Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Giam cầm

Tình yêu giữa Park Jaehyuk và Ryu Minseok bắt đầu từ những khoảnh khắc bình dị nhất, như bao mối tình khác, nhẹ nhàng và trong sáng. Minseok với đôi mắt nâu sâu thẳm, vẻ đẹp thoáng chút u buồn và dịu dàng đã hút hồn Jaehyuk ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ. Lúc ấy, Minseok chỉ là một cơn gió mát lướt qua cuộc đời Jaehyuk, làm dịu đi cơn khát khao yêu thương bấy lâu trong lòng anh.

Họ gặp nhau vào một buổi chiều mùa thu, khi những chiếc lá vàng đang nhẹ nhàng rơi xuống con đường nhỏ nơi hai người vô tình đi qua. Giữa không gian tĩnh lặng của buổi chiều tà, đôi mắt của Minseok khẽ chạm vào ánh mắt của Jaehyuk. Cái nhìn đó như một sự kết nối không thể phá vỡ, một sự ràng buộc mà cả hai không thể hiểu nổi.

Tình yêu nảy nở nhanh chóng từ những cái nắm tay vụng về, những nụ cười e ấp và những cuộc trò chuyện dài bất tận về mọi thứ trên đời. Minseok và Jaehyuk yêu nhau như bất cứ cặp đôi nào khác – nhẹ nhàng, thuần khiết, và tràn đầy hy vọng.

Minseok yêu Jaehyuk vì sự trưởng thành, mạnh mẽ và tình cảm ấm áp mà anh dành cho em. Còn Jaehyuk, anh yêu Minseok với tất cả trái tim, dành cho em tất cả những gì anh có thể. Tình yêu đó, ban đầu đơn thuần là sự đắm chìm trong sự hiện diện của nhau, những cái ôm ấm áp và nụ hôn ngọt ngào.

Nhưng Jaehyuk không ngờ rằng, tình yêu của anh dành cho Minseok dần trở thành nỗi ám ảnh, một thứ cảm xúc tăm tối mà chính anh không thể kiểm soát được.

---

Jaehyuk bắt đầu cảm nhận sự bất an len lỏi vào trong tâm hồn mình. Minseok, với vẻ đẹp thanh khiết và sự dịu dàng, dần trở thành tất cả thế giới của anh. Jaehyuk yêu em đến mức anh không thể chịu nổi ý nghĩ em có thể rời xa mình, có thể bước ra khỏi vòng tay anh và tìm đến một người khác.

Sự bất an trong lòng Jaehyuk dần dần lớn lên, chiếm lấy anh như một con quỷ dữ. Từ những cái chạm nhẹ nhàng, yêu thương của anh dần trở nên sở hữu. Những lời nói dịu dàng ban đầu dần trở thành những yêu cầu, những mệnh lệnh không thể từ chối. Jaehyuk bắt đầu kiểm soát cuộc sống của Minseok, từng chi tiết nhỏ, từng phút giây em rời khỏi tầm mắt của anh.

Minseok bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi trong cách Jaehyuk yêu mình. Những ngày tháng hạnh phúc giờ đây bị che phủ bởi nỗi sợ hãi và áp lực vô hình. Jaehyuk không còn là người yêu dịu dàng ngày trước nữa. Anh luôn lo lắng, luôn sợ rằng Minseok sẽ biến mất. Những tin nhắn hỏi han dồn dập, những cuộc điện thoại không ngừng nghỉ, thậm chí cả những lần anh xuất hiện bất ngờ ở những nơi em không hề hay biết – tất cả khiến Minseok cảm thấy nghẹt thở.

"Anh yêu em," Jaehyuk thì thầm bên tai Minseok mỗi đêm. Nhưng tình yêu ấy không còn là sự ấm áp nữa, mà là sự ngột ngạt của những xiềng xích vô hình.

Một ngày nọ, Jaehyuk thẳng thừng nói với Minseok: "Anh không thể để em rời xa anh. Em là của anh. Mãi mãi." Và từ khoảnh khắc đó, Minseok nhận ra rằng, em đã bị giam cầm trong chính tình yêu của Jaehyuk.

---

Jaehyuk yêu Minseok đến mức anh không cho phép em đi đâu mà không có anh đi cùng. Mỗi lần em ra ngoài, Jaehyuk đều kiểm soát mọi thứ. Điện thoại của Minseok bị theo dõi, từng bước chân của em bị giám sát. Ban đầu, Jaehyuk chỉ muốn giữ Minseok bên cạnh, nhưng tình yêu của anh đã biến thành nỗi ám ảnh đến mức anh không còn biết đâu là giới hạn.

Minseok, từ một người tự do, giờ đây như con chim bị nhốt trong lồng. Những ngày đầu, em cố gắng chống lại, cố gắng thuyết phục Jaehyuk rằng tình yêu không phải là sự sở hữu, rằng cả hai cần khoảng không riêng tư. Nhưng Jaehyuk không nghe. Đối với anh, chỉ cần Minseok ở lại bên mình là đủ. Không còn gì quan trọng hơn nữa.

Những cuộc cãi vã bắt đầu. Jaehyuk, trong cơn ghen tuông mù quáng, đã đẩy Minseok vào góc tối của sự cô đơn và tuyệt vọng. Em không còn được gặp bạn bè, không còn được tự do làm điều mình muốn. Cuộc sống của Minseok dần trở nên vô nghĩa, trống rỗng. Đêm nào em cũng khóc, nhưng Jaehyuk không nhận ra. Anh vẫn nghĩ rằng tình yêu mãnh liệt của mình sẽ giữ được em bên anh mãi mãi.

Nhưng sự thật là, tình yêu đó đã giết chết chính tâm hồn Minseok.

---

Minseok sống trong những ngày tháng như một cái xác không hồn. Ánh mắt em dần trở nên vô hồn, không còn chút sinh khí. Những điều em từng yêu thích, những niềm vui nhỏ bé của cuộc sống, tất cả đều tan biến. Mỗi khi nhìn vào gương, em chỉ thấy một người xa lạ, một kẻ bị giam cầm trong tình yêu không còn là tình yêu nữa.

Jaehyuk vẫn không nhận ra nỗi đau của Minseok. Anh vẫn yêu em theo cách của mình, vẫn ôm em thật chặt mỗi đêm và thì thầm những lời yêu thương. Nhưng mỗi lời nói của Jaehyuk, đối với Minseok, giờ đây chẳng khác gì những mũi dao đâm vào tim. Em không thể chịu đựng thêm nữa.Một buổi tối, khi Jaehyuk vừa rời khỏi nhà để giải quyết công việc, Minseok ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời đêm u ám. Em biết rằng mình không còn con đường nào khác. Em không thể trốn thoát khỏi Jaehyuk, cũng không thể sống tiếp trong sự giam cầm này. Minseok khẽ cười, một nụ cười buồn bã nhưng thanh thản.

"Đây sẽ là lần cuối cùng anh phải chịu đựng vì em."Minseok bước ra khỏi căn phòng, đi về phía ban công. Trái tim em nhẹ nhàng, từng bước chân như đang tiến gần đến sự giải thoát. Gió thổi lạnh buốt qua mái tóc, nhưng em không còn cảm nhận được gì nữa.

Khi Jaehyuk trở về, căn nhà vắng lặng. Anh gọi tên Minseok, nhưng không có ai trả lời. Linh cảm điều chẳng lành, Jaehyuk vội vàng chạy khắp căn nhà, tìm kiếm Minseok trong nỗi hoảng loạn. Và rồi, khi anh bước ra ban công, anh nhìn thấy Minseok nằm dưới mặt đất lạnh lẽo, đôi mắt em nhắm nghiền, cơ thể không còn chút sự sống.

---

Minseok đã ra đi. Em để lại Jaehyuk với nỗi đau và sự hối hận khôn cùng. Jaehyuk quỳ gục xuống bên xác của Minseok, ôm chặt lấy em như muốn níu kéo em trở lại. Nhưng mọi thứ đã quá muộn.

"Minseok... Anh xin lỗi... Anh xin lỗi..." Jaehyuk khóc trong tuyệt vọng, những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống má Minseok. Nhưng em không thể đáp lại. Em đã đi quá xa.

Jaehyuk nhận ra rằng tình yêu của anh đã giết chết người mình yêu. Anh đã giam cầm Minseok trong cái lồng của sự ám ảnh, khiến em không còn có thể thở, không còn có thể sống tự do. Và giờ đây, Minseok đã tự giải thoát cho mình, bỏ lại anh với nỗi đau mà không bao giờ có thể bù đắp.

Những ngày tháng sau đó, Jaehyuk sống như một cái xác không hồn, hối hận vì những gì mình đã làm. Anh không thể tha thứ cho bản thân mình, và nỗi đau mất Minseok dường như sẽ ám ảnh anh đến suốt đời.

---

Jaehyuk tìm thấy lá thư ấy khi không gian trong căn phòng đã ngập đầy bóng tối, khi mọi sự sống dường như cũng lịm tắt cùng sự ra đi của Minseok. Lá thư nhỏ nhắn được giấu kín dưới gối, cũ kỹ nhưng còn vương hơi thở cuối cùng của người anh yêu thương nhất. Ngón tay anh run rẩy, lướt nhẹ qua những dòng chữ mềm mại mà em đã cẩn thận đặt bút viết trong sự đau đớn vô hình.

Khi mở lá thư, Jaehyuk cảm thấy cả thế giới như ngừng lại. Mỗi nét chữ hiện ra trước mắt anh như những mũi dao sắc lạnh đâm sâu vào trái tim đang rỉ máu, từng dòng từng dòng như lời từ biệt khắc nghiệt mà anh không bao giờ sẵn sàng để đối mặt.

"Jaehyuk à..."Giọng nói của Minseok như vang vọng từ quá khứ xa xôi, nhẹ nhàng và dịu ngọt, nhưng giờ đây đầy sự bi thương, khiến anh gần như nghẹt thở.

"Anh à, em đã yêu anh, yêu nhiều đến mức không biết làm sao để diễn tả hết được. Nhưng tình yêu của anh, thứ tình yêu mà em từng trân trọng và tìm kiếm, giờ đây đã trở thành xiềng xích trói buộc em, như chiếc lồng vô hình ngày càng chật hẹp, khiến em không còn có thể thở nổi."

Những dòng chữ của Minseok, nhẹ như cơn gió mùa thu, nhưng mang nặng nỗi niềm đau đớn mà Jaehyuk chưa bao giờ nhận ra. Anh cảm nhận được sự tuyệt vọng thấm sâu vào từng câu chữ, từng ý tứ. Minseok, người từng là ánh sáng trong cuộc đời anh, đã phải chịu đựng quá nhiều, nhiều đến mức không thể nào tiếp tục nữa.

"Em không muốn sống tiếp trong nỗi đau triền miên này. Hãy tha thứ cho em, Jaehyuk. Tha thứ cho sự yếu đuối của em, cho sự bất lực của em trong việc giữ lấy tình yêu của chúng ta như ngày đầu. Em đã từng mơ về một cuộc sống khác, nơi tình yêu của chúng ta là bầu trời tự do bao la, không xiềng xích, không ràng buộc. Nhưng giờ đây, em không còn đủ sức nữa."

Jaehyuk nghẹn ngào, nước mắt không thể kiềm chế mà trào ra, từng giọt nóng hổi lăn dài trên gò má rồi thấm ướt tờ giấy mỏng manh. Minseok đã cảm thấy tình yêu của anh trở thành gánh nặng, một sự ràng buộc đầy khổ đau. Anh yêu em đến mức ám ảnh, khiến em mất đi sự tự do quý giá, điều mà em luôn khát khao.

"Anh đã yêu em rất nhiều, điều đó em biết rõ. Nhưng giờ đây, anh phải để em ra đi. Em đã tìm thấy bình yên của mình trong sự giải thoát này. Em mong rằng ở một nơi nào đó, anh cũng sẽ tìm thấy thứ mà anh xứng đáng có được - một tình yêu không bị giam cầm, một tình yêu có tự do và ánh sáng. Hãy sống tiếp, Jaehyuk à, vì em, vì tình yêu của chúng ta đã từng là tất cả đối với em."

Minseok, ngay cả trong nỗi đau của mình, vẫn lo lắng cho anh, vẫn mong anh sẽ tìm được hạnh phúc sau khi em ra đi. Jaehyuk gục xuống, cơ thể anh run lên trong những tiếng nức nở đè nén. Anh muốn hét lên, muốn gọi tên Minseok trong tuyệt vọng, nhưng cổ họng khô rát và trái tim anh như bị xé toạc ra.

Trái tim Jaehyuk vỡ nát, và những mảnh vụn đó mãi mãi không thể lành lại. Anh ôm lá thư vào ngực, như thể muốn níu kéo một chút hơi ấm còn sót lại của Minseok, nhưng tất cả chỉ còn là tro tàn của quá khứ.

Minseok đã rời đi, mang theo cả ánh sáng của cuộc đời anh, để lại anh một mình đối mặt với bóng tối của sự hối hận và nỗi đau. Anh đã yêu em bằng tất cả những gì anh có, nhưng cũng chính tình yêu đó đã đẩy em đến con đường không lối thoát.

Nỗi hối hận khôn cùng đó sẽ đeo bám Jaehyuk suốt phần đời còn lại, như một lời nguyền không bao giờ có thể rũ bỏ. Anh sẽ sống, nhưng không phải để tìm lại tình yêu hay niềm vui. Anh sẽ sống với ký ức về Minseok, với nỗi đau dày vò từng ngày, từng giờ, cho đến khi anh không còn thở được nữa.

Bức thư của Minseok đã khép lại, nhưng câu chuyện của Jaehyuk thì vẫn chưa kết thúc. Anh sẽ mãi mãi bước đi trong bóng tối, nơi mà những tiếng thì thầm của em còn văng vẳng, và trái tim anh, dù đã vỡ, vẫn sẽ mãi đập vì người mà anh yêu đến tận cùng của sự ám ảnh.

Và đó, là tình yêu mà anh đã đánh mất mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro