Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2




'Việc tiếp tục hành trình, là quyết định sai lầm thứ nhất của đoàn leo núi chúng tôi'.

...

Tuyết ngày rơi càng dày đặc. Trời càng về khuya nhiệt độ càng thấp. Trên cánh núi tuyết, từng người trong đoàn thám hiểm tựa như những con kiến đi lạc tổ, dấu chân bước đi bị những đợt tuyết lớn khác che phủ. Điều này có nghĩa nếu họ lạc nhau, sẽ rất khó khăn để tìm lại tung tích của những người còn lại trên con đường lạnh lẽo, giọng nói hoảng loạn của Ryu Minseok vang đều đều thuật lại câu chuyện cho mọi người nghe. Nhưng chưa kịp tường thuật thì...

Cơn gió mang theo âm thanh tức giận thổi mạnh tới, đẩy mạnh làm Ryu Minseok ngã quỳ xuống nền tuyết lạnh. Cơn gió như thú dữ như một vết cào mạnh xô đẩy mọi người, cậu sau khi đứng dậy lập tức bị đẩy ngã về sau, thiên nhiên như đẩy lùi cả đoàn người nhỏ bé, như một lời nhắc nhở cảnh cáo họ không nên động chân đến nơi quá phận. Thế mà chẳng ai hiểu điều ấy.

Âm thanh bên tai hòa cùng gió làm cho cậu rợn người, giọng nói cứ rủ rỉ những câu điệu liên mạch, không rõ chữ, không rõ nghĩa, nó cứ lặp đi lặp lại theo một nhịp bốn bốn sáu. Cậu loạng choạng đứng dậy, vươn hai tay lên. Quơ quơ tìm lấy người giúp. Lee Minhuyng to lớn quàng lấy eo cậu, nâng đỡ cậu lên. Ryu Minseok sau khi vững vàng lập tức phủi phủi tuyết lạnh trên nón áo khoác. Tuyết dày đến nỗi cậu vừa ngã đã lún sâu đến tận hơn đầu gối.

Lee Sanghyoek pov:

Tôi Lee Sanghyeok, là người dẫn đoàn leo núi lần này. Chúng tôi đã gặp khá nhiều rắc rối khi bắt đầu chuyến hành trình của mình. Giờ đây, khi sức lực của cả nhóm dần dần tụt xuống, tôi phải lựa chọn những quyết định phân vân về việc rời đi hoặc tiếp tục hành trình, rồi sự việc tối hôm đó đã làm cho lựa chọn của tôi thêm chắc chắn. Ryu Minseok gặp những điều kì lạ, và em ấy đã thuật lại mọi chuyện cho tôi.

Là một dẫn đoàn, tôi biết đây là những dấu hiệu không an toàn. Nhưng nếu ở lại nơi đó không chắc chúng tôi sẽ xảy ra chuyện gì. Cứ tiếp tục di chuyển sẽ làm nhiễu loạn tình thế của thứ sinh vật kia và đồng thời giữ khoảng cách an toàn cho cả đoàn.

Vấn đề rằng, tôi không hề hay biết và có được thông tin gì về thứ mà chúng tôi đối mặt, đây là một bất lợi lớn của đoàn của chúng tôi. Nếu như di chuyển quá cẩu thả, khả năng cao là đoàn sẽ bị tách lẻ ra.

Khắp chuyến hành trình trong đêm chìm trong im lặng, cả đoàn thám hiểm duy trì tinh thần cao độ. Cơn lạnh buốt quanh quẩn bên người, mọi người đều mệt mỏi.

Một giờ sáng

Nhiệt độ trong đêm nhẽ ra phải giảm nhiều hơn, giờ đây, thanh đo nhiệt độ là 5℃. Kim Kwang-hee nhướng mày nghi ngờ nhìn thanh đo nhiệt độ. Kim Jeong-gyun ngó vào rồi cau mày lại, anh và Kim Kwang-hee nhìn nhau rồi thì thầm

"Chuyện này rất kì lạ, phải không?"_Kim Kwang-hee

"Ừm, nhẽ ra giờ là âm 25℃ nhưng mà...."

Bỗng Park Jae-hyuk kêu lên, âm thanh không quá cao, đủ để mọi người nghe được.

"Tôi nhìn thấy khói"_ giữa rừng núi hoang sơ này, nhìn thấy khói có nghĩa là có người đang đốt lửa trại. Có sự sống.

"Đi thôi, đến đó. Có lẽ chính ta có thể hỏi thăm họ về tình hình ở đây"_ Kim Hyuk-kyu. Anh tiến lên phía trước, dắt cả đoàn đi theo sau.

Ánh lửa chập chừng đỏ rực, soi sáng những bóng cây đen ngòm xung quanh, tỏa nhiệt ấm áp cho cây rừng. Đến gần, rồi đến gần, ngọn lửa đỏ hỏn hiện hữu trước mắt họ. Một nhóm lửa trại lớn, quanh đó là năm đến sáu cái lều. Mấy cái lều đều to đến bất ngờ. Kim Kwang-hee lên tiếng gọi hỏi, chẳng có ai đáp lại cả. Không có một tiếng động nào đáp lại, không một ai ở đây.

Mọi người ngước mặt nhìn nhau, sau đó Lee Sanghyoek ra lệnh chia nhau ra đi tìm trong từng căn lều.

Lee Sanghyoek nhìn liền biết, nhóm trại này không phải là một đoàn leo núi, họ là những người đi cắm trại du lịch. Căn lều nào cũng rất to, dùng để hai đến ba người ngủ và rất tốn thời gian để dọn dẹp. Nếu đã đi cắm trại, không gặp một ai ở đây, có hai giả thuyết hoặc là họ sẽ ở gần đây, hoặc là họ đã gặp chuyện không may mắn.

Ryu Minseok đi loanh quanh bên ngoài căn lều, tay cậu giữ một cây súng lục, cậu không biết dùng súng. Cây súng này do Kim Ha-neul ném cho, anh còn dúi thêm vào balo cậu vài băng đạn. Anh bảo ở đây không an toàn, dùng cái này để tự vệ tiện hơn dùng dao chuyên dụng.

Nói đi thì cũng phải nói lại, cậu không sợ trời tối, không quá sợ hãi động vật ăn thịt trong ngọn rừng này. Vấn đề cũng chỉ là đi tìm thử có người xung quanh thôi mà, khi cúi người xuống chân nhìn về hướng trước mắt mình. Ryu Minseok thấy một vết cào bấu víu dưới tuyết, vết cào kéo thẳng vào bụi cây dại um tùm rậm rạp. Cậu đi vội vào giữa đám trại, níu níu lấy tay Kim Hyuk-kyu.

Vì để tiết kiệm điện cho đèn pin. Kim Hyuk-kyu cầm lấy một thanh gỗ trong lửa trại. Cùng Ryu Minseok tiến về bụi cây ban nãy.

Ánh lửa phập phừng theo gió soi rõ vết cào trên tuyết, Ryu Minseok nhướng hai bên mày vì cậu thấy kéo tới bụi cây kia là máu đỏ be bét, đến càng gần Ryu Minseok càng ngửi được mùi máu tanh nồng. Rồi bộ đàm vang lên, bên phía của Jeong Jihoon gọi đến.

Kim Hyuk-kyu yêu cầu cậu quay về giữa nhóm lều trại, ở đó cùng những người đi thăm dò xong đợi anh. Ryu Minseok ngoan ngoãn mím môi rồi gật gật đầu nhỏ quay về giữa đoàn trại, ngồi xuống đốt lửa nấu nước ấm cùng Choi Wooje.

Jeong Jihoon pov:

Tôi và Park Ru-han đi truy vết bên ngoài khu lửa trại, cánh rừng đen ngòm, không khí tĩnh lặng đến khó chịu. Rồi Park Ru-han cạnh tôi bỗng giật mình, dọa tôi cũng giật mình theo. Anh ngước đầu, soi đèn pin vào cây lá kim chết khô. Trên hỏm cây, một con sóc chạy ra rồi lẻn chạy đi mất. Nổi sợ treo trên tim cũng hạ xuống, bọn tôi thở phào nhẹ nhõm.

Rời khỏi khu vực nhóm trại, ánh đèn trắng vàng của đèn pin chiếu rộ nền đường. Park Ru-han nhìn thấy vài giọt máu đỏ, đi theo vết máu. Thứ đập vào mắt hai người bọn tôi, là xác chết của một con bò trưởng thành. Bụng con bò bị cào rách một đường từ cổ. Nội tạng của con bò bị moi ra. Lăn lốc trên tuyết, là một sinh viên y ngoại khoa chuyên về giải phẫu, tôi rất dễ dàng nhận thấy nội tạng của con bò này thiếu đi gan.

Tiếng ấn bíp bíp bên cạnh vang lên. Người bên cạnh tôi đã gọi báo tin cho trưởng đoàn. Trên núi không có sóng điện thoại, bọn tôi mỗi người trang bị theo thiết bị truyền âm thanh cho nhau. Cầm lấy bộ đàm, bọn tôi gọi vội cho dẫn đoàn, tôi ghì chặt vũ khí trong tay. Chúng tôi đợi những người còn lại đến. Sau vài ba phút đợi chờ, sáu đến bảy người bước đến cạnh hai người bọn tôi, lia mắt nhìn rõ thì đây là toàn bộ nhóm dẫn đoàn. Sau đó, họ tiến sâu hơn để tìm hiểu nguyên do. Bầu không khí buổi đêm lạnh lẽo trở nên căng thẳng.

...

Họ tập hợp tại nơi Joeng Jihoon và Park Ru-han đứng lúc đầu. Sau đó, Lee Sanghyoek phân phó nhiệm vụ cho mọi người rồi đuổi họ đi. Còn lại vài người trong nhóm dẫn đoàn ở lại. Họ giao tiếp với nhau bằng ngôn ngữ kí hiệu. Kim Hyuk-kyu đã nói cho họ biết, thứ họ gặp vào lúc 11:30 tối sẽ luôn đeo bám, nó nhạy cảm với âm thanh. Chắc chắn nhóm cắm trại tại đây, không còn ai sống sót. Anh nhìn thấy thi thể nạn nhân bị xé xác nằm lăn lóc quanh nơi anh tìm kiếm. Nơi này hiện tại là an toàn nhất, vì con quái vật đó đã đi qua nơi đây.

Lee Sanghyoek pov:

Chúng tôi-nhóm dẫn đoàn đã ngồi xuống cùng nhau, tin tốt rằng như lời Kim Hyuk-kyu nói, con quái vật đã đi qua bãi cắm trại này. Điều rủi ro là, nó có thể quay lại đây, hoặc rằng, nó đã bám theo cả đoàn từ lúc cái cây kia đổ rạp dập ngọt lửa.

Còn tin xấu, Lee Sanghyoek không chắc, ở ngọn núi này chỉ có duy nhất con quái vật không xác định kia. Theo như họ nhận thấy, thứ xé xác đoàn du lịch ở đây là thứ đã dập lửa trại của họ. Nhưng ngoại trừ những cái xác bị cào xé nát nhừ, họ còn nhìn thấy những người bản xứ chết đứng bị móc đi đôi mắt. Ngọn núi này, có rất nhiều mối nguy hiểm rình rập.

Là trưởng đoàn, điều tốt nhất hiện tại Lee Sanghyoek làm chính là tập hơn mọi người lại và tìm cách rời khỏi ngọn núi ngay lập tức. Lee Sanghyoek không thể công khai vội vàng rằng ở đây có thứ gì đó có thể giết chết bọn họ, điều này quá lớn để mấy mấy đứa nhóc non dạ kia tiếp thu. Anh và những người biết điều này sẽ giữ im lặng, đến khi tìm được nơi an toàn hơn.

----------
Check chính tả giúp sốp nheeee

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro