Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

V.

Truyện được viết bởi mình, chỉ được đăng tại wattpad @CherHodi1213, vui lòng không chuyển ver, không re-up.

...

Cảnh báo: chương truyện có những câu từ gợi mở chi tiết quan hệ và lạm dụng, xin đừng lầm lẫn giữa fanfiction và đời thật, không so sánh, không tổn thương người thật, không áp đặt cảm nhận nhân vật lên người thật.

1.

Hoàng Nhân Tuấn cụng ly cùng với Kim Đạo Anh. Em uống nước ngọt, còn anh ta uống bia. Men bia không đủ mạnh để đánh gục một người nhanh như men rượu, nhưng Hoàng Nhân Tuấn thì khác, em biết mình sẽ say.

Kim Đạo Anh cầm một lon bia mới đưa về phía em – "Đây, em cầm về phòng mà tự mình say sưa đi"

"Em muốn say sưa một bữa nhưng lại không muốn say sưa với anh, làm sao đây"

"Hóa ra, anh để tâm tới những lời vu vơ ấy à?"

"Chỉ cần là em nói ra, anh sẽ đều ghi nhớ" - Kim Đạo Anh đáp.

Hoàng Nhân Tuấn nhận lấy lon bia từ tay Kim Đạo Anh, nói lời cảm ơn với anh ta.

Cho rằng anh ta sẽ hiểu lầm, em nói thêm – "Vì chiếc điện thoại, nó thực sự hữu ích đối với em"

Hoàng Nhân Tuấn lăn lăn lon bia trong lòng bàn tay mình, lớp vỏ kim loại tỏa ra hơi lạnh rười rượi, em đột nhiên nghĩ tới việc pha bia cùng với nước ngọt cho dễ uống, nhưng như vậy sẽ càng dễ say hơn.

"Em đang nghĩ gì vậy?"

Kim Đạo Anh vô tình cắt ngang dòng suy nghĩ của em, biểu hiện trên nét mặt lại giống như đang chờ đợi một điều gì đó.

"Anh không đoán được sao?' - như lần trước ấy.

Kim Đạo Anh lắc đầu, anh ta biết Hoàng Nhân Tuấn có rất nhiều nỗi niềm riêng, nhiều tới nỗi anh ta không thể nào hiểu thấu hết tất cả được. Bởi lẽ đó, anh ta tạm thời gác lại 'chờ đợi' của mình qua một bên.

Kim Đạo Anh đưa mắt nhìn quanh một bàn thức ăn đã bị vơi đi không ít, anh ta nghĩ bụng, chắc là sẽ không ăn tiếp nữa, vì thế liền đứng lên, dứt khoát thu dọn.

"Em lên phòng nghỉ đi, để anh dọn cho"

Hoàng Nhân Tuấn không đáp lời, em chỉ ngồi yên trên ghế một lúc. Em ngó chừng thái độ của anh ta, dõi xem anh ta thu dọn từng chiếc dĩa, chén, đũa, ly, muỗng, và cả nồi lẩu hai ngăn. Anh ta vẫn thản nhiên như thường, làm việc không ngơi tay, từ tốn cất thức ăn thừa vào trong hộp bảo quản.

"Anh đang nghĩ gì vậy?" - Hoàng Nhân Tuấn lên tiếng.

"Đó là câu hỏi của anh mà"

"Mau trả lời em đi"

Kim Đạo Anh đang chuẩn bị rửa chén, trên môi lại tự dưng nở nụ cười.

"Như em thôi, anh đang nghĩ tới một chuyện để thôi không nghĩ tới một chuyện khác, nhưng mà, em muốn biết chuyện nào?"

"Em muốn biết cả hai"

Hoàng Nhân Tuấn bất chợt ngợ ra, kể từ bao giờ em đã không còn phòng bị với Kim Đạo Anh nữa? Xem cái cách mà em tự nhiên với anh ta kìa, thật đáng kinh ngạc. Từ lúc ở trong bệnh viện cho tới khi về nhà, cũng đâu có bao lâu. Là do em quá dễ dãi hay là do anh ta quá mức tinh vi?

"Anh nghĩ rằng em đang có điều muốn hỏi anh về người đó, nhưng rồi bởi vì em không mở lời nên anh chuyển suy nghĩ của mình qua việc dọn dẹp"

Kim Đạo Anh sắp xếp chén dĩa đã tráng qua một lần nước vào trong máy rửa bát, bật mở công tắt.

"Vậy nếu em hỏi, anh có trả lời thật lòng không?"

Hoàng Nhân Tuấn đứng lên rời khỏi bàn ăn, đi tới sau lưng Kim Đạo Anh.

Kim Đạo Anh quay người nhìn em một cái, ánh mắt vẫn dịu dàng như nước, giống hệt với lần đầu tiên cả hai gặp gỡ. Hoàng Nhân Tuấn biết rồi, không phải là do em quá dễ dãi mà là do anh ta khiến em phải buông lơi. Loại cảm giác này, thực sự rất kì diệu.

Kim Đạo Anh dùng khăn lau khô đôi bàn tay của mình, áp tay lên má em.

"Đương nhiên rồi"

Nước đã hóa thành đại dương, đại dương trong mắt anh ta lại không có sóng, êm đềm tới bất tận.

Hoàng Nhân Tuấn ghé tay mình lên trên, đôi bàn tay chạm vào đôi bàn tay. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy mình có khả năng sẽ bỏ lại hết tất cả mọi thứ sau lưng.

Hãy giữ lại cho em đại dương của anh, để em được đắm chìm một lần và mãi mãi về sau.

"Anh không sợ sao?"

"Sợ gì chứ?"

"Sợ Lý Thái Dung, sợ hắn ta gây bất lợi cho anh"

Thế lực của người đó không hẳn là lớn nhất, nhưng đối với một người "bình thường" như Kim Đạo Anh, có khi nào sự bình thường này sẽ gây tổn hại cho anh ta hay không?

"Em đã xem điện thoại rồi mà" - Kim Đạo Anh đổi khách thành chủ, nắm lấy tay em, để xuống ngang nhau - "Đứng ở vị trí của em, người đó có thể là một nhân tố nguy hiểm, nhưng đối với anh, thì không đáng lo ngại. Nếu như người đó đã từng làm em sợ hãi, anh sẽ chỉ cách cho em xóa bỏ nỗi sợ hãi đó, chỉ cần em bằng lòng"

"Em không hy vọng anh sẽ phản bội bạn mình" - Đừng bắt em đồng bệnh tương liên với Lý Thái Dung.

Hắn ta không xứng.

"Em đừng lo lắng, tình bạn của bọn anh duy trì dựa trên lợi ích, nhưng đó là trước kia rồi. Bây giờ, Kim Đạo Anh đã là một người bình thường. Người bình thường này không có cách nào phát sinh lợi ích để có thể tiếp tục duy trì tình bạn với Lý Thái Dung"

"Nhưng tấm ảnh ở trên phòng vẫn còn đó, anh không cảm thấy mặc niệm sao?"

Điều làm Hoàng Nhân Tuấn bứt rứt không nguôi, Kim Đạo Anh hoàn toàn có thể hiểu được.

"Người đã từng xảy ra biến cố sẽ luôn muốn ghi nhớ từng chút một những việc đã qua. Anh thừa nhận là anh đã cố tình giữ lại bức ảnh đó. Anh chỉ muốn nhắc nhở chính mình, anh đã từng có một người bạn mà thôi"

Kim Đạo Anh chưa từng chia sẻ với ai, rằng anh ta luôn có cảm giác nghi ngại sự cô độc, đặc biệt là trong chính ngôi nhà của mình, cảm giác ấy lại càng dữ dội hơn.

Lúc trước đã vậy, bây giờ cũng vậy. Người ta nói thói quen rất khó để thay đổi, dù là hành động hay là cảm giác đều tương tự như nhau. Kim Đạo Anh tuy rằng đã lựa chọn làm một người bình thường, thế nhưng, anh ta vẫn phải ra sức đối phó với thứ cảm giác quen thuộc ấy.

Bất kể là người thân hay bạn bè, chỉ cần là "đã từng", anh ta đều sẽ cố chấp giữ lại.

Người đã từng xảy ra biến cố trong câu nói trên của Kim Đạo Anh, chính là anh ta. Trùng hợp, là cả Hoàng Nhân Tuấn. Hai con người tưởng chừng như khác biệt, lại có điểm tương đồng. Hoàng Nhân Tuấn mang theo một trái tim đầy rẫy những thương tổn, bất ngờ xuất hiện ở trước mặt Kim Đạo Anh, vô tình gợi nhớ anh ta về cuộc đời cũ của chính mình.

Cuộc đời với những mưu toan thâm hiểm mà anh ta đã một mình vượt qua đó.

"Nhưng dù có thế nào đi nữa, thì em vẫn phải sống tiếp. Nhưng nếu như em không muốn sống tiếp, thì anh chịu"

"Em muốn" - Gương mặt thanh tú hằn lên nét quyết liệt - "Em muốn sống tiếp, em muốn những người đó phải trả giá"

Kim Đạo Anh nâng một bên tay lên môi, đan xen từng ngón tay vào em. Một nụ hôn phớt nhẹ qua tay, nhanh chóng, chấm dứt.

Anh ta chậm rãi buông tay, đi lùi vài bước rồi nói - "Ra ngoài này đi, em có thể hỏi bất kì câu nào mà em muốn"

Hoàng Nhân Tuấn cất lon bia mà Kim Đạo Anh đưa cho em vào trong tủ lạnh, mắt thấy hai lon nước uống dở ban nãy vẫn còn để trên bàn, em cầm theo cả hai, đi theo sau anh ta ra ngoài phòng khách.

2.

Nỗi hận bắt nguồn từ việc chịu đựng tổn thương, tổn thương càng lớn, thù hận càng sâu.  Mãi cho tới khi thù hận được xóa bỏ, ta liệu có chắc rằng đã quên được hết đau thương?

...

Ngày thứ một trăm sáu mươi ba,

Việc Trung Bổn Du Thái xuất hiện ở đây thay vì Dream khiến cho Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy lo lắng.

Thông thường, trợ lý của chủ tịch sẽ không gặp gỡ riêng với nghệ sỹ trong công ty. Huống hồ, đây còn là trợ lý đối ngoại người Nhật.

"Cậu Nhân Tuấn tối nay hình như không có lịch trình" – Trung Bổn Du Thái trực tiếp vào thẳng vấn đề - "Có một buổi tiệc với đối tác nước ngoài, chủ tịch muốn cậu tới tham dự"

"Tôi không..."

"Cậu không được phép từ chối, tối nay bảy giờ sẽ có xe tới đón cậu"

Phong cách làm việc của Trung Bổn Du Thái luôn là như vậy, nhanh gọn dứt khoát, không để cho người khác có được cơ hội tìm thấy đường lui, đặc biệt là khi rơi vào nghịch cảnh.

Hoàng Nhân Tuấn không cho rằng mình đang rơi vào nghịch cảnh, trong lòng em vẫn chưa nguôi hết hy vọng, nhưng sẽ sớm thôi, em sẽ hối hận, sẽ đau đớn, sẽ tuyệt vọng. Rồi điên loạn.

Em sẽ ước mình không phạm phải sai lầm đó.

Một khi vụ bê bối lớn dần, người ta sẽ nhận định Hoàng Nhân Tuấn thật khác so với những gì luôn thể hiện ra bên ngoài, để mặc cho những lời cay nghiệt, xỉ vả và chì chiết.

Chỉ riêng mỗi Hoàng Nhân Tuấn nhận thức được, ai mới thực sự là kẻ khác biệt với vẻ ngoài.

Trung Bổn Du Thái đưa cho em một chiếc cài áo hoa hồng xanh, nói với em hãy cài lên ngực trái trước khi tới nơi. Hoàng Nhân Tuấn cầm chiếc cài áo trên tay, vân vê nó như một món bảo vật. Hoa hồng xanh rất đẹp, hoa hồng xanh được làm thủ công thì càng đẹp hơn, nó sẽ không úa tàn.

Một tình yêu vĩnh cửu bất diệt đúng nghĩa nhở? - Hoàng Nhân Tuấn liên tưởng tới ý nghĩa của loài hoa này.

"Tôi có thể hỏi một câu được không?" - Như một phép lịch sự tối thiểu, em chờ cho Trung Bổn Du Thái đáp lời.

"Tôi không có nhiệm vụ giải đáp thắc mắc của cậu, cậu hãy cứ làm theo chỉ thị của chủ tịch là được"

Chỉ là một câu hỏi thôi, đừng khó khăn với em như vậy.

Hoàng Nhân Tuấn chỉ muốn chắc chắn buổi tiệc này sẽ không phạm phải quy tắc của em.

Nhưng em có thể đòi hỏi được gì cơ chứ, chính em đang là kẻ có tội cơ mà. Mặc dù, em đã chân thành xin lỗi, liệu em có quyền làm khác hay không? Từ trong sâu thẩm nội tâm của Hoàng Nhân Tuấn, em nghe thấy một giọng nói đang ra sức kêu gào rằng em xứng đáng có được một cơ hội để tìm thấy đường lui.

Đường lui duy nhất. 

Ngay bây giờ hoặc không bao giờ.

"Chỉ là một buổi tiệc đơn thuần thôi đúng không? Sẽ không phát sinh ra vấn đề gì đúng không?" - Em hỏi với lại trong khi Trung Bổn Du Thái đã đi tới trước cửa.

"Cứ đến đi rồi cậu sẽ biết"

Một câu để lại rồi rời khỏi.

Có thật là như vậy không, khi em biết ra rồi, đó có còn là bình yên của lúc trước?

...

Bảy giờ tối,

Đúng như lời Trung Bổn Du Thái nói, đã có xe tới đón Hoàng Nhân Tuấn.

Có người gọi vào số của em báo rằng xe đang đỗ ở bên dưới.

Em mở cửa sổ nhìn xuống, đúng là có một chiếc Maserati đang chờ sẵn bên đường. Bất an trong lòng em mỗi lúc một tăng cao. Chỉ với một chiếc xe đắt tiền, Hoàng Nhân Tuấn đã không có diễm phúc đón nhận, làm sao em dám lên?

Hoàng Nhân Tuấn quyết định không xuống.

Hơn mười phút trôi qua, điện thoại của em cứ reo lên không ngừng, vẫn là số điện thoại đã gọi tới trước đó.

"Nếu anh không nghe máy thì tắt đi" - Chung Thần Lạc từ trong phòng ngó đầu ra phàn nàn - "Ồn chết đi được"

Tối nay, các thành viên ai cũng có lịch trình riêng, Chung Thần Lạc hiếm hoi lắm mới có một ngày không làm việc. Thế nhưng, khi thằng bé muốn ngủ một giấc lấy lại sức, tiếng chuông điện thoại của Hoàng Nhân Tuấn lại vô tình phá rối.

Lúc Chung Thần Lạc ngó đầu ra khỏi phòng, nhìn thấy Hoàng Nhân Tuấn ăn mặc chỉnh tề nhưng lại thấp thỏm không yên, câu đầu tiên không phải hỏi han anh nó bị làm sao, mà là phàn nàn về tiếng chuông điện thoại.

Hoàng Nhân Tuấn đau lòng lắm, em muốn nói gì đó, lại thôi.

Chung Thần Lạc đã không còn là đứa nhỏ luôn thích so đo với Phác Chí Thành chỉ vì không nhận được kẹo từ Hoàng Nhân Tuấn nữa rồi. Đứa nhỏ ở trước mặt em vô cùng xa lạ.

Hoàng Nhân Tuấn cũng rất muốn tắt điện thoại đi, nhưng em lại sợ người ta sẽ cho rằng em đang chống đối. Bản tính gần đây của Hoàng Nhân Tuấn là vậy, lo sợ được mất, để rồi tự đưa mình vào đường cùng. Thật ra, trước kia Hoàng Nhân Tuấn rất mạnh mẽ và kiên cường nhưng tiếp xúc lâu dần với sự lạnh nhạt của thế thái nhân tình, em đã bị bào mòn mất rồi.

Khi Hoàng Nhân Tuấn đang bối rối giữa việc nên nhận cuộc gọi hay nên tắt điện thoại rồi trốn đi, thì bên ngoài cửa ra vào đã vang lên tiếng gõ cửa.

Hoàng Nhân Tuấn nhìn về phía phòng của Chung Thần Lạc, chắc thằng bé sẽ không ra ngoài này đâu, em đành bất đắc dĩ đứng lên mở cửa.

"Cậu Nhân Tuấn" - Người đàn ông này em chưa từng gặp qua.

Ông ta tự xưng là người đã gọi điện thoại cho em, lên đây để đón em tới buổi tiệc của chủ tịch Lý.

"Sao ông lên được đây?" - Hoàng Nhân Tuấn nhỏ giọng.

Kí túc xá của Dream là một khu vực có bảo an, phải là người có thẻ ra vào mới có thể tiến vào trong. Nhưng nghĩ lại, nếu như là sự sắp xếp của chủ tịch thì không có gì khó hiểu cả.

"Cậu đi được rồi chứ?" - Ông ta có vẻ không nghe thấy câu hỏi của em, cố tình đứng sang một bên nhường đường cho em bước ra ngoài.

Hoàng Nhân Tuấn xin phép quay lại vào trong lấy áo khoác và cài áo.

Thời điểm em trở ra, cả đoạn đường đi xuống, trong lòng cứ phập phồng mãi không yên.

Hoàng Nhân Tuấn được người đàn ông đó "hộ tống" sang bên đường. Ở gần chỗ chiếc xe đang đỗ, Hoàng Nhân Tuấn để ý có một nhóm người tụ tập. Em nhìn thấy máy ảnh, là fan hâm mộ sao, hay là phóng viên?

Chết rồi, Hoàng Nhân Tuấn quên mất phải che mặt, em đã từng nghe thấy ở đâu đó, chỉ có sasaeng fan mới tụ tập bên dưới kí túc xá của thần tượng, chắc hẳn là vậy rồi.

Hoàng Nhân Tuấn bất an, chuyện tối nay em được người ta hộ tống leo lên một chiếc xe đắt tiền liệu có bị đồn thổi hay không?

Em kéo áo khoác lên che mặt.

Người đàn ông tiến lại gần, mở cửa xe cho Hoàng Nhân Tuấn.

Từ khoảng cách bên ngoài nhìn vào, ở bên trong đã có một người ngồi trước. Hoàng Nhân Tuấn không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đó, chỉ thấy được mỗi một chiếc bóng đen.

"Là Hoàng Nhân Tuấn kìa"

Trong đám đông đã có người nhận ra em.

Nghĩ tới hoàn cảnh lúc này của mình, và những việc có thể diễn ra, Hoàng Nhân Tuấn vô thức rùng mình.

Hóa ra, giới giải trí khi trở nên đáng sợ sẽ giống như vậy.

Hoàng Nhân Tuấn bắt đầu hoảng loạn, em muốn bỏ chạy, thế nhưng, đôi chân của em lại chẳng thể nhấc lên được. Người đàn ông nghiêng người giữ cửa xe, đồng thời che chắn em thoát khỏi ánh nhìn của đám đông quá khích.

"Mau vào đây"

Người ngồi trong xe bất ngờ lên tiếng, một giọng nói trầm thấp mà Hoàng Nhân Tuấn đã từng được nghe qua, em biết người này là ai.

Hoàng Nhân Tuấn tức thì đưa tay lên vò nát đóa hoa trên ngực trái, nhưng rồi em sực nhớ, hoa hồng là giả. Cũng gống như suy diễn của người khác áp đặt lên em sau buổi tối hôm nay, không có gì là thật cả.

Chân của em đã lấy lại cảm giác, lần lữa mãi cũng không được , em bị kìm hãm tiến vào trong xe.

Lúc cửa xe được đóng lại, người đàn ông vội vã chạy lên trên ghế lái, một lát sau, chiếc xe từ từ lăn bánh.

Hoàng Nhân Tuấn ngoảnh đầu nhìn lại, xa xa là những cặp mắt đang nhìn chòng chọc về phía em; ống kính từ máy ảnh và điện thoại đồng loạt được giơ lên.

Hoàng Nhân Tuấn ý thức được sự nghiệp của mình tới đây là chấm dứt rồi.

Trong đầu em có muôn vàn những nghi vấn. Tại sao chủ tịch lại phải hại em, không phải đã từng động viên em hay sao? Hay là, đã gạch tên em ra khỏi danh sách nghệ sĩ trong công ty luôn rồi? Đừng có vô lý như vậy chứ.

Em bất lực quay lưng về phía người còn lại trên xe, cúi mặt xuống, không muốn nói chuyện.

"Em ngại tôi lắm sao?"

Ông chủ đài truyền hình JJH, Trịnh Tại Hiền, hay nói đúng hơn nữa, là người đã từng đề nghị quy tắc ngầm với Hoàng Nhân Tuấn.

Nhưng đó đã là chuyện của rất lâu về trước, trước cả khi em đầu quân vào TY.

"Nếu như khi đó em đồng ý, thì bây giờ sẽ chẳng có ai dám động tới người của tôi"

Hoàng Nhân Tuấn vẫn im lặng như cũ.

Mấy năm nay, em chạy chương trình cùng nhóm, đã rất nhiều lần xuất hiện trên JJH.

Lời đề nghị của ngày xưa, bởi vì niềm vui có được khi ở bên cạnh đồng đội, đã khiến cho Hoàng Nhân Tuấn nhắm mắt làm lơ. Có đôi lúc em còn tự nhủ rằng, có Dream ở đây, còn có công ty sau lưng, với lại, có lẽ Trịnh Tại Hiền đã quên, nhiều năm qua đi như vậy cũng chưa từng một lần gây khó dễ cho em, thì em, còn nhớ tới để làm gì?

Trên thực tế, Trịnh Tại Hiền đâu có dễ dàng quên được.

"Nể tình giữa hai chúng ta, tôi khuyên em một câu, Lý Thái Dung đã từ bỏ em rồi, đừng chọc giận anh ta nữa"

Em còn có cơ hội để chọc giận hắn ta sao?

Chuyện viễn vông gì nữa đây.

"Tôi khuyên thật lòng đấy"

...

Hơn ba mươi phút sau,

Chiếc xe dừng lại trước cổng bảo an của một ngôi biệt thự.

Hoàng Nhân Tuấn vuốt vuốt tay mình lên cổ, chất len nhám sờn từ chiếc áo cao cổ khiến em có chút ngứa ngáy. Hoàng Nhân Tuấn thở dài sầu não, em rất sợ, thực sự rất sợ. Em không thể mạnh dạn nói rằng 'thôi vậy, chết thì chết thôi', bởi vì, sau khi buổi tiệc kết thúc, em sẽ còn lại gì?

Một tấm thân tàn tạ, hay là một cái xác không hồn?

Hoàng Nhân Tuấn bất chợt run rẩy, thu mình nép vào một góc trên xe.

Nhìn thấy bộ dạng này của em, ánh mắt của Trịnh Tại Hiền đã trở nên sâu xa khó lường, trong sự lạnh lẽo thấu xương có cả một phần thỏa mãn.

Bảo an xác nhận xong thiệp mời của Trịnh Tại Hiền thì mở cổng để cho xe chạy vào.

Hoàng Nhân Tuấn giật mình, hai chân của em lại cứng đờ. Em âm thầm cầu nguyện, đừng tới quá nhanh, đừng tới quá nhanh. Cơn ác mộng này, đừng tới quá nhanh.

Đi qua khỏi đoạn đường dốc, qua khỏi hai dãy đèn đường sáng rực trải dài, chiếc xe dừng lại hẳn. Xa hoa tráng lệ ở phía cuối đường, không phải là nơi mà Hoàng Nhân Tuấn nên tới.

Em và Trịnh Tại Hiền xuống xe, trước mắt là hai người phục vụ đứng chờ đón khách.

Trịnh Tại Hiền theo chân một người đi vào bên trong buổi tiệc - "Chủ tịch đang chờ ngài, xin mời đi lối này"

Người còn lại nhìn vào đóa hoa hồng trên ngực trái Hoàng Nhân Tuấn - "Cậu Hoàng có phải không, xin mời đi lối này" - cậu ta dẫn em đi qua một ngã khác.

Hoàng Nhân Tuấn vắt áo khoác trên tay, chần chừ không dám đi theo.

"Mời cậu" - Người phục vụ vẫn rất kiên nhẫn.

Hoàng Nhân Tuấn tự mình tưởng tượng nếu như em bỏ chạy, có khi nào sẽ bị bắt lại không, sau đó như thế nào? Bị đánh, bị hành hạ tra tấn, hay là sẽ trốn thoát? Rồi sau đó của sau đó nữa, thì sao?

Hoàng Nhân Tuấn cứ đi, cứ đi, để cho sự tưởng tượng dẫn lối mình, cho tới khi bước chân của em khựng lại, đụng trúng vào vai của người phục vụ, em đã được dẫn vào một căn phòng bên trong ngôi biệt thự bằng lối đi sau vườn hoa.

Ở phía bên kia buổi tiệc,

Ông chủ đài truyền hình và chủ tịch công ty giải trí đang đứng cùng một chỗ. Ly rượu trên tay, còn ý cười trên mặt, Trịnh Tại Hiền muốn trao đổi điều kiện với Lý Thái Dung.

Có một số người muốn tới bắt tay với hai nhân vật lớn trong buổi tiệc, nhưng chỉ cần để ý một chút sẽ không dại dột gì mà tiến tới. Những người được mời tới buổi tiệc này đa phần đều không đơn giản, thà rằng dè chừng hành động trước sau còn hơn là phải đắc tội với người có vị thế trên mình.

Cuộc trao đổi vì vậy diễn ra giữa chốn đông người lại nghiễm nhiên như chỉ có hai người.

Xung quanh là tiếng cười nói huyên náo.

"Tôi muốn làm trước" - Trịnh Tại Hiền thẳng thắn mở lời - "Chương trình sống còn mới nhất của JJH, tôi sẽ đảm bảo thời lượng lên hình và kết quả cuối cùng, người do anh chọn"

"Nghe nói có một thí sinh tới từ công ty bên kia, chọn người này đi"

"Không phải nghệ sĩ của TY sao, tôi hiểu rồi, yên tâm, sẽ không làm anh thất vọng"

"Được, thành giao"

"Thành giao" - Trịnh Tại Hiền nâng ly rượu trên tay mình lên uống cạn.

Là ông chủ của một đài truyền hình giải trí, Trịnh Tại Hiền hiểu được mặt trái của việc tăng thời lượng và ưu ái quá mức cho một thí sinh trong chương trình sống còn.

Nếu là nghệ sĩ dưới trướng Lý Thái Dung, Trịnh Tại Hiền sẽ tự có chừng mực, nhưng nếu là người khác thì không đáng bận tâm. Công ty bên kia lại từng tuyên bố sẽ vượt mặt TY Entertainment, đây cũng xem là nghiệp do bọn họ tự tạo nên.

Với lại, ai bảo Hoàng Nhân Tuấn đang nằm trong tay của Lý Thái Dung, muốn có được em trước tiên thì phải thực hiện thỏa thuận thôi.

3.

Hoàng Nhân Tuấn mơ mơ màng màng tỉnh dậy. Em nhớ mình đã từng tỉnh dậy một lần trong vô thức, rồi lại thiếp đi, không biết đã ngủ mất bao lâu, chỉ là lần tỉnh dậy này, toàn thân em chỗ nào cũng ê ẩm.

Hoàng Nhân Tuấn không còn cảm nhận được quần áo ở trên cơ thể mình, từng trận đau nhức truyền tới não bộ, khiến cho em ý thức được bản thân mình đã xảy ra chuyện gì, hương vị ám muội xộc lên khắp phòng bất giác làm em buồn nôn.

Là Lý Thái Dung.

Em nhớ, em đã nhìn thấy Lý Thái Dung trong lần tỉnh dậy đầu tiên ấy.

Còn có, Trịnh Tại Hiền?

Em cũng không biết nữa, mơ hồ dường như rất thật lại dường như không thật. Những mảnh kí ức lung tung, rối loạn, hoan lạc như có như không ấy, giữa sự cưỡng ép và thỏa mãn dục vọng, Hoàng Nhân Tuấn chỉ có thể khẳng định một điều em đã không còn trong sạch nữa.

Chiếc chăn đắp ngang người em nhăn nhúm, em khó khăn nhấc mình ngồi lên, chăn mỏng theo thế trượt xuống, lộ ra nửa thân trên chi chít những vết đỏ. Từng cơn đau đớn liên hồi kéo tới, Hoàng Nhân Tuấn khốn khổ chau mày, em hất chăn ra khỏi người mình, cảnh tượng nửa thân dưới càng thêm kinh hãi. Từ trên eo trở xuống chân hiện lên vô số những mảng tím xanh, da thịt bị cào xé rách tươm, chỗ tư mật lại có dấu hiệu sưng tấy.

Hoàng Nhân Tuấn thẩn thờ như chết lặng, em đưa mắt xung quanh tìm kiếm quần áo của mình.  Chiếc áo len cao cổ bị vứt ở dưới giường, quần tây và áo khoác cũng ở gần đó. Em nhoài người đưa tay ra, cơ thể bị kéo căng, cố gắng chịu đựng nhặt lên từng món một.

Thế nhưng, Hoàng Nhân Tuấn còn chưa kịp chạm tới, thì em đã nghe thấy được tiếng mở cửa.

Hoàng Nhân Tuấn nhìn ra bên ngoài, cửa phòng bị mở toang, Lý Thái Dung đang dựa mình vào cửa, đi cùng với hắn ta còn có thêm ba người đàn ông khác. Lý Thái Dung gọi bọn họ là đối tác làm ăn, và giới thiệu em như là một món quà đẹp đẽ sẽ làm hài lòng tất cả mọi người.

"Chủ tịch, làm ơn..." - thanh âm của Hoàng Nhân Tuấn run rẩy và yếu ớt.

Em muốn cầu xin, thế nhưng lại không đủ sức nói vọng tới chỗ của Lý Thái Dung. Hắn ta không nghe thấy, hoặc giả vờ như không nghe thấy, vẫn đứng yên tại chỗ, giương mắt nhìn những "vị đối tác" đó thay phiên nhau tiến vào xâu xé em.

Hoàng Nhân Tuấn ra sức vẫy vùng trong vô vọng, tiếng gào thét vang lên tới tận cùng. Thời gian từng lượt trôi qua, bọn họ đổi người, rồi lại tiếp tục. Thế nhưng, cho dù có đau đớn tới cỡ nào, vô vọng tới cỡ nào, Hoàng Nhân Tuân tuyệt nhiên vẫn không khóc. Gương mặt đẹp ban đầu chỉ có nhăn nhó và thất thần, trải qua một loạt những dày vò mất nhân tính, đã trở nên ai oán và giận dữ. Khóc để làm gì cơ chứ, khơi gợi lòng thương hại hay là khơi gợi thú tính?

"Bé cưng cũng kiên cường gớm nhỉ, khóc cho tụi anh xem nào, tụi anh sẽ nhẹ nhàng lại cho"

Em mới nhất định không khóc.

Trong khoảnh khắc bị chèn ép bạo nhục, Hoàng Nhân Tuấn nhìn thấy ở bên cạnh mình là chiếc cài áo đánh rơi, ghim cài bị bung ra, những cánh hoa tả tơi không nguyên vẹn. Hoàng Nhân Tuấn tiếc thương cho đóa hoa hồng đáng lẽ sẽ mãi mãi xinh đẹp đó, tiếc thương cho chính bản thân mình, đồng dạng bị người ta chà đạp tới mất hết tất cả, xiêu vẹo rồi biến dạng.

Hoàng Nhân Tuấn bị đưa đẩy ở trên giường, em bấu chặt những ngón tay của mình lên trên sự vô định, không muốn chạm vào người khác, càng không muốn bị đồng hóa bởi nhục dục. Thân thể không có bất kì điểm tựa nào, em giống như một chiếc lá nhỏ rời cành, mặc sức mà rơi rụng, di chuyển từ chỗ này sang qua chỗ khác. Lời khiếm nhã không nghe lọt tai, nhưng đồng thời lại làm em nhớ ra rất nhiều lời hay ý đẹp đã từng nghe trước đây.

"Hoàng Nhân Tuấn, anh rất thích em"

"Đây là quà mà anh Nhân Tuấn đã tặng cho em, rất ngọt, em rất thích"

"Anh Nhân Tuấn không thương em, sao chỉ tặng mỗi Phác Chí Thành, em cũng muốn có"

"Mình muốn cùng các cậu đi tới tận cùng thế giới"

"Nhân Tuấn, cậu đừng sợ, mình cam tâm tình nguyện làm chỗ dựa cho cậu"

"Chỉ cần tất cả chúng ta ở bên cạnh nhau đó chính là khoảng thời gian tươi đẹp nhất"

Giả dối, toàn là những lời giả dối. Thời gian tươi đẹp gì chứ, chỉ là một câu nói suông, tất cả các người không có một ai thật lòng ở bên cạnh tôi.

Tại sao vậy?

Tôi đã xin lỗi rồi mà.

Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?

Tôi chỉ mới có mười chín tuổi thôi, tôi không đáng bị đối xử như vậy.

Tại sao? Tại sao?

Tôi hận các người.

Tôi hận tất cả các người.

Trong lòng của Hoàng Nhân Tuấn hiện tại chỉ còn lại mỗi thù hận mà thôi.

...

Tới ngày hôm nay, tôi mới nhận ra được chính tay người đã giết chết chú kiến nhỏ đó, người còn giả vờ gọi tôi tới tiếc thương. Người thật là đáng sợ.

Lời của tác giả:

Uầy, chương này có vẻ nặng nề ghê....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro