số hai.
4. đéo biết nhìn đúng không, choi wooje còn tưởng mình bị hoa mắt hay gì đó. được rồi, người lạc quan, gã moon hyeonjoon muốn tiếp cận con mồi để tranh việc hoàn thành nhiệm vụ. nhưng mà sao trông nó gay cấn quá ta. cái cách nhìn của moon hyeonjoon đối với ryu minseok nó khác lắm? trông cả cái cách hành xử nó cũng dịu nhẹ một cách lạ thường ý. chắc ông này bị ma xui quỷ hờn nào nhập rồi. nó nghĩ vậy..
cwj - mhj
anh biết thừa là đấy là
mục tiêu mới mà đúng không?
hả moon hyeonjoon?
tao biết, nhưng đây
không phải việc của mày
tao cấm mày đụng vào nó
hay nhỉ? anh càng cấm
tôi càng làm
trông nhóc dễ thương nhỉ?
?
tao nhắc lại
đừng hòng đụng đến ẻm
chuẩn bị nhắc tao
là tên phản bội
tiếp theo đi
đã xem
5. cứ thể nguyên một bữa trưa choi wooje bị moon hyeonjoon liếc không đường lui. dí tới tận trên lớp mới chịu tha. chịu, đã ai làm gì đâu, đã ai động gì đâu. cứ sồn sồn như chó sắp cắn người ý. cái tổ chức này cũng phân nửa thành viên là phản động rồi. gần như ai cũng hoàn thành tốt và xuất sắc. nhưng mỗi lần qua vòng giết người con trai nhỏ kia thì lại đòi phản? ai cũng kể lại vậy?
moon hyeonjoon mất liên lạc với tổ chức cũng hai năm vừa tròn nhiệm vụ kia. chỉ giữ mỗi liên lạc với wooje vì nó khá hai mang. thú vị rồi đây. thực ra ở đây cũng chán, choi wooje cũng khá chán.
thử tiếp xúc với người họ ryu kia thử vậy.
6.
zeusZz - keriminxi
em chào anh ạ
anh ăn cơm chưa?
em có thể rủ anh đi ăn trưa
vào mái được hem ạ?
được đượcc
nhưng anh đi cùng với
bạn anh nữa ý
em thấy phiền không?
má thằng anh già(x)
dạ không sao ạ
em đi được với anh
là vui oii
không đòi hỏi người đẹp được
7. choi wooje thành công việc tiếp cận người lớn hơn kia. nó còn soi được hai huyền thoại luôn được nhắc đến trong bộ ba sát nhân niên khóa số năm. ba bọn họ là được gọi cái tên vang danh và thành tựu đầy mình? có lee sanghyeok - con quái vật đội lốt sự điềm tĩnh, gã có thể dùng mọi thủ đoạn để giết chẳng tha. cái tuổi trẻ ngông cuồng của gã là niềm danh sáng láng ở cái chợ đen. kim hyukkyu - gã thích cho con mồi rơi vào sự ngọt ngào một chút. mật quanh vành môi khiến cách thức hành động cũng nhẹ nhàng chẳng kém. kim kwanghee, gã này nhẹ nhàng hơn, giải quyết nhanh gọn mà chẳng để ra tiếng ồn. ừ đấy, gã kim kwanghee đấy bị ocd thì phải..
nhưng mà ở kia có mỗi hai người kia. vậy lee sanghyeok đâu nhỉ? nhưng cứ kệ đi, choi wooje muốn trêu chọc cún nhỏ một chút. nhưng ?
"giết nó nhanh lên, đây là lệnh của tao. giết nó đi choi wooje!"
8. 'mày chết đi thế giới này đéo ai cần sự tồn tại của mày đâu. đừng gọi tao bằng bố một cách ghê tởm như vậy
con chó sao tao lại sinh ra mày? sao mày lại vất vưởng ở thế giới của tao? nó chưa đủ tệ à? thứ như mày đáng ra nên tự biết đường mà chết đi?'
em đóng chặt cửa phòng ở ngoài là gã đàn ông đang không ngừng đập của và buông lời chửi rủ. tại sao đứa trẻ kia nó chẳng khóc? tại sao nó chỉ đứng đẫn ở trước cửa phòng mà chẳng có cảm xúc bất ngờ nào? em đi vào phòng tắm, cái gương nó hằn lên một vết nứt vỡ lớn. em ngồi gọn trong bồn tắm, cứ ve vởn con dao trên tay rồi cũng rạch một đường sâu ở cổ tay..
tệ thật.
9. ông ta cứ mang mấy thằng nào đấy ở ngoài rồi gọi nó là con ruột rồi lại nuôi nó như quân đội? dạy một thằng mười tuổi cách cầm súng à? ông ta nắm lấy tay của đứa trẻ nọ đưa súng về hướng em
"mày thấy không? đấy là nhiệm vụ cuối cùng của mày, giết ryu minseok rồi mày sẽ có tất cả?"
đứa trẻ đồng niên kia đang nhìn chằm chằm em, cảm xúc trong mắt nó rối loạn như bị bắt phải vứt bỏ một món đồ chơi yêu thích hoặc đại loại như bắt nó giết người thương của mình.
"muốn giết tao thì lớn nhanh lên đi, mày vẫn đang phải đi giết lũ kia để nuôi tao đấy?"
10. cái trường trung học phổ thông kia em coi nó là niềm may mắn nhưng đồng thời là mớ kí ức hỗn loạn ám ảnh vào chính tâm lý của em khi còn phải sống trên đời.
may mắn. vì nó cho em gặp lee sanghyeok người kéo em ra cái nơi mà em gọi là nhà? cái nơi em gọi người lúc nào cũng chăm chăm muốn giết em mà em gọi là bố?.
may mắn. vì nó cho em gặp kim hyukku đưa em ra ánh sáng, đưa em về nhà mỗi khi cái lũ tiêu cực đang quanh em. ôm em san sẻ cảm xúc điên loạn của em.
may mắn. vì nó cho em gặp kim kwanghee, bao dung em bằng tất cả. dẫn em đi ra khỏi kí ức tồi tệ, dẫn em vào nơi xa lạ nhưng chẳng còn đau đớn.
11. ryu minseok vừa ngủ quên trong nhà tắm, nước cũng dần mất hết hơi ấm cuối cùng mà cũng chuyển dần sang màu đỏ. minseok cảm giác bên tay trái ê nhức như kiểu nó mất cảm giác cũng mất cử động? mất máu. con dao lam nằm gọn một góc dưới sàn, em chẳng quan tâm mà dẫm chân lên. em đi ra ngoài mặc lại quần áo mới, lấy một chiếc khăn bông trắng lao đi tóc mềm. minseok cứ ngồi vậy ở tivi phòng khách.
"ryu minseok? anh dặn em mấy lần rồi không nghe?"
"sanghyeok huynh về rồi ạ? sao này anh về sớm vậy"
em nở nụ cười tươi trên môi, nhưng mà trông em nhợt nhạt lắm. môi chẳng hồng hào, làn da cũng chẳng còn sức sống. lee sanghyeok nắm lấy tay trái của em kéo nhẹ về phía mình, lại một vết rạch dài ở gần khủy tay. cứa sâu vào, máu cũng ngừng chảy từ lâu, ngón tay nhăn nhúm vì ngâm nước lâu. trong mắt gã thực sự đã hiện rõ sự mệt mỏi và buồn rầu.
"anh đừng buồn nữa mà, min sóc biết lỗi rồi.."
lee sanghyeok cứ mãi cúi gằm mặt nhìn vết cứa của em, gã khóc sao? con quỷ tàn ác mà người ta đồn đâu mất rồi? lee sanghyeok cứ vậy mà tiến lại gần ôm trọn em vào lòng, minseok cảm nhận được một bên vai của mình bị ẩm vì nước mắt.
"minseok, nghe anh này, đối với thế giới của anh, em là thiên thần mang ánh sáng trong cái cái xó kia, em đưa tay tới cứu anh ra khỏi cái suy nghĩ âm u kia. anh nợ em một mạng, anh hứa rằng sẽ sống tiếp để cho em hiểu được em là một tình yêu duy nhất, làm ơn đừng bỏ thế giới dang dở của anh mà rời đi, em đi rồi nó tệ lắm".
12. như bao buổi sáng hàng ngày ryu minseok lại dậy từ sớm để chuẩn bị đi học, em vẫn đứng ngẩn ngơ trước gương. em trong đấy đang cười đúng không? đúng rồi minseok kệ đi lời nó ồn ào bên tai mà uống hết đống thuốc còn lại trong hộp. tệ thật, đôi mắt cũng nặng trĩu tai như chẳng nghe được gì nữa, em cứ vậy mà ngất lịm đi.
gumabear:
miseokie?
cậu ổn không?
sao nay tự nhiên nghỉ vậy
cậu ốm à?
tớ sang thăm nhé?
minseokie ơi?
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro