TaeJin. Màu của mưa
Em mang dáng người cao, thân hình mảnh khảnh. Mái tóc em bay bay theo gió, em tự ôm lấy thân mình chống chọi lại cái lạnh, đôi mắt của em sũng nước, em gọi tên người đó, mỉm cười khi nhìn thấy hắn.
Còn tôi thì không.
Anh à, thấy Jimin đâu không?
Anh cũng chẳng biết, chắc cậu ta đi học thêm ở đâu đó.
Vậy à, tiếc thiệt, khi nào anh ấy về nhắn hộ anh ấy em tìm nhé, Taehyung hyung.
Sự hiện diện của cậu ta làm tôi lu mờ, em gọi tên Jimin mọi lúc, gặp cậu ta mọi lúc, em chào tôi, mỉm cười với tôi, và cầm tay Jimin khoe với tôi.
Vui không?
Ừm, rất vui.
Nhớ người ta, nhớ anh mắt người ta, nhớ nụ cười người ta nhưng không thể nói nên lời được.
Cảm giác nhìn thấy người mình thích hạnh phúc bên người khác, còn mình ngồi ở đây nghĩ về người ta, cảm giác thật thua cuộc.
--
Yo, Kim Taehyung, sao mày ngồi đây một mình vậy?Nhìn nè, giới thiệu mày nhá, đây là Kim Seokjin, đàn em của chúng ta.
Ừm, chào em.
Chào anh.
Còn nhớ ánh nắng buổi sớm xen qua kẽ lá, chiếu qua khuôn mặt làm nụ cười đó sáng lên, người kia thật xinh đẹp, giọng nói hồn nhiên, ánh mắt mang ý cười, tim tôi đập rộn.
Hì, nói cho mày biết, đây là người yêu của tao luôn đó.
Tay hai người đó đan chặt, ngồi đối diện. Em mang một chiếc áo màu trắng, nhìn xuống đống giấy tờ trên bàn thật bừa bộn.
Anh vẽ mưa ạ ?
Sao em biết? Anh vẽ nước màu vàng cơ mà ?
Em đoán thôi, vì anh vẽ mặt trời thật to, phông nền màu trắng, những nét đứt màu vàng nữa. Có phải mặt trời chiếu qua những giọt nước làm nó đổi màu không ?
Tim tôi đập rộn ràng, lần đầu tiên có người hiểu được ý nghĩa những bức trang tôi vẽ.
Em tên gì?
Kim Seokjin
Kim Seokjin.
Kim Seokjin, một cái tên thật đẹp.
--
Trời không còn nắng nữa, mây xám xịt. Em mang chiếc áo màu đen cùng với tâm sự đến gặp tôi.
Anh biết không, dạo gần đây anh Jimin thật kỳ lạ.Anh ấy không gặp em thường xuyên nữa, nhắn tin lạnh lùng, còn hay cáu gắt, anh ấy chán em rồi sao, em đã làm gì sai chứ?
Em nói rồi gục đầu khóc trên vai tôi.
Em không sai đâu, thôi nào,đừng khóc nữa Jinie à...
Tôi ôm lấy và xoa nhẹ mái tóc nâu mượt của em. Chỉ lúc này tôi mới có thể được gần gũi em một cách tự nhiên nhất.
Tôi muốn phút giây này kéo dài mãi mãi, để tôi có thể tự nhiên vuốt ve và ôm em vào lòng.
Không được, tôi thật ích kỷ.
Nhưng tôi vẫn muốn thời gian trôi chậm một chút, chỉ một chút thôi.
Em yêu anh Jimin, chỉ yêu mỗi anh Jimin thôi.
Tuy đã chuẩn bị thật kỹ rồi nhưng tim tôi vẫn không khỏi run rẩy khi nghe em nói vậy, tiếng lòng tôi vụn vỡ, và tôi mở ra một nụ cười thật gượng gạo.
Anh hiểu mà, Jinie à...
Tôi phải trở nên thật ích kỷ thôi.
--
Jimin à, mày có Seokjin rồi mà, sao lại vào bar rồi làm loại chuyện đó với người khác nữa chứ? Mày biết em ấy vì chuyện này mà khóc hết nước mắt không? Tao nghe người khác kể, em ấy hai ngày không ăn gì rồi đó.
Thì sao chứ, tao đã nói chia tay rồi, là cắt đứt quan hệ, không còn liên quan gì đến nhau nữa. Tao ghét dạng con trai hỡ tí khóc lóc lại còn trẻ con, chả chơi vui vẻ được gì.
Mày vừa mẹ nó nói gì vậy?
Thứ duy nhất tôi nhớ là việc mình lao vào sofa cho Jimin một đấm rồi cầm áo khoác chạy đi trước ánh mắt ngỡ ngàng của thằng bạn.
--
Trời tối sẫm, có mưa nhẹ, tôi gõ cửa ký túc xá rồi mở nó ra.
Không có ai khác ngoài thân hình nhỏ bé núp trong chăn, nghe thấy tiếng mở, cái chăn được hé nhẹ ra, giọng nói đứt quãng vang lên,
Ai...đó?
Là anh, Taehyung đây.
Sao anh lại đến đây chứ, nếu là vì Jimin bảo thì anh đi đi, em không cần.
Ngoài trời bắt đầu có sấm sét, một tiếng động lớn vang lên làm sáng cả góc trời, và tạch, đèn điện tắt, không gian bao quanh tôi bằng sắc đen, em bắt đầu trùm mền, và rên rỉ bằng những tiếng nấc nhỏ.
Tôi tới bên giường, và ngồi xuống. Không hiểu sao trong lòng tôi bỗng thôi thúc cảm giác nằm xuống, ôm em vào lòng và chặn những tiếng động đó của em bằng những nụ hôn thật cuồng nhiệt.
Một cánh tay thò ra từ chăn, giật nhẹ gấu áo tôi.
Anh... đừng đi, em sợ...
Em thò mặt ra khỏi chăn, đôi mắt đỏ ngầu, sưng tấy vì khóc nhiều, đôi lông mi dài chớp chớp.
Ngoài trời mưa nặng hạt, đập bôm bốp vào cửa kính, như muốn tiến vào và nuốt chúng tôi vào tâm bão đó.
Tôi lấy tay xoa nhẹ đầu em, chỉ tay ra ngoài cửa.
Mưa màu vàng, em nhớ không?
Vâng, nhưng sao ạ?
Sau khi trời mưa tạnh, bầu trời sẽ sẽ lại mang màu vàng, nó đẹp lắm. Em có muốn đi ngắm cùng anh không?
Có.
Tôi lấy tay mình đan vào tay em, và em siết chặt lấy nó.
Kim Taehyung à, ích kỷ một chút, chắc không sao đâu nhỉ?
Đêm nay, cho em là của tôi, bên tôi một chút, liệu có được chứ ?
-- END--
Au đã comeback với một cái hố mới đây ~~
Truyện này gồm những oneshot, H có, Kinh dị có mà Hài cũng có, nói chung là đủ loại đó.
Riêng về truyện trên, thật sự là viết do có cảm hứng, khi đọc lại au cũng thấy cái kết hơi khó hiểu, nên mọi người hãy xem là ít nhất Taehyung cũng cơ hội tỏ tình với Seokjin, bên Seokjin đường đường chính chính.
Jimin à, cũng xin lỗi vì biến anh thành người xấu TT
Ủng hộ, vote và cmt cho au có động lực nha, au lười ra chap lắm đó ~
Mà mọi người muốn viết couple nào và thể loại gì tiếp theo cmt để au viết nà ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro