Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Du Trịnh Nghiên - Lâm Nhã Nghiên, Thấu Kỳ Sa Hạ, Danh Tỉnh Nam.

#Trường Học: Cẩu Nô Sắc Dục. [Futanari - SM - NP]

Du Trịnh Nghiên: Cô.

Lâm Nhã Nghiên: Chị.

Thấu Kỳ Sa Hạ: Nàng.

Danh Tỉnh Nam: Em.

Ban ngày cô là một học trò gương mẫu chăm chỉ, ban đêm là con chó ngoan ngoãn của các đại tỷ hoa khôi giàu có.

Du Trịnh Nghiên với thành quả sau bốn năm chăm chỉ học hành, cuối cùng nhận được học bổng chuyển đến trường JYP đầy danh vọng, các bạn học ở trường cũ kia đều luôn có mong muốn được nhận học bổng mà vào trường đại học JYP. Lúc đó, Du Trịnh Nghiên vui đến mức hú hét hết một tiếng rưỡi, kết quả là bị ông hàng xóm trọ gần đó mắng cho một trận.

Trường đại học JYP không quá nghiêm khắc về vấn đề đồng phục đến trường, với đồng tiền ít ỏi của mình nên chỉ vận quần áo thông thường đến trường, dù gì cũng rất thoải mái. Đồng phục của nữ sinh là váy ngắn quá đầu gối cùng áo sơ mi tay dài và cà vạt, nam sinh thì giống như hoàng tử, tấm vải loè loẹt cũng khoác lên người. Trong trường thu ít học sinh vượt khó như Du Trịnh Nghiên, và cô muốn kết bạn với các bạn học cùng lớp cũng không phải là điều dễ dàng gì.

Với cái tính cách nhút nhát và nhu nhược, Du Trịnh Nghiên luôn bị các nhóm học nam sinh nữ sinh bắt nạt, đặc biệt là các tiểu thư hoa khôi các khối khác nhau. Nhắc đến không khỏi rùng mình, các vị tiểu thư đài cát trang hoa ấy lại có phản ứng mãnh liệt với tình dục.Lâm Nhã Nghiên, Thấu Kỳ Sa Hạ, Danh Tỉnh Nam xuất thân đều là từ những gia tộc với cái thanh danh lừng lẫy, đặc biệt trường đại xa hoa JYP cũng là của các vị ấy.

Bảy giờ mười lăm phút, Du Trịnh Nghiên vận quần jeans đen rách gối cùng áo len cao cổ màu đen, mục đích là che đi các vết tình ái còn lưu trên người, đôi môi hồng hồng bị rách vài đường, mái tóc ngắn đến mang tai đen xoã xuống đôi mắt hổ phách đôi chút sự xem nhẹ ngôi trường trước mặt. Biết trước như vậy cô đã không nên tận tâm để đổ vào trường này làm gì. Du Trịnh Nghiên bước đến hành lang để lấy thẻ học sinh của mình, phát hiện tủ đồ hình vuông lớn bị sơn lên màu xanh, đỏ, tím, hồng, kèm theo những tờ giấy vẽ mặt cười chế giễu.

Các học viên gần đó nhìn thấy cậu liền to nhỏ xì xầm, tiếng cười cợt nhã vang lên càng nhiều, Du Trịnh Nghiên khẽ thở dài trong bụng, cầm chìa khoá mở cửa tủ, lấy chiếc thẻ đeo vào, cầm chiếc cặp màu đen có phần rách nát cũ kĩ đặt vào bên trong, cẩn thận khoá lại. Hôm nay là ngày giao lưu chào đón những học viên từ nước ngoài về đây, nghe thật hấp dẫn. Du Trịnh Nghiên nhanh chân bước vào căn phòng hội viên, nó rộng như bốn cái sân chơi bóng rổ xây lại, vốn định chọn một chỗ cuối cùng phía dưới phòng để ngoài, vừa vào đã cảm thấy phòng hội viên đông đúc, rốt cuộc chỉ có thể chọn ghế trống còn đó mà ngồi.

"Ê, tụi bây xem, kia là ba hoa khôi tầng năm đó!"

"Ôi ôi, người gì mà xinh dữ."

"Ui, nghe bảo cái anh Trình Sâm Kiên, soái ca môn bơi lội đang đơn phương Thấu tiểu thư đó."

"Ông đó chỉ được cái đào hoa, mấy nhỏ lớp mình đều kể đã từng hẹn hò với Trình Sâm Kiên còn gì."

Du Trịnh Nghiên ngồi sát vách tường vẫn nghe rõ phía sau xì xầm to nhỏ cái gì, sau đó nhìn thấy Lâm Nhã Nghiên, Thấu Kỳ Sa Hạ, Danh Tỉnh Nam tươi như đoá hoa vừa nở bước vào lớp và ngồi bàn đối diện cô, một bàn bao gồm năm ghế, nên các nàng ngồi xuống, hai ghế trống bên ngoài liền có hai chàng trai tuấn tú ngồi vào, sau đó năm người cùng nhau trò chuyện vui vẻ, Du Trịnh Nghiên còn nghe tiếng cười nhỏ.

Nam sinh kia lớn mật ngồi rất gần Lâm Nhã Nghiên, bàn tay thô ráp vòng qua eo chị mà sờ soạng, phía nam sinh ngồi gần Danh Tỉnh Nam cũng vậy, thốt ra những lời ngọt ngào dụ dỗ dâm mị. Du Trịnh Nghiên nhìn sang Thấu Kỳ Sa Hạ, chỉ thấy nàng chăm chú vào quyển sách trên tay, nếu có ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ nàng là một học viên chăm ngoan, nhưng không, Thấu Kỳ Sa Hạ bề ngoài thoạt nhìn đáng yêu như vậy, bên trong lại là người có sự chiếm hữu sắc dục cao hơn cả Lâm Nhã Nghiên và Danh Tỉnh Nam.

Một lát sau có một vị lão sư trạc tuổi lớn đi vào, lần lượt theo đó là những du học sinh từ nước ngoài trở về. Bọn họ lần lượt giới thiệu tên của mình, sau đó xin phép lão sư đi lên phía trên tìm chỗ ngồi. Du Trịnh Nghiên chỉ im lặng lắng nghe vị lão sư nói luyên thuyên, nghe một hồi lại cúi xuống ghi ghi chép chép.

Điểm đến chín giờ, phòng họp kết thúc, thời điểm này là tiết tự học một tiếng, Du Trịnh Nghiên tranh thủ đến căn nhà thể thao lớn phía sau trường học, vốn dĩ cô muốn đến đây để viết một số bản lý thuyết có thể cung cấp cho các lão nhân tác giả, may ra có thể kiếm một chút đỉnh tiền tiêu. Vừa bước vào lớp học của mình để lấy một ít vật dụng cần thiết, Du Trịnh Nghiên nhìn bàn học của mình bị đạp ngã dưới đất, tất cả sách vở đều bị xé ra làm hai.

"A..!"

Lúc Du Trịnh Nghiên định ngồi xuống nhặt những mảnh giấy ấy, có một nhóm nam sinh không được chỉnh tề đi vào, một tên mặt bặm trợn cao to có vẻ như đi đến đá mạnh cánh tay của cô, làm những mẩu giấy vừa nhặt lên lại văng ra vương vãi càng nhiều. Tên đó không những không dừng, dùng cả bàn chân giẫm lên mu bàn tay của cô, gót giày dính đầy bùn đất xoay qua xoay lại trên từng đường gân tay cô. Du Trịnh Nghiên đau đớn kêu lên.

"Ôi, đàn em của tao làm mày đau sao?"

Tên khác điển trai hơn đi đến ngồi bệt xuống chỗ cậu đang quỳ, Trình Sâm Kiên nhìn cánh tay gầy gò bị kia tên đàn em của mình giẫm không thương tiếc, cong đuôi mắt cười đểu. Hắn đứng lên xoay người đi, cô cứ nghĩ là hắn sẽ tha cho mình, không ngờ đến hắn xoay người đi là lấy thế xoay một vòng, dùng chân phải đá vào bụng Du Trịnh Nghiên, mũi giày cứng rắng đâm vào phần bụng nhỏ ốm yếu, Du Trịnh Nghiên đau đến mức co người run rẩy.

"Trình học bá, anh đánh như vậy thật không hấp dẫn, để chúng em phụ anh một tay."

"Đừng . . "

Năm sáu tên đàn em đứng phía sau hắn hùa đến, cười đến văng nước bọt xuống sàn, một tên nắm tóc Du Trịnh Nghiên giật lên, gương mặt thư sinh nhăn nhó đau đớn đối diện với Trình Sâm Kiên, hắn ta chỉ trừng đôi mắt đáng sợ của mình nhìn cô, Trình Sâm Kiên giơ cao tay, rất nhanh giáng xuống má cô một bạt tay, tiếng chát chanh chua vang lên trong bầu không khí im lặng, đến mức các học viên ngồi gần đó đều sợ hãi.

"Trịnh Nghiên à Trịnh Nghiên, không phải tao từng cảnh cáo mày tránh xa Thấu Kỳ Sa Hạ ra sao? Tại sao mày vẫn ngoan cố vậy? Cô ấy là của tao, mầy hiểu không? Con chó bẩn thỉu như mày chỉ là một vết nhơ vô tình vấy vào cuộc sống của cô ấy thôi."

Trình Sâm Kiên liên tục tặng cho cô những bạt tay đau điếng, Du Trịnh Nghiên cảm thấy quai hàm của mình mỏi nhừ, tưởng chừng nó đã gãy ra làm nhiều phần, máu mũi đỏ tươi chảy xuống nền sàn, khoé môi mọng rướm máu nhợt nhạt đến doạ người.

Nhưng hắn cảm thấy chưa thoả mãn, sự tức giận trong người hắn bắt đầu tăng lên và hoàn toàn không có sự đau xót gì cả. Trình Sâm Kiên cầm cái thanh gỗ thằng đàn em đưa cho, liền tục đánh lên con ngươi nhỏ bé của Du Trịnh Nghiên.

"Thấu Kỳ Sa Hạ là của tao, mày hiểu chưa? Con chó dơ bẩn như mày chỉ làm ngán chân cô ấy!"

"A! Đừng . . đừng đánh nữa . . "

Du Trịnh Nghiên chỉ có thể run rẩy cầu xin hắn dừng tay, cô không biết rốt cuộc mình bị đánh bao nhiêu lần, chỉ thấy hắn vứt cái thanh gỗ dính đầy máu tươi vứt sang một bên, Trình Sâm Kiên khinh bỉ nhìn thân thể nằm bất động trước mặt, phủi tay đứng lên bỏ đi, đây chính là cái kết cục cho việc thân mật với người con gái hắn yêu thích.

Toàn thân như mảnh giấy mỏng bị giày vò mà cẩu thả nhăn nheo đến khó chịu, Du Trịnh Nghiên cảm thấy sóng mũi nhỏ cay cay, đây không phải lần đầu tiên cô bị đánh như vậy, nếu bị bắt gặp ở đâu, hắn sẽ trực tiếp đánh cô ở đó. Mảnh kính kiên cường dũng mãnh tưởng như đã vỡ, Du Trịnh Nghiên trực trào nước mắt, cũng tự đưa tay lau đi, cũng không phải trách Trình Sâm Kiên, có trách thì trách lão thiên sinh cô ra ở thời điểm nghèo khổ, cái gì cũng thua kém những người ở đây.

Du Trịnh Nghiên sợ một lát nữa lão sư phát hiện lớp học có đánh nhau, cô cầm những mảnh giấy lớn lau đi vết máu dưới sàn, thân thể này cũng thật kiên cường, làn da trắng bị đánh bao nhiêu cũng đã dần chai sần, các học viên may ra còn thương cô, xung quanh đi đến cầm những mảnh giấy giúp cô lau vết máu dưới sàn. Du Trịnh Nghiên thầm cảm ơn, cố nhấc hai cái chân què đứng lên, từng bước lết thân xuống phòng y tế.

Tôn lão sư là trưởng phòng khu y tế trong trường, nói là lão sư nhưng năm nay nàng chỉ mới hai mươi lăm thanh xuân, mấy ông thầy giáo tép riu trong đây đều thích nhất là giáo viên nóng bỏng, điển hình giáo viên nóng bỏng là Tôn lão sư. Tôn Yên nhìn học viên mà mình yêu thích lết cái thân tàn ma dại, cái áo len màu đen nhìn một lúc cũng nhận ra là thấm nhiều máu, nơi nơi còn rách như tấm vải lau chân, gương mặt xinh đẹp bê bết máu, nhìn hệt như tên ăn trộm vừa bị bắt tại trận rồi bị đánh thảm hại như vậy. Tôn Yên dâng lên cảm xúc khó tả, đau lòng muốn chết dìu cô ngồi xuống giường, cẩn thận khử trùng các vết thương, sau đó đi lấy cái áo sơ mi màu đen khác đưa cho Du Trịnh Nghiên thay.

"Trịnh Nghiên, nếu em báo cáo việc này với hiệu trưởng, có thể Trình Sâm Kiên có nguy bị đuổi học, tại sao lại im lặng chịu đựng?" Nàng ân cần dùng khăn ướt lau tóc giúp cô, một lúc sau vết máu thấm vào cái khăn trắng tinh làm cho Tôn Yên rưng rưng nước mắt, nàng làm sao có thể mặc xác cô chứ.

Du Trịnh Nghiên nửa tỉnh nửa mơ màng nhìn Tôn Yên, thật dịu dàng ôm nàng vào lòng, cô không phải không biết tình cảm của nàng, Tôn Yên chính là mẫu bạn gái, người vợ lý tưởng cũng nhiều nam nhân giàu có. Nhưng Du Trịnh Nghiên lại không dám nghĩ tới, Tôn Yên là tiểu thư bảo bối người ta trân trọng như kim cương đá quý, Du Trịnh Nghiên tiền không có, xe không có, nhà cũng không có, lấy cái lý luận gì cùng nàng về chung một nhà.

"Lão sư, em biết chị lo cho em, nhưng em không sao."

Sự dịu dàng này luôn khiến cho Tôn Yên mềm lòng, nàng ôm Du Trịnh Nghiên thật chặt, vô tình môi nàng dán lên cổ cô để lại vết son vô cùng đậm, Du Trịnh Nghiên vẫn còn dư âm đau đớn, không có cảm giác gì, vô thức ôm gọn nàng vào lòng. Bên trong phòng một màn cảnh xuân đẹp đẽ, không chú ý đến bên ngoài có ba vị tiểu thư đứng đó lạnh lùng nhìn vào bên trong.

Du Trịnh Nghiên được Tôn Yên xin nghỉ đến cuối tiết, cho nên ngủ một giấc đến năm giờ chiều, đến khi Tôn Yên đánh thức mình, cô mới ôm cặp sách đi bộ về căn biệt thự, ngoài đi làm thêm, Du Trịnh Nghiên chính là cẩu vật của căn biệt thự đầy dâm dục này.

"Em về rồi ạ."

Cô lấy bên trong chiếc cặp cũ của mình một cái vòng cổ dành cho thú cưng màu đen đeo vào cổ, chỉ đợi chủ nhân dùng dây xích móc vào là được. Vừa bước vào bên trong nhà đã thấy một cảnh vật hỗn độn, dưới sàn nhà đều là quần áo của nam nhân và nữ nhân, giày cao gót cùng giày da cao cấp nằm mỗi phía một chiếc, trên sô pha màu đen đắc tiền, nơi ba nam ba nữ đang cùng nhau hôn môi, tất cả đều khoả thân giữa căn phòng khách.

Dường như nghe được giọng nói trầm run rẩy của cô, ba nam nhân kia dùng ánh mắt sắc lang đê tiện nhìn cô, và Du Trịnh Nghiên biết nam nhân chính giữa kia là ai, Trình Sâm Kiên đang ôm hôn Thấu Kỳ Sa Hạ, Lâm Nhã Nghiên dạng chân ngồi trên đùi Vũ Đông, Danh Tỉnh Nam đang nằm dưới thân của Dương Chánh Kim gấp gáp va chạm. Du Trịnh Nghiên nghĩ bọn họ bận rộn sẽ không cần đến mình, thật nhẹ nhàng đi về phòng.

"Đứng lại."

Lâm Nhã Nghiên kéo gương mặt Vũ Đông vào vòng một của mình để hắn ta ngậm mút xoa nắn bầu ngực căng tròn một cách thoả mãn, ánh mắt vô cảm nhìn Du Trịnh Nghiên đang đứng trước mặt, bây giờ cũng biết vác mặt về đây sao. Du Trịnh Nghiên dừng chân, xoay người hướng chị cúi đầu trả lời.

"Chủ nhân gọi tôi."

"Mày xem chúng tao là không khí à? Không mở mồm chào một tiếng?"

Bản thân ôm Thấu Kỳ Sa Hạ ngồi trong lòng, Trình Sâm Kiên hất cằm nhìn cô đầy khinh miệt. Du Trịnh Nghiên nghe vậy, liền hướng ba người gật đầu chào.

"Trình thiếu gia, Vũ thiếu gia, Dương thiếu gia. Không còn gì tôi xin phép về phòng."

"Khoan, tôi còn chưa cho phép mà dám đi? Xem ra cô lớn mật quá rồi nhỉ?"

Danh Tỉnh Nam ngồi trong lòng Dương Chánh Kim, đôi chân thon dài trắng trẻo vắt chéo lại với nhau, lơ đãng dựa vào lồng ngực hắn ta. Du Trịnh Nghiên xem như là mình chưa thấy cây hàng của ba nam nhân kia đang cố tình khoe với mình, ngụ ý của chúng tôi là hàng tốt hơn.

Thấy cô cúi đầu không nói gì, Thấu Kỳ Sa Hạ phất tay, Trình Sâm Kiên hiểu ý, vỗ tay thật lớn.

"Sẵn đây tao có món quà bất ngờ dành cho mày đây, mau mang quà ra!"

Lời hắn vừa nói xong, căn phòng từ phía sau lưng cô đột ngột mở ra, hai tên đàn em của hắn hùng hổ kéo theo một nữ nhân vận váy công sở, hai cổ tay bị trói lại với nhau, miệng bị tấm vải bịt miệng. Đôi mắt thống khổ nhìn cô, Du Trịnh Nghiên biết rõ nữ nhân này là ai, liền phóng ánh mắt căm phẫn nhìn bọn họ.

Tôn Yên đang trên đường về nhà, bất ngờ bị hai tên nam nhân to lớn lôi vào chiếc xe Audi gần đó, rồi bị bịt miệng tẩm thuốc mê đến bây giờ. Nàng không nghĩ chính mình lại bị người của Trình Sâm Kiên bắt, oán hận trừng mắt nhìn hắn.

"Sao? Thấy thích chứ? Lúc trưa tôi nhìn thấy hai người tình tứ trong phòng, nên có lòng tốt đem cô ta về đây cho cô."

"Cô ấy vô tội, không liên quan gì đến chuyện này cả."

Thấu Kỳ Sa Hạ làm ngơ đi ánh mắt tức giận của cô, nghiêng đầu cười đểu nhìn vết son trên cổ Du Trịnh Nghiên, mặc dù trong lòng không ít gợn sóng, nhưng cô ở bên ngoài ăn vụng bậy bạ với nữ nhân khác, xem như đây là sự trừng phạt dành cho cẩu vật phản chủ nhân.

"Nếu cô muốn cô ta sống yên ổn trở về sau, thì mau cưỡng bức cô ta đi. Còn không, tôi lập tức cho đàn em của mình cưỡng hiếp cô ta đến chết mới thôi."

Đôi vai rộng của Du Trịnh Nghiên run lên, đây là cái chuyện quái quỷ gì, bắt cô cuiỡng bức giáo viên lão sư sao? Nghĩ đến cảnh Tôn yên bị hàng chục tên đàn em của Trình Sâm Kiên cưỡng hiếp, khóc lóc thương tâm gào thét kêu cứu. Du Trịnh Nghiên liền tức giận muốn run thân thể như máy cày.

"Cô chủ, van cô hãy tha cho cô ấy."

"Còn dám thay cô ta cầu xin? Cô có hai lựa chọn, một là cưỡng bức cô ta, hai là xem cô ta bị cưỡng bức đến chết."

Du Trịnh Nghiên thở ra một hơi, xem như cô xui xẻo kéo theo Tôn Yên vào cuộc sống của mình, nhìn Tôn Yên đang nấc lên sợ hãi tột cùng, trong lòng cô dâng lên cảm giác tội lỗi, Tôn Yên, xem như đời sau em gặp được chị, sẽ trả lại thanh xuân tươi đẹp cho chị.

"Được, nhưng sau khi xong việc, mong chị sẽ đưa chị ấy đến bệnh viện chăm sóc."

"Chấp nhận."

Hai tên đàn em kia đem ra một ván gỗ đặt xuống sàn, bên trên được lớt thêm một tấm vải mỏng bọc lại, Tôn Yên bị đẩy ngã nằm nghiêng trên đó, Du Trịnh Nghiên đi đến nằm đè lên người nàng, cô nâng chân Tôn Yên vòng qua thắt lưng của mình, thật cẩn thận lấy trong túi một viên thuốc màu trắng bỏ vào miệng nuốt xuống. Không lâu sau thuốc tan ra trong cơ thể, Du Trịnh Nghiên liền phát ra luồng khí cám dỗ nhiệt tình ảnh hưởng đến Tôn Yên.

Du Trịnh Nghiên nghiêng đầu hôn lên cái cổ trắng tuyết không tỳ vết ấy, hôn dần xuống xương quai xanh tuyệt mỹ ấy đều để lại dấu hôn, viên thuốc phát tác rất nhanh, khiến cho Du Trịnh Nghiên như nạp được năng lượng, gấp gáp cởi cúc áo rồi vến sang hai bên, vòng một đẩy đà hấp dẫn bị che bởi chiếc bra đen, gương mặt vùi vào khe giữa sâu hút ấy hôn hít, bàn tay còn lại cũng không rảnh rỗi, cởi đi cái váy đen bó sát người ấy. Những ngón tay thon dài mân mê cặp đùi mềm ấy. Du Trịnh Nghiên có thể phát hiện Trình Sâm Kiên và hai tên kia đang nhìn chằm chằm vào Tôn Yên, khẽ nhếch môi cười.

Tôn Yên biết chuyện gì sẽ đến, đây cũng là sự trừng phạt của nàng, cho nên phối hợp ăn ý nâng người lên để Du Trịnh Nghiên tuỳ tiện dao du, không sao, sau này chính nàng sẽ mang cốt nhục của cô, mỗi ngày đều có thể chăm sóc nó.

"Ưm. . "

Miệng bị bịt bằng vải khăn rất khó chịu, Tôn yên chỉ có thể rên rỉ trong cuốn họng, chỉ để Du Trịnh Nghiên nghe mà thôi. Du Trịnh Nghiên liếm môi, không tệ, cô đưa tay kéo khoá quần của mình, để cây hàng cương cứng hướng đến đoá hoa kiều diễm của Tôn Yên, trực tiếp thúc mạnh vào bên trong. Tôn Yên bị đi vào bất ngờ, cảm giác làm tình đầu tiên thật đau đớn, khoé mắt chảy ra dòng lệ ngắn. Du Trịnh Nghiên quỳ gối tên tấm ván gỗ cứng cáp, tay gặp hai chân Tôn Yên thành chữ M, kịch liệt ra ra vào vào, để bọn họ của thể ngắm nhìn cây hàng của mình đang nhiệt tình đâm rút.

Trình Sâm Kiên là nam nhân, lần đầu tiên nhìn thấy một cẩu vật bán nam bán nữ còn có cái đó, trong ba người ở đây của hắn là hàng tốt nhất, Trình Sâm Kiên, Vũ Đông, Dương Chánh Kim nhìn một cảnh xuân tình diễn ra trước mắt, nhất thời dục vọng cũng đi lên, bọn họ ôm lấy nữ nhân trong lòng của mình bắt đầu hôn hít động chạm.

Trái ngược với dục vọng của ba nam nhân kia, Lâm Nhã Nghiên, Thấu Kỳ Sa Hạ, Danh Tỉnh Nam đều hờ hững đáp trả, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Du Trịnh Nghiên ân ái với tình địch, gương mặt cũng rất thoả mãn. Bọn họ lại cảm thấy không còn hứng thú cái gì nữa, so với bàn tay thô ráp này bọn họ muốn bàn tay thon dài mịn màng kia vuốt ve chăm sóc bọn họ, tất cả đều có chút hối hận nhìn nơi đó của Tôn Yên bị Du Trịnh Nghiên làm đến mức chảy máu, đáng lẽ người nằm đó chính là bọn họ. Thấu Kỳ Sa Hạ cực kỳ hối hận, mặc dù đã làm tình với Trình Sâm Kiên, nàng lại cảm thấy kỹ thuật của người đàn ông này thật thua xa Du Trịnh Nghiên, thậm chí còn yếu hơn cả một nữ nhân.

Lâm Nhã Nghiên cùng Danh Tỉnh Nam đều tức giận, dục vọng một chút cũng không còn, Lâm Nhã Nghiên cảm thấy hàng của Du Trịnh Nghiên là hàng tốt, không như của Vũ Đông vừa hôi rình vừa tanh tưởi. Danh Tỉnh Nam tránh né cái động chạm của Dương Chánh Kim, mặc dù của hắn là hàng tốt, nhưng lại là một tên yếu sinh lý, nếu không phải vì hắn đẹp trai lại ôn nhu chiều chuộng, có chết em cũng không qua lại với tên này.

Du Trịnh Nghiên biết bản thân mình có lỗi, nhưng rốt cuộc được Tôn Yên cổ vũ truyền động lực, dục khí tăng càng cao, cô lật ngược thân thể nữ nhân dưới thân thành tư thế doggy, Du Trịnh Nghiên ở phía sau đi vào, lại như vũ bão dồn dập vào bên trong hoa huyệt của Tôn Yên, cô vừa động hông, miệng liên tục lẩm bẩm xin lỗi. Làm tình hơn một tiếng đồng hồ, cây gậy to dài của Du Trịnh Nghiên cắm sâu vào tử cung, bắn ra từng dòng dịch tinh trắng nóng hổi. Sức lực tuy bị tiêu hao rất nhiều, nhưng Du Trịnh Nghiên cảm thấy chính mình không mệt, nhìn nữ nhân lớn hơn mình ba tuổi chổng mông để mình thao, bên trong đều chứa tinh dịch của mình, thân thể phiếm hồng run rẩy dao động.

Lâm Nhã Nghiên phất tay, bảo đám nam nhân yếu sinh lý này mau rời đi, giọng nói cũng chưa mười phần ghen tuông hờ hững.

"Trình thiếu gia, Vũ thiếu gia và Dương thiếu gia cũng nên trở về đi."

"Nhưng.."

"Tôi không muốn lập lại."

Trình Sâm Kiên tuy đang muốn làm tình, bị giọng nói dày đặc sát khí đuổi người của Lâm Nhã Nghiên, thập phần tức giận cùng hai tên kia mặc quần áo trở về.

Đợi đến khi ba người kia đi, Du Trịnh Nghiên mới cẩn thận lấy tấm chăn gần đó che lại cảnh xuân, hông động đậy đi ra ngoài. Tôn Yên ngất đi vì mệt, được quản gia thân cận dìu vào phòng cao cấp nghỉ ngơi. Tôn Yên vừa đi không bao lâu, Du Trịnh Nghiên lại bị ba người kia kéo ngã xuống sô pha, tất cả đều hiện lên sự tức giận nhìn cô.

"Làm tình với cô ta sướng chứ? "

Cô nghe Danh Tỉnh Nam hỏi như vậy, nghiêng đầu cười khinh miệt chế giễu:"Phải, rất sướng, của cô ấy rất chặt khiến tôi sướng hơn là làm tình với các cô."

Bọn họ nghe xong đều rơi vào trầm lặng, Du Trịnh Nghiên là đang chê bai bọn họ không tuyệt bằng Tôn Yên? Biết bao nhiêu nam nhân muốn các nàng còn không đếm xuể, vậy mà Du Trịnh Nghiên lại cự tuyệt như vậy.

Du Trịnh Nghiên căn bản biết thuốc vẫn còn tác dụng, không ngờ viên thuốc nhỏ như vậy lại có thể khiến toàn thân cô tê dại. Đầu óc có chút choáng váng, lại vô tình tự mình biến thành tiểu thịt tươi ngon miệng dâng hiến, lúc này côn thịt không có dấu hiệu mềm xuống, càng lúc càng cương cứng sưng lên nóng nảy, nhịn không được bật ra tiếng cầm nén. Thấu Kỳ Sa Hạ cắn môi mỏng, trừng mắt nhìn cô. Nàng không ngờ đây chính là kế hoạch sai trái nhất của nàng, Thấu Kỳ Sa Hạ phát hiện người trước mắt đang lâm vào trạng thái mê tình, cong môi cười dụ hoặc.

"Trịnh Nghiên."

"Cô chủ, tôi. . "

Lâm Nhã Nghiên cùng Thấu Kỳ Sa Hạ và Danh Tỉnh Nam quỳ ở chính giữa hai chân Du Trịnh Nghiên, dùng bộ ngực khủng của mình ấn ấn ma sát đầu vú đỉnh hồng hào vào bắp đùi cô. Các nàng biết Du Trịnh Nghiên dễ bị chinh phục bởi sự đáng yêu của các nàng, cho nên các nàng đều hướng gương mặt uỷ khuất chết người nhìn Du Trịnh Nghiên, ánh mắt thèm khát nhìn cây gậy cương cứng giật giật trước mặt.

"Nghiên, em thật đáng ghét, em vứt chúng tôi sang một bên đi làm tình với giáo viên, thật uỷ khuất cho chúng tôi."

Du Trịnh Nghiên nhìn đến cánh tay thon dài cởi cúc quần, thuận tiện nâng người để bọn họ kéo luôn chiếc quần lót đen nam tính bên trong, côn thịt hồng hào cần được thoả mãn. Thấu Kỳ Sa Hạ áp môi mình lên phân thân côn thịt rồi ngậm hẳn đỉnh đầu to lớn vào miệng nhỏ, xem ra miệng của nàng nhỏ, lại không ngậm vào được, Lâm Nhã Nghiên vươn đầu lưỡi hồng hồng liếm lên phân thân đầy đường gân xanh ấy, đỉnh đầu tím đỏ rất doạ người, làm hại cho cả ba người đều tận dụng nước bọt nuốt xuống liên tục. Danh Tỉnh Nam không muốn hai người kia chiếm hết thịt tươi, cái miệng nhỏ chúm chím há ra cắn lên khúc thịt dưới một cái, phụng phịu nhìn Du Trịnh Nghiên ngửa cổ rên rỉ. Các nàng phải để cái khúc thịt này mang hương vị của các nàng, không phải củ bất kì nữ nhân nào khác.

"Em sắp ra.. A . .!"

Côn thịt suốt buổi bị ba cái miệng nhỏ tranh nhau tham lam giành lấy ngậm vào nhả ra liên tục, đến khi Du Trịnh Nghiên tự cầm lấy khúc thịt vuốt lên vuốt xuống thật nhanh, Lâm Nhã Nghiên, Thấu Kỳ Sa Hạ cùng Danh Tỉnh Nam đồng thời há to miệng chờ đợi đầu khấc đỏ đỏ tím tím kia hướng vào bên trong miệng của các nàng mà xuất tinh.

"Oa, thật nóng . . Nghiên ~"

Đến khi gầm lên một tiếng thoả mãn, côn thịt giật giật mấy cái rồi trực tiếp bắn ra, tất cả tinh dịch trắng đục nóng hổi đều bắn lên gương mặt dâm đãng của các nàng. Du Trịnh Nghiên mở mắt, nhìn thấy bọn họ liếm đi số dịch tinh mình vừa bắn ra, có chút giật mình.

Lâm Nhã Nghiên nuốt xuống tinh dịch trong khoang miệng, đột nhiên nàng nghĩ ra nhiều thú vui tao nhã, nhanh chóng kéo cái túi vải dưới gầm ghế sô pha ra, bên trong đều là những món đồ chơi nhiều màu. Thấu Kỳ Sa Hạ nhìn thấy cũng không có bất ngờ, lấy bên trong bốn cái trứng rung, sau đó dùng băng dính dán bốn cái trứng rung đó lên khúc thịt kia, rồi cầm cái công tắc bật đến hết cấp độ. Côn thịt lập tức run rẩy.

Danh Tỉnh Nam lấy cái còng tay số 8 còng tay cô lại, sao đó lấy sợi dây xích móc vào cái vòng cổ cô đang đeo. Lâm Nhã Nghiên quỳ lên trên sô pha bên cạnh cô, hai tay nâng bộ ngực khủng hướng đầu vú tươi hồng khiêu khích cái miệng của cô. Du Trịnh Nghiên chỉ có thể cảm thấy trước mắt là thiên đường, miệng há ra ngậm vào linh vật ấy mút mát, côn thịt bị trứng rung áp đảo sung sướng lại muốn bắn.

Lâm Nhã Nghiên ngồi bên trái, Danh Tỉnh Nam thấy thế liền ngồi vào chỗ bên phải, thư thế quỳ nâng cao, em chủ động cầm bàn tay lớn của cô chạm vào nơi tư mật huyền bí đã sớm ướt át. Du Trịnh Nghiên cũng không từ chối, ngón tay thon dài linh hoạt khiêu khích hoa hạch.

"Ưm . . Nghiên . . a . ."

Thấu Kỳ Sa Hạ vẫn quỳ ở chính giữa hai chân cô, nàng há miệng ngậm đầu khấc lớn kia vào miệng, dùng cái lưỡi trơn mớn của mình phục vụ cái lỗ nhỏ chính giữa nó, không lâu sau tinh dịch bắn đầy cái miệng nhỏ của nàng. Thấu Kỳ Sa Hạ không nuốt xuống kịp, ho nhẹ vài cái.

"Khụ . . khụ . . "

Nàng kinh ngạc nhìn khúc thịt vẫn còn chào cờ trước mặt, Du Trịnh Nghiên đã ra ba lần rồi vẫn chưa nguôi ngoai gì hay sao. Danh Tỉnh Nam cũng bị ngón tay của cô khiêu khích đến phát tiết dâm thuỷ, rên rỉ cực dâm dục.

"Ba người mau lên sô pha quỳ xuống, chổng mông ra."

Du Trịnh Nghiên hạ giọng ra lệnh, chính cô cũng đứng lên để ba người ngồi quỳ xuống sô pha, các nàng đều ngoan ngoãn làm theo, Du Trịnh Nghiên đứng nhìn cặp mông của ba người, âm thầm nuốt nước bọt, cái mông thật sự tự nhiên sao? Có thể căng mộng đến như vậy sao? Du Trịnh Nghiên nhặt dây thắt lưng bằng da của mình, gấp tròn cái đầu dây lại, vung tay đánh vào mông từng người.

"A!. . "

". . Ưm . . a. "

"Nga. . ô . "

Cả ba đều thốt ra tiếng rên rỉ, cái mông căng tròn của các nàng vừa mới lãnh trọn đòn roi của Du Trịnh Nghiên, cánh mông đều rất mau chóng hiện lên thành quả. Du Trịnh Nghiên thích thú nhìn cặp mông tròn trịa trước mặt nảy nảy, vứt cái thắt lưng sang một bên, cô dùng tay vỗ lên mạnh lên mông Danh Tỉnh Nam, xoa xoa nắn nắn, khiến cho em khó chịu cạ mông vào côn thịt cứng lên của cô. Du Trịnh Nghiên rít lên một tiếng, bấu vào hai cánh mông của em, dùng lực kéo mạnh ra phía sau, hoa huyệt chật khít của em lập tức nuốt côn thịt của cô vào bên trong vách thịt nóng hổi ẩm ướt.

"A . . ô . .chậm lại . . ưm . .~"

Du Trịnh Nghiên đứng chính giữa thao thao ra vào cửa huyệt Danh Tỉnh Nam, sợ hai người kia thiệt thòi, cho nên vận dùng hai tay của mình, hai bàn tay cô vỗ vỗ lên mông cả hai người, sau đó chọn thu lại ba ngón tay trượt xuống hoa huyệt thần bí kia, thật nhanh đẩy vào trong.

" . . Á . . a . . Nghiên . . "

Lâm Nhã Nghiên và Thấu Kỳ Sa Hạ đẩy thân thể, rên lên một tiếng như mèo nhỏ bị ức hiếp. Cả ba người đều quỳ trên sô pha, thống khổ vặn vẹo người ham muốn Du Trịnh Nghiên, ngón tay của cô không nghiêm túc, liên tục chọc ngoáy đủ thể loại, làm cho chị và nàng cực nhọc tiếp thu. Trong căn phòng khách ám mụi chỉ có bốn người, ngoài ra không còn ai, tiếng rên rỉ cùng những âm thanh va chạm kịch liệt đều phát ra càng một lớn, kích thích đến xúc giác của bọn họ.

Danh Tỉnh Nam cong người, bên trong em đang hút chặt lấy côn thịt của cô, sợ hãi chính mình bị cô động thủ cho ngất xỉu, em thở dốc cố gắng tiếp thu động tác mãnh liệt của cô, không cầm trụ được bao lâu, sung sướng rên lên, Du Trịnh Nghiên cùng lúc ôm lấy eo em ấn xuống, ép buộc em phải hút chặt côn thịt, Danh Tỉnh Nam cảm nhận được tử cung đang được tinh dịch của cô lấp đầy, vô thức thít chặt hoa huyệt đón nhận dòng sữa ngọt ngào từ cô.

"Nghiên, đến lượt em phục vụ chị."

Lâm Nhã Nghiên như con sói cái đói khát vồ lấy cô, Du Trịnh Nghiên ôm cả thân thể chị nâng lên không trung, hai chân chị vòng qua eo cô giữ chặt, Du Trịnh Nghiên xoè cả hai bàn tay nâng đỡ thân dưới, hai bàn tay tách hai cánh mông mềm mềm ấy, côn thịt vẫn còn lưu lại dâm thuỷ trơn mớn, thuận tiện cho việc đi vào. Lâm Nhã Nghiên ôm cổ cô rên rỉ, khi côn thịt lớn đâm vào, chị đã chịu không nổi, bây giờ trong đầu nàng chẳng nghĩ đến cái gì ngoài việc làm tình với cô, cầu cô thao đến mình mang thai. Vách thịt ngứa ngáy mút lấy từng đường gân phân thân côn thịt của cô, Du Trịnh Nghiên nâng cả thân thể chị lên cao rồi ấn xuống, cái tư thế làm tình này tuyệt đối khi đi vào sẽ rất sâu. Nhưng Lâm Nhã Nghiên lại thích thế, chị gợi tình chi phối, áp hai bầu ngực như chứa đựng cả túi sữa ngon miệng bên trong lên lồng ngực Du Trịnh Nghiên, hai đỉnh hồng cứng ma sát với lớp áo mỏng vô cùng ngứa.

"A. . Nghiên, đừng . . chậm lại . . Ưm . . a . a . "

"Câm miệng, không phải cái tên Vũ Đông dài hơn của tôi, kỹ thuật tốt hơn tôi à? Đàn bà lẳng lơ."

"Không có . . của em dài hơn, a . Ưm . . kỹ thuật của em làm tôi phát điên . . hah . ."

Không lâu sau cả hai liền lên đỉnh, Du Trịnh Nghiên thở hổn hển nâng Lâm Nhã Nghiên ngồi xuống sô pha nghỉ ngơi, cô nhìn thấy Thấu Kỳ Sa Hạ đang cắn môi dụ tình nhìn mình, mỉm cười đi đến đè nàng xuống sàn nhà. Nếu người là hủ nhìn vào, sẽ nhìn thấy trái tim ấy liên tục phóng về phía cô.

"Á . . từ từ, Nghiên . ."

Nàng nhìn Du Trình Nghiên thúc cái khúc thịt đó vào bên trong mình, liền nhìn thấy bụng nhỏ trướng lên theo kích thước khúc thịt ấy, Du Trịnh Nghiên không nghe thấy nàng cầu xin mình, linh hoạt như người máy không biết mệt là gì, hông liên tục thúc đẩy, đâm lút cán hoa huyệt bên trong. Căn bản không có màn dạo đầu khuếch trương, cho nên cánh hoa bên ngoài liền bị căng ra hết mức, còn đỏ lên rất đáng thương. Lúc côn thịt đi ra bên ngoài còn kéo theo nếp thịt hồng hào, đi vào lại đi vào, đi ra lại đi ra theo.

"Hức. . chậm lại . . A . a. . "

"Nói, chị là con điếm của ai? "

". . Là, là của em . . A . ưm . . Chị là con điếm . . ha, của em . .a . ~"

"Đúng là con điếm dâm đãng, thèm khát tôi đến vậy sao?"

Thấu Kỳ Sa Hạ chỉ thấy trước mắt là một mảng trắng mờ ảo, nàng thích nghe cô mắng nàng, gọi nàng thô thiển như vậy, ngược lại nếu là tên nam nhân bỉ ổi, nàng lập tức cắt phăng khúc thịt của hắn đi.

"Sướng quá . . A . . thao chết chị đi . ha . a. . đem tinh dịch bắn vào tử cung của chị . . ưm . "

Nàng mặc kệ sau này sẽ thế nào, chỉ cần là Du Trịnh Nghiên muốn, nàng liền vứt đi sự tôn nghiêm của mình, rên rỉ, tạo đủ kiểu tư thế để Du Trịnh Nghiên chơi mình. Tôn Yên cái gì đó căn bản không ngon bằng nàng, chỉ nàng mới có thể khiến cô sướng.

"A . . !"

Cả hai đều đồng thanh gầm lên, côn thịt hướng vào nơi tử cung lại muốn đi sâu vào bên trong một chút nữa, tất cả tinh dịch đều bắn đầy bên trong hoa huyệt căng trướng của nàng, hoa huyệt cũng thật tham lam, hút lấy côn thịt không chịu buông tha.

Du Trịnh Nghiên thở ra một hơi dài, mệt mỏi ngồi xuống sô pha, vốn dĩ muốn nghỉ ngơi một chút, chưa kịp uống miếng nước đã bị ba nữ nhân kia tiếp tục vồ lấy, đè xuống bắt đầu hút tinh lực của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro