vẫn tươi cười trong ảnh, nhưng giờ đây nụ cười ấy chỉ còn là một vết cắt sâu vào trái tim Minseok.
"Hyeonjun... anh có nhớ em không?"
Cậu thầm thì, giọng nói yếu ớt đến mức chỉ như một làn gió thoảng. Cậu mơ hồ mong đợi một lời đáp, một tiếng gọi từ Hyeonjun, nhưng tất cả chỉ là sự im lặng vô tận. Đôi mắt Minseok dần khép lại, như cánh cửa của cuộc đời cũng đang từ từ khép lại với cậu. Hình ảnh Hyeonjun, dù đã nhạt nhòa, vẫn là thứ cuối cùng cậu muốn giữ lấy, như một tia sáng mong manh trong bóng tối đang bao phủ.
Cơn đau nhức nhối dần tan biến, thay vào đó là sự lạnh lẽo thâm sâu từ bên trong. Trái tim Minseok yếu ớt đập những nhịp cuối cùng, mỗi nhịp là một lời từ biệt lặng lẽ với thế gian. Trong giây phút cuối cùng, cậu mong mỏi một phép màu nào đó, mong rằng Hyeonjun sẽ đến, sẽ ôm lấy cậu và thì thầm rằng tất cả chỉ là hiểu lầm, rằng gã chưa bao giờ mất đi niềm tin nơi cậu.
Nhưng phép màu không đến. Chỉ có bóng tối đen đặc đang dần nuốt chửng lấy mọi thứ. Hơi thở của Minseok ngắt quãng, yếu ớt như ngọn đèn dầu mỏng manh trước cơn gió mạnh. Cậu biết mình sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, sẽ không bao giờ được nhìn thấy Hyeonjun, không còn có thể yêu gã, không còn có thể chứng minh sự trong sạch của mình.
Trước khi mọi thứ hoàn toàn vụt tắt, một giọt nước mắt cuối cùng lăn dài trên má Minseok. Cậu không còn cảm thấy đau đớn, chỉ còn lại một nỗi buồn sâu thẳm, tiếc nuối cho một tình yêu chưa bao giờ được cứu rỗi. Cậu đã rời bỏ cuộc đời này, để lại phía sau một trái tim vỡ vụn và một tình yêu không bao giờ được đáp lại.
Và rồi, tất cả trở nên tĩnh lặng, như chưa từng có một trái tim đau khổ nào thổn thức trong đêm tối ấy. Minseok đã ra đi, mang theo cả tình yêu và niềm tin của mình vào cõi vĩnh hằng.
---
Khi Hyeonjun nhận được cuộc gọi báo tin từ một trong những thành viên đội tuyển, gã cảm thấy một nỗi lo lắng bất an bao trùm. Những lời của người đồng đội vang lên trong đầu như một cơn ác mộng: "Minseok... Cậu ấy... đã tự kết liễu đời mình." Gã gần như ngã quỵ, đôi chân như mất đi sức lực, và trái tim gã chìm sâu trong cơn hoảng loạn.
Chạy vội về phòng của Minseok, Hyeonjun đẩy cửa vào. Cảnh tượng trước mắt khiến gã như muốn nghẹt thở. Minseok nằm đó, bất động, trong vũng máu đỏ thẫm đã khô cứng lại trên nền nhà. Đôi mắt cậu nhắm nghiền, và trên khuôn mặt trắng nhợt, vẫn còn đó vẻ bình thản đến kỳ lạ, như thể cậu đã tìm thấy sự bình yên sau cùng trong cái chết.
Trên bàn, bức thư của Minseok nằm ngay ngắn, chỉ chờ được đọc. Hyeonjun chầm chậm bước tới, đôi tay run rẩy nhặt lấy lá thư. Đọc từng dòng chữ run rẩy nhưng đầy tuyệt vọng của Minseok, gã như thể bị từng nhát dao cứa vào tim.
"Hyeonjun à,
Anh có biết em yêu anh đến mức nào không? Em chưa bao giờ muốn bất cứ điều gì ngoài hạnh phúc của anh, ngoài việc được đứng cạnh anh và cùng anh chiến đấu. Nhưng giờ đây, mọi thứ đã sụp đổ. Anh không tin em nữa, và điều đó làm em đau đớn hơn bất kỳ thứ gì trên đời này.
Em không biết phải làm gì để chứng minh sự trong sạch của mình, nhưng em chỉ có thể nghĩ đến một cách duy nhất... là ra đi, để anh hiểu rằng em chưa bao giờ phản bội anh.
Nếu cái chết của em có thể giúp anh biết được sự thật, thì em sẵn sàng. Nhưng xin đừng hận em, vì em không hận anh. Em yêu anh, Hyeonjun, đến giây phút cuối cùng."
Những lời lẽ cuối cùng của Minseok như một lời thì thầm nhẹ nhàng nhưng ám ảnh, vang vọng trong đầu Hyeonjun. Từng chữ, từng câu như găm sâu vào tâm trí gã, khiến gã nhận ra sự thật mà gã đã không chịu lắng nghe: Minseok không hề phản bội, và chính gã, trong cơn mê muội của sự nghi ngờ, đã khiến người gã yêu thương nhất phải tìm đến cái chết để chứng minh sự vô tội của mình.
Hyeonjun ngã quỵ bên cạnh thân thể lạnh giá của Minseok. Nỗi hối hận tràn ngập lấy gã, không cách nào cứu vãn. Gã ôm lấy Minseok, nghẹn ngào gọi tên cậu trong tuyệt vọng, nhưng giờ đây tất cả đã quá muộn. Gã đã đánh mất Minseok mãi mãi, và không có gì có thể đưa cậu trở lại.
---
Thời gian trôi qua sau cái chết của Minseok, nhưng đối với Hyeonjun, mỗi ngày là một cơn ác mộng không hồi kết. Gã sống trong nỗi dằn vặt vô tận, tự trách mình vì đã không tin tưởng Minseok, vì đã để sự nghi ngờ mù quáng dẫn lối cho sự chia cắt không thể cứu vãn. Nhưng nỗi đau của gã không chỉ dừng lại ở sự mất mát. Khi gã bình tĩnh hơn và bắt đầu xâu chuỗi mọi sự kiện, sự thật về những âm mưu đen tối của Park Sunhee dần lộ diện.
Những lời bóng gió, những hành động mờ ám mà Sunhee đã dùng để gieo rắc sự nghi ngờ vào tâm trí Hyeonjun, tất cả giờ đây hiện lên rõ ràng. Gã nhận ra rằng mình đã bị cô ta điều khiển, và rằng cái chết của Minseok không chỉ là kết quả của sự ngờ vực trong trái tim gã, mà còn là sự sắp đặt tàn nhẫn từ người phụ nữ đầy tham vọng ấy.
Cơn giận dữ bùng lên trong Hyeonjun như một ngọn lửa thiêu đốt, nhưng lần này, ngọn lửa đó không phải là để hủy hoại thêm bất cứ điều gì mà gã đã có. Gã quyết định sẽ trả thù, sẽ đòi lại công lý cho Minseok, người mà gã đã quá yêu thương nhưng cũng đã quá muộn màng để bảo vệ.
Hyeonjun lên kế hoạch một cách tỉ mỉ, như một chiến lược gia sắp xếp từng bước đi trong trận đấu sinh tử. Gã không công khai đối đầu với Sunhee, mà từ từ bóc trần những sai lầm và sự giả tạo của cô ta trong đội tuyển. Gã thu thập chứng cứ, từ những lời dối trá mà cô ta đã gieo rắc đến những hành vi thao túng và hãm hại Minseok. Từng chút một, Hyeonjun phá hủy sự nghiệp của Sunhee, khiến cô ta mất đi lòng tin từ ban lãnh đạo và các tuyển thủ trong đội. Cuối cùng, cô ta bị sa thải trong sự nhục nhã, không còn con đường nào để quay lại với thế giới LMHT nữa.
Nhưng sự trả thù của Hyeonjun, dù thành công, không mang lại cho gã sự thanh thản. Gã đã đánh mất điều quý giá nhất trong cuộc đời mình, và không một sự trả thù nào có thể lấp đầy khoảng trống mà Minseok để lại.
---
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Hyeonjun đứng trước mộ của Minseok, đôi mắt mệt mỏi nhìn vào dòng chữ khắc tên người mình yêu thương. Mọi sự đã qua đi, nhưng nỗi đau trong lòng gã vẫn còn đó, dai dẳng và không bao giờ phai nhòa.
Gã quỳ xuống bên cạnh mộ, đôi tay run rẩy chạm vào bia đá lạnh lẽo. Trong sự im lặng của buổi chiều tà, Hyeonjun thì thầm những lời mà gã chưa bao giờ có thể nói với Minseok khi cậu còn sống.
"Minseok à, anh xin lỗi... Anh đã sai rồi. Anh đã không tin em, đã để những lời nói dối phá hủy tình yêu của chúng ta. Anh đã mất em rồi, và không gì có thể đưa em trở lại. Nhưng anh muốn em biết rằng, anh luôn yêu em, từ sâu thẳm trái tim anh. Anh mong rằng ở nơi xa ấy, em sẽ tìm thấy sự bình yên mà anh không thể mang lại cho em khi còn sống..."
Gió khẽ thổi qua, mang theo những âm thanh của buổi chiều lặng lẽ. Hyeonjun đứng lên, đôi mắt gã vẫn ướt đẫm nước mắt, nhưng gã biết rằng, dù đau đớn đến mức nào, cuộc đời vẫn phải tiếp tục. Minseok đã ra đi, và gã sẽ phải sống với nỗi đau ấy đến tận cuối đời.
Tình yêu của họ, một lần đã nở rộ giữa những trận chiến khốc liệt trên sàn đấu, giờ đây chỉ còn lại trong ký ức, vĩnh viễn là một câu chuyện đau buồn không thể nào quên.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro