Hồi ức mãi không phai
Trong một thành phố hoa lệ, nơi những ánh đèn không bao giờ tắt và những cuộc đời luôn vội vã lướt qua nhau, tồn tại một câu chuyện tình yêu bị che lấp bởi bóng tối của nỗi buồn và sự tiêu cực. Câu chuyện giữa Ryu Minseok và Jeong Jihoon không giống bất kỳ câu chuyện tình yêu nào khác. Nó không ngập tràn sắc màu tươi sáng hay những niềm vui rạng rỡ, mà là một bản nhạc trầm lặng, vang lên giữa nỗi đau và sự đơn độc của hai trái tim yếu đuối.
---
Ryu Minseok, một chàng trai ít nói, có đôi mắt luôn phảng phất nỗi u buồn. Với người ngoài, em là một học sinh gương mẫu, luôn hoàn thành mọi thứ đúng hạn, đạt thành tích xuất sắc trong mọi lĩnh vực. Nhưng sâu bên trong, không ai biết rằng em đang dần kiệt quệ. Những áp lực từ gia đình, từ xã hội và từ chính bản thân mình đã biến mỗi ngày của em thành một trận chiến dai dẳng. Mỗi khi đứng trước gương, em nhìn thấy một hình ảnh lạ lẫm, không còn nhận ra chính mình. Những ngày tháng em sống không còn là sự tồn tại thực sự, mà chỉ như một chuỗi những hành động lặp đi lặp lại, trống rỗng và vô nghĩa.
Người duy nhất khiến em cảm thấy mình còn sống, còn tồn tại, là Jeong Jihoon - người bạn cùng lớp luôn mang lại ánh sáng và hơi ấm đến với cuộc đời em. Jihoon là một chàng trai vui vẻ, hồn nhiên, với nụ cười luôn thường trực trên môi. Những lúc Jihoon cười, đôi mắt cậu cong cong như vầng trăng khuyết, toát lên sự ấm áp mà Minseok chưa bao giờ có. Với Jihoon, thế giới này có lẽ luôn tươi đẹp, và mọi thứ đều đơn giản hơn nhiều so với những gì em từng nghĩ. Chính điều đó đã khiến Jihoon trở thành điểm tựa duy nhất cho em giữa những tháng ngày đen tối.
Nhưng rồi, cũng chính vì sự khác biệt đó, giữa họ dần nảy sinh những khoảng cách vô hình. Minseok, với tâm trạng luôn trĩu nặng, không bao giờ muốn kéo Jihoon vào trong vòng xoáy tiêu cực của mình. Em cảm thấy mình như một vệt bóng tối, luôn sợ rằng nếu đến gần quá, ánh sáng của Jihoon sẽ bị dập tắt. Mỗi lần em cảm thấy quá tải, em không thể nói với ai, và cũng không thể bày tỏ với Jihoon. Em sợ rằng sự tiêu cực của mình sẽ khiến Jihoon cảm thấy áp lực, khiến cậu ấy tự trách bản thân, cho rằng mình không đủ để giúp em. Và rồi Jihoon sẽ dần xa cậu, sẽ rời bỏ cậu như bao người khác.
Có những đêm, Minseok chìm trong nước mắt, không thể ngăn mình khỏi khóc. Những giọt nước mắt chảy dài, thấm ướt cả gối, nhưng chẳng ai biết cả. Em giấu tất cả, nhốt hết nỗi đau vào lòng, để không ai có thể thấy được mình yếu đuối đến nhường nào. Minseok sợ lắm, sợ một ngày Jihoon sẽ nhận ra con người thật của em, sẽ nhìn thấy những vết cắt trên cánh tay mà em đã giấu kín. Những vết cắt ấy là bằng chứng rõ ràng nhất cho sự bất lực mà em cảm nhận mỗi ngày, khi em không còn biết phải làm gì để thoát khỏi cuộc sống này.
Một ngày nọ, Jihoon nhắn tin cho Minseok, chỉ vỏn vẹn một câu: "Tớ không nên tồn tại." Lời nhắn đó như một nhát dao đâm sâu vào trái tim em. Em biết, chính em đã làm cho Jihoon cảm thấy như vậy. Chính em đã kéo người duy nhất mà mình yêu thương vào vòng xoáy đau đớn của mình. Cảm giác tội lỗi trào dâng, khiến Minseok càng thêm quyết tâm. Em không được phép để sự tiêu cực của mình làm ảnh hưởng đến Jihoon nữa. Từ giờ trở đi, em sẽ không bao giờ nói rằng mình buồn, không bao giờ thừa nhận rằng mình đang khóc. Minseok sẽ giấu đi tất cả, để Jihoon chỉ thấy một phiên bản vui vẻ, tích cực của em. Dù biết rằng đó chỉ là một chiếc mặt nạ, Minseok vẫn phải đeo nó mỗi ngày, chỉ để Jihoon có thể tiếp tục cười và không phải lo lắng.
Thế nhưng, những ngày sau đó lại trở thành chuỗi dài của những nỗi đau âm ỉ. Em cảm thấy mình như đang chìm dần vào một hố sâu không đáy, không có lối thoát. Em không thể nói với ai về tình trạng của mình, không thể chia sẻ nỗi đau mà em đang phải chịu đựng. Thể chất của em cũng dần suy yếu. Những cơn sốt dai dẳng, những lần ngất xỉu bất ngờ đã trở thành thường xuyên, nhưng em không dám nói với bất kỳ ai. Em chỉ mong rằng, mọi chuyện sẽ qua nhanh. Nhưng càng ngày, cơ thể càng phản bội em. Cơn đau càng kéo dài, và tinh thần của Minseok càng ngày càng tồi tệ hơn.
Em khóc nhiều hơn trước, gần như ngày nào cũng khóc. Sáng, trưa, tối, Minseok chìm đắm trong nước mắt, trong nỗi buồn không thể thốt ra. Và rồi, có những lúc em không thể chịu đựng nổi nữa, em đã tìm đến dao rọc giấy để tự làm đau bản thân. Những vết cắt sâu nơi cánh tay - ở những chỗ không ai có thể nhìn thấy - là cách duy nhất để Minseok cảm nhận được mình còn sống, rằng nỗi đau về thể xác có thể tạm thời làm dịu đi nỗi đau tinh thần đang gặm nhấm tâm hồn em.
Mỗi ngày trôi qua, Minseok như một con búp bê bị hỏng, cố gắng giấu đi những vết nứt, để không ai nhìn thấy mình đang dần vỡ ra. Em không dám để Jihoon biết, không dám để cậu ấy thấy em đã yếu đuối và tuyệt vọng đến nhường nào. Em sợ rằng, nếu Jihoon biết được, cậu ấy sẽ càng thêm trách móc bản thân, sẽ càng lún sâu vào nỗi buồn giống như em. Và rồi, Jihoon sẽ biến mất khỏi cuộc đời em.
---
Jeong Jihoon, với nụ cười rạng rỡ và tính cách hồn nhiên, luôn là tâm điểm của những cuộc vui. Bạn bè và thầy cô đều yêu mến cậu, coi cậu như một nguồn động lực tích cực. Nhưng không ai biết rằng, phía sau ánh mắt sáng lấp lánh ấy là một nỗi cô đơn ẩn sâu. Những lần Jihoon cười đùa với mọi người, thật ra chỉ là cách để cậu che giấu những bất ổn bên trong. Jihoon cũng mang trong mình những vết thương không dễ chữa lành, nhưng cậu không bao giờ thể hiện điều đó ra ngoài. Cậu sợ làm gánh nặng cho những người xung quanh, và đặc biệt là Ryu Minseok - người mà cậu luôn yêu thương nhưng cũng là nguồn cơn của những dằn vặt không nguôi trong lòng cậu.
Jihoon đã nhận ra sự thay đổi ở Minseok từ lâu. Ban đầu, cậu nghĩ rằng chỉ cần mình đủ vui vẻ, đủ tích cực, Minseok sẽ được tiếp thêm sức mạnh, sẽ có thể vượt qua những nỗi buồn mà em ấy đang mang. Nhưng càng về sau, Jihoon càng nhận thấy rằng dường như nụ cười của mình không đủ để kéo Minseok khỏi hố sâu của sự tiêu cực. Thậm chí, mỗi khi Jihoon cố gắng động viên hay hỏi han, Minseok lại càng khép mình hơn, như thể em ấy không muốn ai nhìn thấy những gì đang diễn ra bên trong.
Một đêm, khi Jihoon đang nằm lăn lộn trên giường, nghĩ về Minseok và mối quan hệ giữa hai người, cậu chợt nhận ra một sự thật đau lòng. Cậu không thể nào giúp được Minseok, và có lẽ, chính sự hiện diện của cậu lại khiến em cảm thấy áp lực hơn. Jihoon bắt đầu tự trách mình. Cậu nghĩ rằng mình không đủ tốt, không đủ mạnh mẽ để cứu người mà mình yêu thương khỏi vực thẳm. Và trong giây phút yếu lòng, Jihoon đã nhắn tin cho Minseok: "Tớ không nên tồn tại."
Nhưng ngay khi dòng chữ ấy hiện ra trên màn hình, Jihoon biết mình đã phạm một sai lầm lớn. Cậu không nên để Minseok nhìn thấy mình yếu đuối như thế, không nên để nỗi buồn của mình trở thành gánh nặng cho người khác. Nhưng tất cả đã quá muộn. Tin nhắn đã được gửi đi, và Jihoon không thể rút lại lời nói của mình.
---
Kể từ tin nhắn đó, mối quan hệ giữa Ryu Minseok và Jeong Jihoon trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Minseok, vốn đã gánh chịu quá nhiều nỗi đau, giờ đây lại thêm gánh nặng khi biết rằng người mà em luôn cố gắng bảo vệ cũng đang rơi vào vòng xoáy tiêu cực. Em tự trách bản thân vì đã để sự yếu đuối của mình lan sang Jihoon, vì đã không đủ mạnh mẽ để giấu kín nỗi buồn của mình.
Mỗi lần gặp Jihoon, Minseok cố gắng nở một nụ cười giả tạo, nói những câu đùa vui vẻ, nhưng sâu thẳm trong lòng, em biết cả hai đều đang giấu đi những phần tối của mình. Jihoon cũng vậy. Cậu không còn thể hiện sự vui vẻ hồn nhiên như trước, mà thay vào đó là một Jihoon trầm mặc hơn, cố gắng không để lộ ra sự bất ổn của bản thân. Cả hai đều chìm trong nỗi cô đơn của chính mình, dù đứng rất gần nhau.
Những cuộc trò chuyện giữa họ ngày càng ít đi, chỉ còn lại những câu nói khách sáo. Minseok không dám hỏi về những vết thương của Jihoon, và Jihoon cũng không dám nhắc đến những điều mà Minseok đang phải trải qua. Họ chỉ giữ trong lòng, không ai muốn làm tổn thương người còn lại thêm nữa. Nhưng sự im lặng ấy lại càng làm cho mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.
Cứ mỗi đêm, Minseok lại nhìn vào chiếc điện thoại, muốn nhắn cho Jihoon rằng em rất nhớ, rất lo lắng, nhưng rồi lại không đủ can đảm để làm điều đó. Em sợ rằng mỗi lời nói của mình sẽ càng khiến Jihoon cảm thấy nặng nề hơn. Còn Jihoon, mỗi lần nhận được tin nhắn từ Minseok, cậu đều cảm thấy trái tim mình đau nhói. Cậu không muốn Minseok thấy cậu đang yếu đuối, cũng không muốn Minseok biết rằng mình cũng đang chịu đựng những cơn ác mộng mỗi đêm.
Một lần, Minseok quyết định đến gặp Jihoon sau giờ học, với hy vọng có thể nói chuyện thẳng thắn với cậu ấy. Nhưng khi vừa bước vào lớp, cậu bắt gặp Jihoon đang cúi gằm đầu xuống bàn, nước mắt lặng lẽ rơi. Tim Minseok như thắt lại. Đây là lần đầu tiên em thấy Jihoon khóc, và hình ảnh đó khiến mọi cảm xúc dồn nén trong lòng em vỡ òa. Em bước đến bên cạnh Jihoon, nhẹ nhàng chạm vào vai cậu ấy.
Jihoon ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, nhưng vẫn cố nở một nụ cười mệt mỏi: "Tớ không sao đâu, chỉ là tớ hơi mệt thôi."
Những lời nói đó chỉ càng làm Minseok thêm đau đớn. Em biết Jihoon đang cố giấu đi nỗi đau của mình, cũng giống như cách em đã cố giấu đi tất cả những gì bản thân phải chịu đựng. Cả hai đã quá mệt mỏi vì cố gắng tỏ ra mạnh mẽ trước mặt nhau.
Minseok ngồi xuống bên cạnh Jihoon, không nói một lời, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay cậu ấy. Lần đầu tiên, cả hai không cố che giấu sự yếu đuối của mình nữa. Không còn những lời giả dối, không còn những nụ cười gượng gạo. Chỉ có hai trái tim đang nương tựa vào nhau, chia sẻ nỗi đau mà họ đã giấu kín bấy lâu nay.
---
Thời gian trôi qua, nhưng nỗi đau của Minseok và Jihoon không hề thuyên giảm. Dù họ đã tìm thấy sự an ủi nơi nhau, nhưng những vết thương trong lòng cả hai vẫn còn đó, chưa bao giờ thực sự lành lặn. Jihoon đã nhiều lần khuyên Minseok tìm đến sự giúp đỡ từ người khác, nhưng Minseok luôn lắc đầu từ chối. Em không muốn ai biết mình yếu đuối đến nhường nào, không muốn trở thành gánh nặng cho bất kỳ ai. Jihoon cũng vậy. Cậu tiếp tục giấu đi những bất ổn của mình, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ để không làm Minseok lo lắng.
---
Những ngày sau đó, Minseok bắt đầu trở nên lặng lẽ hơn. Cậu ít nói chuyện với Jihoon, và dường như đang dần rời xa thế giới xung quanh. Jihoon cảm thấy điều đó, nhưng cậu không biết phải làm gì để kéo Minseok trở lại. Cậu đã thử hết mọi cách, nhưng dường như khoảng cách giữa họ càng ngày càng lớn.
Rồi một ngày, Minseok không đến lớp nữa.
Jihoon đã gọi điện, nhắn tin, nhưng không có câu trả lời. Trái tim cậu như bị bóp nghẹt bởi lo lắng và sợ hãi. Cậu cảm nhận được điều gì đó không ổn đang xảy ra. Jihoon vội vàng chạy đến nhà Minseok, nhưng khi đến nơi, mọi thứ đã quá muộn.
Căn phòng của Minseok tối om, lạnh lẽo. Trên bàn, một lá thư nhỏ gọn gàng được để lại, với những dòng chữ cuối cùng mà Minseok viết cho Jihoon:
"Tớ xin lỗi, Jihoon à. Tớ đã quá mệt mỏi rồi. Đừng tự trách mình, tất cả là lỗi của tớ. Cảm ơn cậu đã luôn ở bên tớ. Nhưng giờ tớ không thể chịu đựng thêm nữa. Hãy sống tiếp cho cả phần của tớ nhé."
---
Jeong Jihoon đứng trước ngôi mộ của Ryu Minseok, đôi mắt tràn ngập nước. Cậu không thể tin rằng Minseok đã rời bỏ cậu mãi mãi. Những ký ức về Minseok cứ mãi quay cuồng trong tâm trí Jihoon - nụ cười, ánh mắt, và cả những lần họ ngồi bên nhau trong im lặng. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là hồi ức.
Jihoon không biết mình có thể sống tiếp như em mong muốn hay không. Nhưng cậu biết rằng, dù thế nào đi nữa, hình ảnh của Ryu Minseok sẽ mãi khắc sâu trong trái tim cậu, như một dấu vết không bao giờ phai nhòa. Mỗi ngày, Jihoon sẽ phải đối mặt với cuộc sống mà không có em bên cạnh. Cậu sẽ phải gượng cười, phải bước đi, dù biết rằng trái tim mình đã vĩnh viễn mất đi một phần quan trọng nhất.
Mỗi lần đi qua những con đường mà họ từng cùng nhau bước, Jihoon lại cảm thấy như có bóng hình của em hiện lên đâu đó. Nhớ về những lần họ lặng lẽ ngồi bên nhau trong công viên, đôi khi chẳng nói gì nhưng vẫn hiểu nhau qua từng ánh mắt, từng cái chạm tay nhẹ nhàng. Đối với Jihoon, em không chỉ là người bạn thân thiết, mà là tất cả. Cậu từng nghĩ rằng, chỉ cần có em bên cạnh, thế giới này sẽ không còn quá cô đơn và đáng sợ. Nhưng giờ đây, mọi thứ đã thay đổi. Thế giới của Jihoon chỉ còn là một khoảng trống rộng lớn, nơi không gì có thể lấp đầy.
Sau cái chết của Minseok, Jihoon trở nên trầm mặc hơn. Cậu không còn cố gắng tỏ ra vui vẻ trước mặt mọi người nữa. Cậu không còn cần phải đeo chiếc mặt nạ mà em từng nói rằng cậu nên cởi bỏ. Jihoon nhận ra rằng, trong thế giới này, không phải ai cũng đủ mạnh mẽ để luôn giữ vững bản thân. Và có lẽ, chính em cũng đã mệt mỏi vì phải đeo mặt nạ suốt những tháng ngày qua, cố gắng tỏ ra ổn để không làm ai thất vọng.
Có những đêm, Jihoon tỉnh dậy trong cơn ác mộng, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Trong giấc mơ, cậu thấy em, vẫn với đôi mắt buồn ấy, nhưng lần này, nụ cười của em ấy mang theo một lời từ biệt không nói thành lời. Mỗi lần tỉnh dậy, Jihoon chỉ biết ngồi im, nhìn ra ngoài cửa sổ, cố nén những giọt nước mắt lăn dài trên má. Cậu biết rằng mình đã mất em mãi mãi, và không có cách nào để đưa em ấy trở lại. Những giấc mơ ấy cứ lặp đi lặp lại, như một lời nhắc nhở rằng, em đã từng ở đó, nhưng giờ thì không còn nữa.
Jihoon thường đến ngôi mộ của Minseok, ngồi hàng giờ bên cạnh, kể những câu chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống hằng ngày. Cậu kể về những điều đã xảy ra ở trường, về những kỷ niệm mà cả hai đã cùng trải qua. Cậu không biết em có thể nghe được hay không, nhưng điều đó không quan trọng. Chỉ cần có thể nói ra, Jihoon cảm thấy như mình đang gần gũi với em hơn, như thể em ấy chưa bao giờ rời xa.
Những ký ức về Minseok luôn tràn ngập tâm trí Jihoon. Những cái chạm tay dịu dàng, những lần em mỉm cười với cậu, hay cả những lần hai người ngồi bên nhau mà không cần nói gì. Tất cả đều là những khoảnh khắc quý giá mà Jihoon trân trọng. Dù em đã không còn, nhưng trong trái tim Jihoon, em ấy vẫn hiện diện, vẫn là nguồn động viên tinh thần mạnh mẽ nhất.
Dù nỗi đau chưa bao giờ nguôi ngoai, Jihoon biết rằng Minseok sẽ không muốn thấy cậu chìm mãi trong sự đau buồn. Dù cả hai đã mất nhau mãi mãi, Jihoon hiểu rằng điều cuối cùng mà em mong muốn là cậu có thể sống tiếp và tìm thấy hạnh phúc của mình, ngay cả khi không có em ở bên.
Một ngày, Jihoon quyết định rời xa thành phố mà cả hai đã cùng gắn bó, đi tìm một nơi mới, bắt đầu lại từ đầu. Cậu biết rằng không dễ để quên đi nỗi đau này, nhưng cũng không thể cứ mãi chìm đắm trong nó. Những ký ức về em sẽ vẫn ở lại, nhưng Jihoon tin rằng, bằng cách sống tiếp, cậu sẽ tiếp tục thực hiện ước mơ mà cả hai từng chia sẻ. Cậu sẽ sống cho cả phần của em, sẽ làm những điều mà em đã không thể làm, và sẽ tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống, dù biết rằng sẽ luôn có một khoảng trống không bao giờ lấp đầy được.
---
Những năm tháng trôi qua, Jihoon trưởng thành, nhưng trái tim cậu vẫn mang theo hình bóng của Minseok. Không ai có thể thay thế em trong cuộc đời Jihoon, cũng không ai có thể hiểu cậu sâu sắc như cách mà em đã từng. Dù vậy, Jihoon đã học cách sống với nỗi đau, học cách yêu thương bản thân hơn, như một cách để tiếp nối cuộc sống mà em đã không thể hoàn thành.
Trong sâu thẳm, Jihoon luôn tin rằng Minseok vẫn ở bên cạnh mình, dù không còn hiện diện trong cuộc sống này. Những giấc mơ về em dần trở nên dịu dàng hơn, không còn là những cơn ác mộng mà thay vào đó là những khoảnh khắc bình yên. Mỗi khi Jihoon nhớ về em, cậu không còn đau đớn nữa, mà thay vào đó là một nỗi nhớ nhẹ nhàng, như một cơn gió thoảng qua, mang theo hương vị của những ngày tháng đã qua.
Jihoon vẫn đến thăm mộ của Minseok mỗi năm, vào ngày kỷ niệm họ gặp nhau lần đầu. Cậu mang theo những bông hoa mà em từng thích, ngồi xuống và kể cho em ấy nghe về cuộc sống của mình, về những gì cậu đã trải qua, về những người mới mà cậu đã gặp. Dù biết rằng không có ai trả lời, nhưng Jihoon vẫn cảm thấy một sự bình yên lạ lùng. Cậu tin rằng, dù ở đâu, em vẫn luôn lắng nghe, vẫn luôn dõi theo từng bước đi của cậu.
---
Kết thúc của câu chuyện giữa Ryu Minseok và Jeong Jihoon không phải là một cái kết có hậu như trong những câu chuyện tình yêu khác. Nhưng đó là một câu chuyện của sự trưởng thành, của sự thấu hiểu sâu sắc rằng, dù tình yêu có lớn đến đâu, đôi khi chúng ta không thể cứu được người mình yêu khỏi những nỗi đau mà họ phải chịu đựng. Tuy nhiên, điều quan trọng là chúng ta vẫn tiếp tục sống, tiếp tục bước đi, mang theo tình yêu và kỷ niệm của người đó trong tim mình, như một phần không thể thiếu của cuộc đời.
Jihoon biết rằng, dù thế nào đi nữa, cậu và em vẫn sẽ mãi mãi gắn kết với nhau, không chỉ trong quá khứ mà cả trong tương lai. Cậu sẽ không bao giờ quên Minseok, nhưng đồng thời, cậu cũng sẽ học cách yêu thương bản thân và tìm kiếm hạnh phúc, vì đó là điều mà em luôn mong muốn cho cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro