Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15



Ryu Minseok hiện tại yên tĩnh trên giường, đôi mắt nhắm nghiền. Tay chằng chịt những dây ống y tế, cậu đã rời khỏi phòng cấp cứu lúc 10 giờ sáng, ca cấp cứu này trải qua lâu, vì Ryu Minseok mất máu quá nhiều, cộng với triệu chứng sốt xuất huyết làm y bác sĩ có vẻ chần chừ. Sau đó cha mẹ của cậu, ông bà Ryu đi vội đến bệnh viện ngay sau khi nhận điện thoại của Kim Jeong-gyun. Dáng vẻ của cha mẹ Ryu tiều tụy đi hẳn. Họ, người là doanh nhân có tiếng, người là nghệ thuật gia, cả hai đều đứng ở đỉnh lưu xã hội. Nay, con trai nhỏ của mình bệnh tật vật vã mà chỉ có thế đứng trơ mắt ra nhìn.

Ryu Minseok đang hôn mê sâu, cả người rời rạc chìm trong drap giường trắng mềm mại. Cần một tới hai tiếng để thuốc mê mất tác dụng, cha mẹ Ryu ôm nhau ngồi trên ghế mệt mỏi nhìn vào đứa nhỏ nhà mình.

"Anh à..."_Mẹ Ryu nghiền mắt lại rồi ngước nhìn chồng, giọng bà nhẹ nhàng hỏi.

"Ừ....... Sao vậy?"_Bố Ryu cũng trầm ngâm đáp lời vợ với giọng điệu nhẹ nhàng.

"Thằng bé khổ quá... Em làm mẹ mà chẳng thể giúp gì, em nên làm gì giờ anh, không điều trị sớm--- Em sợ rằng chẳng giữ nổi con bên mình nữa..."_Cô nói với giọng ngắt quãng, cô nhìn chồng mình bằng đôi mắt đã lã chã những giọt nước. Người đàn ông đưa tay lau đi nhưng giọt nước mắt của bà. Nói với giọng nghiêm túc, ánh nhìn xa xăm.

"Minseok ấy, thằng bé cũng lớn rồi. Anh sẽ cho nó quyết định phương hướng mà nó chọn. Mình đâu thể giữ con mãi trong vòng tay mình đâu vợ à."_Ông ngã đầu vỡ vào lòng, hai tay ôm lấy cô và vỗ vỗ nhẹ lưng cô.

"Nhưng mà Minseok nhà ta sợ đau lắm, anh à, em sợ thấy thằng bé khóc lắm. Chúng ta yêu nó như nào.... Anh biết mà"_Cô Ryu nức nở trong lòng chồng mình, câu chữ của hai người im đậm vào tai Moon Hyeonjun đang đứng gần đó.

"Nhưng nếu chúng ta quyết định thay nó, chả phải không tôn trọng nó không. Đợi con tỉnh lại đã, ta về nhà đi. Thằng nhóc không muốn thấy mặt anh, chúng ta đã cãi nhau lớn đó. Nếu... Gặp lại, nó lại vì tức giận mà hôn mê tiếp thì tệ lắm."_ Ông Ryu thì thào những lời nói an ủi, rồi ông dắt vợ mình rời đi.

"Sau khi con ổn định, chúng ta lại nói chuyện với nó nhé"_Những tiếng thì thào của hai người dần biết mất khỏi hành lang bệnh viện. Nơi Ryu Minseok nghỉ ngơi hiện tại chẳng còn ai ngoại trừ Moon Hyeonjun đang đứng tựa lưng trong ban công gần đó.

'Sợ đau đến vậy, nhỡ.... Cậu ta không chọn hóa trị thì sao? Thế chẳng phải đợi chết hay sao?'_Moon Hyeonjun cau mày nhìn điện thoại, thật sự thì hắn không tập trung vào điện thoại mình nổi nữa.

.

.

.

1 giờ chiều, bác sĩ Son Si-woo đi vào thay thuốc truyền cho bệnh nhân Ryu, anh đang lay hoay với thuốc tiêm vào nước truyền, nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn. Đôi mắt đen láy lấp lánh ánh sao chậm chạp chớp chớp nhìn anh. Anh cũng nghiêng đầu chớp chớp mắt lại. Ryu Minseok lại lặp lại hành động đó của mình, lần này cậu cũng ngã đầu như Son Si-woo.

"Sao thế Si-woo?"_Park Jae-hyuk đứng ngoài cửa nhìn bạn thân đột nhiên làm hành động vô tri.

"Gì? Jae-hyuk"_ Kim Jeong-gyun bước đến cửa phòng bệnh đang mở toang. Anh hỏi Park Jae-hyuk bỗng dưng nói lời vô nghĩa. Rồi anh đẩy Park Jae-hyuk vào phòng rồi bản thân bước vào sau, tiếp đó thêm vài người đi vào rồi khép cửa lại.

Kim Kwang-hee vào thì thấy Ryu Minseok đang chớp chớp mắt với Son Si-woo, theo chiều hướng khác thì Park Jae-hyuk cũng nhìn thấy điều tương tự ở bạn thân mình.

"Tỉnh rồi sao? Tôi gỡ máy thở cho Minseok nói chuyện nhé!"_Sao thế, tự dưng nhìn anh chăm chú vậy. Nói xong, anh đưa tay định rút máy thở ra cho Ryu Minseok rồi đổi sang loại khác nhỏ hơn. Nhưng anh nhìn thấy cái đầu đen nhỏ lắc lắc.

"?"_Mọi người ai cũng mang suy nghĩ hoang mang.

"Nhóc ấy chưa tan hết thuốc mê?"_Kim Kwang-hee nhìn Son Si-woo hỏi.

"Chắc vậy á anh"_Choi Wooje đằng sau lưng Kim Kwang-hee ngã ra, hai cánh tay thằng bé ôm lấy cánh vai Kim Kwang-hee.

"Ảnh có vẻ chưa tỉnh lắm đâu"_Choi Wooje nói lớn.

"Wooje?!"_ Kim Jeong-gyun cau mày xoay người lại hỏi.

"Dạ?"_Choi Wooje ngây thơ đáp lời.

"Hôm nay em học chính khóa tiết chiều mà?"_Rồi Choi Wooje bắt đầu luống cuống, nó xoa xoa mái tóc rồi định mở miệng nói.

"Đừng có lí do, từ trường em chạy đến đây hơn cả tiếng đồng hồ"_ Kim Jeong-gyun nhắn nhó răn hỏi.

"Ah... Thì em cúp học..... Mấy cái kiến thức đó, anh Sanghyoek giảng lại cho em cũng được mà. Với lại, anh Oner với Chovy cũng nghỉ học mà, sao anh không la"_Wooje buông tay khỏi vai Kim Kwang-hee, môi bĩu lại phản bác.

"Anh mày trống tiết, mày đợt này nghe mấy anh mắng đã luôn nhé Wooje"_ Moon Hyeonjun đi vào, cạnh anh là Jeong Jihoon đang cười xởi lởi.

"Thôi, mấy người yên yên lại. Ồn quá thì ra ngoài hết đi"_Son Si-woo cắt ngang, anh cởi bao tay y tế, vuốt vuốt mái tóc của cục bông mềm xèo nằm trên giường, áp lòng bàn tay lên trán cậu, rồi chuyển xuống đôi mắt nóng rực vì sốt.

Đôi mắt nằm dưới lòng bàn tay anh chớp chớp, hàng mi lướt qua tay làm lòng Son Si-woo cảm thấy ngứa ngáy trong lòng. Anh chuyển tay lên trán cậu vì cảm thấy khó xử.

"Em muốn ngủ nữa không?"_Son Si-woo dịu giọng hỏi han bệnh nhân Ryu đang dụi đầu vào tay mình.

Cả căn phòng chìm vào im lặng. Ryu Minseok lên tiếng hỏi.

".... Em đang ở đâu thế, anh là ai thế ah~"_Ryu Minseok hỏi với giọng nhỏ xíu. Tay đưa lên sờ nhẹ cánh tay đang nằm trên trán mình.

"?"_cả đám đứng đằng xa, người thì nhướng mày, người thì nghệch mặt nhìn vào giường bệnh. Chưa đợi ai lên tiếng hỏi, thì Ryu Minseok nói với giọng khàn khàn làm nũng.

"Nhưng mà ah, anh đẹp trai quá à~ Anh tên gì thế? Em gọi anh là oppa được không?"_Ryu Minseok dụi dụi đầu mình vào cánh tay đang cứng đờ kia. Son Si-woo nghiêng đầu rồi cười cười với bệnh nhân Ryu.

"Bình thường bệnh nhân Ryu như thế này hả? Bảo sao mấy tên kia lại xem em là mục tiêu mới"_Anh khúc khích cuối người xuống, xoa xoa mái tóc đen mun mượt mà của Ryu Minseok.

"Tên kia là ai thế? Mục tiêu nghĩa là gì? Hừm... Em buồn ngủ quá ah, oppa à..."_Ryu Minseok nheo nheo mắt sao, cậu đưa tay mang một đống dây lộn xộn lên chà chà đầu mắt mình.

"Phì... Anh ấy chưa tan hết thuốc mê thật rồi. Nhưng mà đáng yêu quá!"_Choi Wooje lên tiếng, thằng bé nâng nâng má cười rộ.

"Em cũng muốn được anh ấy gọi là oppa nha"_Choi Wooje thoải mái nói lớn. Dáng vẻ đã tìm thấy đồ chơi mới của thằng bé làm cho Kim Jeong-gyun phải lên tiếng.

"Muốn nghe Im Jae-hyeon mắng? Bỏ cái suy nghĩ đó đi!"_ Kim Jeong-gyun cầm ly nước đến ngồi cạnh bên giường Ryu Minseok.

...

'Gầy hơn cả Wooje nhà mình'_ Kim Jeong-gyun ngồi cạnh Ryu Minseok. Mọi người trong phòng cũng yên vị trên ghế ngồi. Bệnh nhân Ryu bắt đầu lảm nhảm mấy thứ linh tinh trong miệng.

•"Anh là ai thế, bác sĩ của em hả. Em tại sao ở đây vậy?"_Chẳng đợi ai trả lời, Ryu Minseok lại nói không ngừng.

•"Ở đây lạnh quá ah, chúng ta tăng thêm độ đi? Không tăng cũng được, em chỉ cảm thấy hơi lạnh trong người thôi"

•"Bánh kem của em đâu? À mà.. Em có mua bánh kem không nhỉ? Sao chẳng nhớ gì cả vậy?"

•"Anh biết không! Người ta khi về già sẽ không tiếp nhận được các chất dinh dưỡng như canxi hay các chất vitamin hấp thụ bằng tiêu hóa được nữa đâu. Chúng ta cần phải hấp thụ những thứ đó từ lúc còn trẻ cơ!"

"Vậy sao?"_ Kim Jeong-gyun chỉ vừa đáp lời thì Ryu Minseok quay sang nhìn Son Si-woo và cắt lời anh mà nói tiếp.

•"Anh có quầng thâm này, oppa? Thức quá khuya cũng là một nguyên nhân gây suy thận đó. Nên luyện tập thói quen ngủ sớm đó nha!"

"Bình thường nhóc này có nói nhiều thế không?"_ Park Jae-hyuk dựa lưng lên sô pha nhìn ba con người trước mắt mình nói chuyện.

"Không anh. Cậu ta nhát người lắm, lúc nào cũng yên lặng ít nói. Điều khiến cậu ta hào hứng nói nhiều là Kwang-hee ngồi bên cạnh anh đó"_ Moon Hyeonjun thoải mái ngồi trên ghế, mắt bắt đầu ghi nhớ những gì mà Ryu Minseok hôm nay thể hiện.

•"Anh biết trong..."

"Trong?"_Kim Jeong-gyun tiếp lời cậu, nghi vấn hỏi.

•"Em chẳng nhớ cách gọi tên nó nữa...."_Giọng bệnh nhân Ryu trầm ngâm một lúc rồi cậu lại nói.

•"Chất H2SO4 khi tác dụng với BaCl2 sẽ tạo kết tủa trắng đấy..um..--shao vạy?"_Ryu Minseok đang lảm nhảm thì Son Si-woo đưa hai tay nâng má Ryu Minseok. Anh nói với Ryu Minseok bằng giọng trách móc.

"Em chưa bỏ máy thở đã lảm nhảm nhiều như vậy rồi, đổi sang ống thở chắc rằng em sẽ kể chuyện của cả thế giới ở đây mất? Em đang sốt đấy....Gì đây? Giờ em nheo nheo mắt làm nũng với tôi? Lúc tỉnh thì né tôi như né tà vậy giờ ôm tay tôi làm nũng?"_Son Si-woo đang trách mắng Ryu Minseok bằng giọng dịu dàng thì nhướng mày hỏi. Ah, cái thằng nhóc này.

•"Um... Em cảm thấy nói chuyện sẽ giảm đau đầu hơn.... Oppa à, đừng nâng má em nữa, khó thở quá... "_Ryu Minseok quyết định gọi Son Si-woo là oppa rồi, bệnh nhân Ryu nheo nheo đôi mắt cún, cậu đưa tay nhỏ áp lên đôi tay đang đặt lên má của mình.

'Ah, điên thật đấy. Bảo sao.... Cái đám kia đâm đầu vô thằng nhóc này'_Park Jae-hyuk nhận ra nguyên do mà Ryu Minseok là mục tiêu mới của hội rồi. Anh liếc nhìn Kwang-hee ngồi cạnh mình với vẻ than nhiên.

Kim Kwang-hee nhìn hai người trước giường bệnh bằng đôi mắt lạnh lẽo. Kim Jeong-gyun lên tiếng cắt ngang bầu không khí.

"Ngủ, yên đấy. Em sẽ hối hận với lời mình nói hiện tại đó, bệnh nhân Ryu"_ Kim Jeong-gyun thở dài kéo tay Son Si-woo khỏi mặt Ryu Minseok. Rồi đưa tay vỗ vỗ nhẹ mái tóc đen của Ryu Minseok.

"Um...."_Mệt mỏi vì cơn sốt hành hạ, Ryu Minseok ngoan ngoãn nằm yên rồi lại chìm vào giấc ngủ.

"Rồi, giải tán hết đi. Tôi đợi Im Jae-hyeon"_ Kim Jeong-gyun đuổi mọi người về nhà. Phẩy phẩy tay. Căn phòng hiện tại còn lại duy nhất Kim Jeong-gyun. Anh mở laptop rồi làm việc cạnh Ryu Minseok đang ngủ.

.

.

.
Bầu trời ngoài sân bệnh viện ảm đạm, xám xịt tối đen. Tuyết rơi dày đặc, gió mùa đông đi cùng với tuyết thổi phù phù vào cửa bệnh viện. Cả con đường giống được phủ lớp áo tuyết trắng khổng lồ. Bệnh viện ánh lên những ánh đèn trắng sáng, ngoài đường, đèn đường vàng cam được bật mở. Sắc trời 2 giờ chiều mà đã như tối khuya.

Nhìn dòng người chạy vội vàng với nhau ngoài kia, cậu ngẫm lại những chuyện đã xảy ra. Cậu chẳng nhớ mình đã làm gì cả, hiện tại Ryu Minseok đang ngồi trên xe lăn với bộ đồ dài tay ấm cúng mà hộ tá thay giúp cậu. Ngước mắt lên ống truyền nước treo bên cạnh mình, Ryu Minseok ngẩn ngơ nhìn hạt tuyết rơi xuống cổng ra vào bệnh viện. Rồi có dáng người bước tới.

Kim Kwang-hee phủ lên đùi Ryu Minseok một cái khăn bằng vải tơ màu xám nhạt, cậu chậm chạp nhìn chiếc khăn rồi nhìn lên người đàn ông cao lớn. Rồi anh nói.

"Đang cuối đông, không chừng lại sốt nữa? Sao thế? Nhìn anh như thế. Em đói à? Cố đợi một chút nữa, các anh làm thủ tục xong chúng ta đi ăn nhé"_Kim Kwang-hee ngồi khụy xuống, đối diện với Ryu Minseok đang ngơ ngác nhìn anh. Hai bóng dáng ban đầu chênh lệch nhau hiện tại đã ngang bằng. Anh đưa tay chỉnh khăn trên chân Ryu Minseok, tấm khăn phủ hết đôi chân Ryu Minseok rồi anh nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nhạt. Ryu Minseok trước mặt anh mang hơi thở đầy bệnh tật.

"Em đau đầu quá, lạnh nữa.... Anh có túi chườm không"_Ryu Minseok nhìn người trước mặt rồi ngắt quãng hỏi anh.

"Đây! Mau mau hết sốt nha, đàn anh"_Choi Wooje từ đằng sau xe lăn cúi xuống nhìn Ryu Minseok. Cậu lại ngước lên để nhìn Choi Wooje. Thằng bé cười hì hì rồi dúi túi chườm ấm vào đôi tay nóng bừng đang đỏ nhạt do lạnh. Nó đứng đằng sau Ryu Minseok và không có ý dọa đàn anh này đâu, nó chỉ đang chắn gió lạnh thổi từ đằng sau đến, ngăn cho Ryu Minseok lại bắt đầu cảm lạnh.

"Cảm ơn Wooje nhé"_Ryu Minseok có vẻ nhận ra ý tốt chắn gió của Wooje, cậu mệt mỏi mỉm cười khẽ với Choi Wooje. Đôi mắt cún khép lại tạo một đường cong nhỏ. Choi Wooje nhìn chăm chú nụ cười Ryu Minseok rồi cong môi khúc khích cười.

"Anh đáng yêu quá"_Choi Wooje vô tình thốt lên suy nghĩ này thành lời. Ryu Minseok cười hiền rồi lại nói.

"Chẳng ai nói anh đáng yêu đâu. Em cũng nên rút lại. Bảo anh đẹp trai đi"_Ryu Minseok nói với Wooje bằng giọng đùa giỡn. Kwang-hee đã đứng dậy từ lâu, anh đưa tay chỉnh lại dây truyền thuốc của Ryu Minseok và lắng nghe cuộc trò chuyện của hai đứa trẻ.

"Ah, được rồi. Anh Minseokie đẹp trai nhé?"_Choi Wooje trả lời bằng thái độ ân cần chịu trận trước Ryu Minseok. Cậu tròn mắt nhìn thằng bé rồi cười vui

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #allkeria