Muộn màng
Ryu Minseok bước chân vào trụ sở T1 với trái tim không ngừng rung động. Em nhớ như in cảm giác choáng ngợp khi lần đầu tiên nhận được tin mình trúng tuyển vào đội tuyển huyền thoại. Đứng giữa những biểu tượng của làng Liên Minh Huyền Thoại, Minseok khó có thể kiềm chế sự ngưỡng mộ và khao khát chinh phục. Nhưng trong tất cả những gương mặt đó, ánh mắt của Lee Sanghyeok – người mà cả thế giới tôn vinh với biệt danh Quỷ Vương Bất Tử – lại khiến em cảm thấy như trái tim mình ngừng đập. Sanghyeok không chỉ là huyền thoại, mà còn là người mà Minseok muốn đến gần, muốn được kề bên.
Những ngày tháng tập luyện trôi qua, Minseok và Sanghyeok dần phát triển một mối liên kết đặc biệt, thoạt đầu là sự ăn ý trên sàn đấu, sau đó là những khoảnh khắc ngoài giờ tập, khi cả hai cùng ngồi lại với nhau, trò chuyện về đủ thứ. Những ánh nhìn trao nhau trong im lặng, những nụ cười thoảng qua mà không ai khác hiểu được, tất cả dường như đang vẽ nên một câu chuyện lãng mạn, đầy tinh tế và e dè, giữa nơi mà những cuộc chiến khốc liệt nhất đang diễn ra.
"Em có nghĩ rằng mình sẽ thay đổi thế giới không, Minseok?" Sanghyeok bất chợt hỏi, khi cả hai ngồi trên băng ghế ngoài sân tập.
"Thay đổi thế giới? Em chỉ cần được ở bên anh mãi thôi." Minseok đáp, trong lòng ngập tràn cảm xúc, dù câu nói của em chỉ được thốt ra bằng giọng đùa cợt. Từ sâu thẳm, Minseok biết rõ rằng tình cảm em dành cho Sanghyeok là thật, và dẫu khoảng cách giữa họ dường như không thể xóa nhòa – từ vị trí trong đội, danh tiếng đến kinh nghiệm – em vẫn không thể ngăn mình bị cuốn vào thứ cảm xúc mạnh mẽ đó.
Dần dần, từng ngày trôi qua, khoảng cách giữa họ dần biến mất, và giữa họ không còn là đồng đội thông thường, mà là một điều gì đó sâu sắc hơn.
---
Mọi thứ tưởng chừng như hoàn hảo. Sanghyeok tiếp tục khẳng định mình là một huyền thoại sống, dẫn dắt T1 qua từng chiến thắng vang dội. Minseok, với vị trí hỗ trợ, không ngừng tỏa sáng như một ngôi sao mới. Em luôn đứng sau, bảo vệ người mà em yêu thương nhất. Nhưng có lẽ, trong sự vô tư và hồn nhiên của mình, Minseok đã quên mất rằng, tình yêu đôi khi không phải là tất cả để giữ cho mọi thứ nguyên vẹn.
Em không nhận ra rằng, khi cậu đùa vui sau những buổi tập hay lơ là trong các cuộc họp chiến thuật, Sanghyeok đang dần gánh chịu một áp lực vô hình. Minseok vẫn luôn tin tưởng rằng sự nghiệp của Sanghyeok là bất diệt, như chính biệt danh Quỷ Vương Bất Tử. Nhưng sự thật thì khác, rất khác. Những trận thua không mong đợi bắt đầu đến, và mỗi lần như thế, Minseok không thể không nhận ra sự thất vọng thoáng qua trong ánh mắt của Sanghyeok, dù anh không bao giờ nói ra.
"Anh không trách em đâu," Sanghyeok nói, vẫn nở nụ cười dịu dàng như mọi khi. Nhưng trong đáy mắt anh, Minseok có thể thấy một nỗi buồn không thể giấu kín. "Anh chỉ nghĩ... có lẽ chúng ta cần tập trung hơn."
Minseok chỉ cười, nghĩ rằng đó chỉ là một lời nhắc nhở nhẹ nhàng. Cậu không ngờ rằng chính sự vô tư của mình đã dần tạo nên một khoảng cách giữa họ, lớn dần mỗi ngày. Những khoảnh khắc cậu mải chơi, vô tình quên đi rằng Sanghyeok cần một người đồng đội vững vàng, không chỉ trong trận đấu mà còn trong cuộc sống.
---
Sanghyeok, người từng đứng trên đỉnh cao của danh vọng, giờ đây đang dần chạm đến bờ vực của sự suy sụp. Những trận thua liên tiếp, những lời chỉ trích không ngừng từ phía người hâm mộ, và gánh nặng của sự kỳ vọng đè lên vai một huyền thoại đang tàn phai. Sanghyeok không nói gì, nhưng Minseok hiểu rằng mọi thứ đang trở nên quá sức với anh.
"Minseok, anh xin lỗi..." Sanghyeok khẽ thì thầm trong một đêm khuya, khi cả hai nằm cạnh nhau trong bóng tối. "Anh không thể tiếp tục như thế này."
Minseok không thể nói nên lời. Em cảm thấy một nỗi đau xuyên thấu lòng ngực, khi nhận ra mình đã vô tình trở thành một phần của sự suy tàn ấy. Em đã không nhận thấy những vết nứt dần xuất hiện trong sự nghiệp của Sanghyeok, và giờ đây, em không thể cứu vãn được gì.
Ngày cuối cùng Minseok nhìn thấy Sanghyeok là một ngày mưa. Không có cãi vã, không có lời chia tay, chỉ có sự im lặng lạnh lẽo giữa họ. Ánh mắt của Sanghyeok nhìn Minseok, không còn là sự ấm áp như những ngày đầu, mà thay vào đó là một nỗi thất vọng sâu thẳm. Minseok không cần nghe thêm bất cứ lời nào, em biết, tình yêu giữa họ đã đổ vỡ cùng với sự nghiệp của Sanghyeok.
---
Minseok ngồi trong phòng tắm, để dòng nước lạnh buốt chảy tràn qua cơ thể. Ký ức về từng khoảnh khắc giữa em và Sanghyeok hiện về rõ rệt trong tâm trí – từng nụ cười, từng cái chạm nhẹ như vô tình. Nếu có thể quay lại, Minseok sẽ làm tất cả khác đi. Em sẽ quan tâm hơn, sẽ lắng nghe nhiều hơn, sẽ ở bên cạnh Sanghyeok khi anh cần thay vì chỉ đứng nhìn anh chìm trong áp lực.
"Nếu có thể làm lại..." Minseok thì thầm, nước mắt hòa cùng dòng nước lạnh lẽo, chảy tràn. Em muốn một lần nữa được ở bên cạnh Sanghyeok, được sửa chữa những sai lầm đã dẫn đến sự đổ vỡ này.
Rồi trong cơn mê man của sự mệt mỏi, Minseok chìm vào giấc ngủ sâu.
---
Khi Minseok tỉnh dậy, cậu nhận ra ánh sáng xung quanh có gì đó rất lạ. Đó không phải là căn phòng nơi cậu đã sống sau khi mọi thứ sụp đổ. Minseok cảm thấy tim mình đập nhanh hơn khi nhận ra mình đang ở đâu. Đây chính là căn phòng của cậu, ngày đầu tiên gia nhập T1.
"Không thể nào..." Minseok thì thầm, cảm giác vừa ngỡ ngàng vừa lo lắng bao phủ. Em đã quay trở lại quá khứ. Ngày đó – ngày định mệnh mà em đã gặp Sanghyeok.
Trái tim Minseok trào dâng cảm xúc. Em hiểu rằng đây là cơ hội thứ hai. Lần này, em sẽ không để mọi thứ trượt khỏi tầm tay.
---
Minseok dốc hết sức vào từng buổi tập, từng trận đấu. Lần này, em không còn là chàng trai vô tư ngày nào. Em chăm chỉ hơn, kiên nhẫn hơn, và luôn ở bên cạnh Sanghyeok, không chỉ trên sân đấu mà còn trong cuộc sống. Minseok học cách lắng nghe, chia sẻ những áp lực mà Sanghyeok đang gánh chịu, từng bước từng bước giúp anh vượt qua mọi khó khăn. Em hiểu rằng, sự nghiệp của Sanghyeok không chỉ là danh hiệu, mà còn là những khoảnh khắc khó khăn và cô độc.
Thành công dần trở lại với T1, và Sanghyeok một lần nữa tỏa sáng như Quỷ Vương Bất Tử. Nhưng đối với Minseok, niềm vui lớn nhất không nằm ở những chiếc cúp hay chiến thắng, mà là ánh mắt rực sáng và nụ cười của Sanghyeok khi anh nhìn em, với tất cả sự tin tưởng và yêu thương.
Một buổi tối sau trận thắng vang dội, họ ngồi bên nhau trên ban công, ánh đèn thành phố lấp lánh phía xa. Sanghyeok quay sang nhìn Minseok, đôi mắt sâu thẳm và ấm áp hơn bao giờ hết. Cả hai chìm trong im lặng, không cần nói lời nào, bởi ánh mắt đã nói lên tất cả. Những hiểu lầm, những tổn thương, và những sai lầm của quá khứ giờ chỉ còn là dĩ vãng xa xôi.
"Minseok," Sanghyeok khẽ gọi tên em, giọng nói nhẹ nhàng như một làn gió mát. "Cảm ơn em vì đã luôn ở bên cạnh anh."
Minseok mỉm cười, lòng nhẹ bẫng như cánh hoa vừa chạm đất. "Không phải cảm ơn gì đâu. Em chỉ muốn ở bên anh, mãi mãi."
Sanghyeok không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay Minseok, như một lời hứa thầm lặng mà không cần đến ngôn từ. Trong khoảnh khắc đó, tất cả những áp lực, những thăng trầm của cuộc sống như tan biến, chỉ còn lại sự bình yên dịu ngọt giữa hai trái tim cùng chung nhịp đập.
Ngoài kia, ánh đèn thành phố vẫn rực sáng, nhưng đối với Minseok và Sanghyeok, họ đã tìm thấy ánh sáng thật sự – ánh sáng của tình yêu và sự đồng cảm, của sự gắn kết vượt qua mọi thử thách. Cả hai ngồi đó, bên nhau, cùng nhìn về tương lai, một tương lai không còn những đổ vỡ hay khoảng cách, mà chỉ còn những nụ cười, những giấc mơ được hoàn thiện bên cạnh người mình yêu thương.
Dưới bầu trời đầy sao, tình yêu của họ không cần phải nói thêm lời nào, bởi nó đã đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi sóng gió, đủ sâu sắc để kéo dài đến mãi mãi.
---
Không phải bằng sự hồi hộp của những trận chiến, mà bằng một lời hứa không lời giữa hai con người, rằng họ sẽ không bao giờ để mất nhau thêm một lần nào nữa.
---
Tập viết ngọt nhưng không thành công=))
Đăng chính xác vào ngày diễn ra trận chung kết. Trộm vía trộm vía T1 thắng, trộm vía siêu cấp trộm vía.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro