Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

[Alljun] DRUG

Nguồn: https://woyushijiezhichayigeni855.lofter.com/post/1ed7351f_ef436195

Tác giả: 我与世界只差一个你

Edit: Ayujun

Beta: Dừa

Nguỵ hiện thực

OCC

Tất cả chỉ là hư cấu

😊😊😊

"Renjun a, mình bị phán tử hình rồi sao?"

Trong lúc mơ màng, Renjun liền bị một người từ phía sau ôm lấy. Mỗi một dây thần kinh trong cơ thể cậu đều nháy mắt thanh tỉnh. Renjun bắt đầu liều mạng giãy giụa. Cho đến khi giọng nói quen thuộc, mang theo chút sợ hãi cùng chua xót của đối phương vang lên, thì cậu mới bắt đầu bình tĩnh lại. Toàn bộ không gian đen nhánh chỉ còn có tiếng hít thở đều đều của hai người họ.

"Jeno a, mình thấy nó rồi. Cái mô hình cậu vẫn luôn không cho mình chạm vào."

Người phía sau giống như không nghe thấy mà vẫn không có phản ứng gì. Chỉ là vòng tay quanh eo Renjun chậm rãi chặt hơn. Cho đến khi cậu kêu đau một tiếng thì đối phương mới nới lỏng ra.

"Đau sao? Mình vẫn luôn không nỡ làm cậu đau. Nhưng mà Renjun a, mình thật sự đau quá. Mình còn chưa nói ra câu thích thì đã bị tùy tiện vứt bỏ rồi. Cậu có biết không? Cái loại đau đến hít thở không nổi này?."

"Không, cậu không có bị tùy tiện vứt bỏ. Mình chỉ là không biết đối mặt với cái "thích" của cậu như thế nào. Loại cảm giác này quá xa lạ. Mình sợ hãi."

Renjun thấy Jeno càng lúc càng tuyệt vọng, liền cảm giác hành vi mấy ngày nay của chính mình cũng không tốt. Rõ ràng Renjun chỉ cần suy nghĩ kĩ rồi trả lời họ là được, nhưng cậu lại bất giác làm tổn thương đối phương. So với việc sợ đối mặt bọn họ thì hiện tại Renjun càng áy náy.

"Vậy cậu đừng tránh mình có được không? Kể cả khi cậu không thích mình thì cũng làm ơn đừng lảng tránh được không? Renjunie, mình sợ hãi."

Renjun mê mang nhìn vách tường đen nhánh đối diện. Cuối cùng, cậu cũng từ bỏ mà không suy nghĩ nữa.

"Được."

Người phía sau nghe vậy liền ôm Renjun chặt hơn. Nhưng giờ phút này, trên mặt cậu chỉ mịt mờ không rõ, như là đang hồi ức lại.

———

"Hyung, đừng bảo là anh đến chỉ để nhìn em nhé? Yên tâm đi, Jaemin hyung không ở. Anh có thể nói thẳng."

Jeno nhìn người trước mặt. Cho dù đối phương gọi một tiếng hyung thì cậu vẫn không thấy có chút thiệt tình nào.

"Park Jisung, em quả nhiên đã trưởng thành."

"A, em sẽ coi đó như lời khen."

Jeno thấy Jisung cười liền không tự giác được mà nhíu mày. Như là nhìn thấu ý nghĩ của đối phương, Jisung khẽ cười một tiếng.

"Hyung đang nghi hoặc tại sao em vẫn có thể cười phải không? Vậy để em nói với anh một câu nhé, chúng ta chưa bị phán tử hình. Anh thấy có đúng không?"

Lời nói của Jisung như hắt một bát nước lạnh lên người Jeno, nháy mắt cậu liền thanh tỉnh. Thằng bé nói không sai, Renjun, căn bản vẫn chưa có phản ứng gì.

"Cho nên, hà tất phải nghĩ nhiều như vậy. Hơn nữa, anh cũng nên biết, Renjun hyung quá ôn nhu. Đặc biệt là đối với chúng ta."

Lời này nhưng thật ra khiến Jeno có chút ngơ ngẩn. Sau đó, cậu mới bán tín bán nghi mà nhìn về phía cái người đang cười mà như không cười kia.

"Vì sao em lại chỉ điểm cho anh? Từ phản ứng của Renjun thì chẳng phải em còn thảm hơn anh sao?."

"Đúng vậy. Tình huống của em còn thảm hơn anh. Vì vậy em không thể dùng phương pháp này. Hơn nữa, cách em biểu đạt "thích" không giống anh. Cho nên đối với em mà nói thì nó hoàn toàn vô dụng."

"Không giống?"

"Đầu tiên, anh đối với Renjun hyung chính là một người có thể dựa vào. Còn em đối với anh ấy chính là người cần được bảo vệ. Hơn nữa, anh là không cẩn thận bị phát hiện. Còn em là trực tiếp bỏ đi lớp ngụy trang mà cho anh ấy thấy dục vọng."

Mỗi một cậu một chữ của Jisung đều khiến Jeno nổi da gà. Không phải vì sợ hãi mà là kinh ngạc.

"Hyung, anh không cần phải sợ em chơi với lửa. Cũng không cần nghĩ đến việc em chỉ điểm cho anh là em đã từ bỏ. Bởi vì em sẽ làm cho cáo nhỏ chủ động nhảy vào trong lòng ngực mình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro