Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

AiDeku: My Muse (1)

Chú ý:
• Couple Aizawa Shota x Midoriya Izuku
• Truyện có yếu tố chiếm hữu cao.
_____________
Aizawa Shota đẩy cánh cửa nhẹ nhàng bước vào, tiếng chuông gió treo trên cánh cửa vang lên những âm thanh leng keng trong trẻo như tiếng nhạc hòa quyện với không khí yên tĩnh trong ngôi nhà. Âm thanh ấy tuy không phải là điều hắn yêu thích, nhưng lại trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của hắn. Đôi lúc, hắn cảm thấy tiếng leng keng như thanh âm báo hiệu vang vọng mỗi khi hắn mở cửa.

Nhưng chuông gió này được treo lên không phải do ý của hắn. Chúng là món quà từ người hắn yêu. Em đã từng nói rằng, chỉ cần nghe thấy tiếng chuông, em sẽ biết rằng hắn đã về, là điểm tựa an toàn của em trong những phút giây cô đơn. Nghĩ đến đó, Aizawa không thể kiềm chế nỗi niềm xúc động trong lòng. Dù có phải treo thêm mười chiếc chuông nữa, hắn vẫn sẽ làm tất cả chỉ để thấy nụ cười hạnh phúc trên gương mặt em.

Bước vào bên trong, Aizawa cởi chiếc áo khoác dày nặng, nhẹ nhàng treo nó lên giá. Hắn chậm rãi bước lên cầu thang, như thể từng bước chân đều dệt nên những kỷ niệm quý giá, khiến lòng hắn rạo rực.

Dừng lại trước cánh cửa phòng, hắn ngắm nhìn tấm bảng tên "Izuku♡Shota" lấp lánh dưới ánh đèn. Ánh sáng dịu nhẹ phản chiếu lên đó, tạo nên một khung cảnh ấm áp đầy yêu thương. Hắn khẽ gõ nhẹ hai lần lên cửa, nhưng không đợi tiếng đáp trả hắn đã tự ý mở cánh cửa ra, và tất cả mọi thứ dường như bừng sáng trước mắt hắn.

"Shota."

Giọng nói trong trẻo của Izuku vang lên như làn gió nhẹ nhàng xoa dịu tâm hồn hắn. Thiếu niên tóc xanh ngồi trên chiếc giường gỗ đôi, nửa người được che bởi chiếc chăn cotton trắng, ánh mắt lấp lánh như những vì sao giữa bầu trời đêm. Nụ cười dịu dàng của cậu như ánh mặt trời rực rỡ xua tan mọi nỗi u ám trong lòng hắn. Mỗi lần nhìn thấy em, Aizawa lại cảm nhận được sự ấm áp dâng trào, như thể tất cả những điều tốt đẹp trên thế giới này đều quy tụ lại nơi đây.

Hắn bước vào, trái tim như tan chảy trước hình ảnh của em. Dù những lo toan ngoài kia có ra sao, hắn chỉ cần có em bên cạnh. Em không chỉ là ánh sáng, mà còn là lý do khiến hắn sống, khiến mọi thứ trở nên có ý nghĩa. Hắn đã hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình, nơi có em – chàng thơ mà hắn đã ao ước bấy lâu.

Aizawa để túi giấy đựng những quả táo ngon ngọt trên bàn cạnh giường, mặc kệ việc chiếc túi bị đổ khiến những quả táo lăn lóc ra sàn. Hắn chẳng còn bận tâm đến những thứ vụn vặt ấy nữa, tâm trí hắn chỉ đong đầy hình ảnh người đang ngồi trên giường. Aizawa bước nhanh về phía Izuku, như kẻ đói khát tìm về nguồn sống. Không chút do dự, hắn thả mình xuống, nằm gọn trên đùi cậu, cảm nhận được đôi bàn tay dịu dàng luồn vào mái tóc rối bời của mình.

Từng ngón tay Izuku nhẹ nhàng luồn vào tóc hắn, mỗi lần chạm vào da đầu đều khiến hắn rùng mình. Làm sao mà chàng thơ của hắn mỗi ngày lại ngọt ngào đến thế? Trái tim hắn đập dồn dập, chẳng thể hiểu nổi lý do vì sao một người như Izuku lại có thể tồn tại trong đời hắn – một người khiến mọi thứ trở nên nhẹ nhàng và đẹp đẽ đến thế.

Aizawa mỗi ngày đều cảm nhận được hắn đã yêu Izuku đến phát điên. Một tình yêu cuồng loạn, không lối thoát. Cậu không chỉ đơn giản là một học trò, một người bạn. Cậu là chàng thơ, là người duy nhất có thể khiến hắn quên đi tất cả những khắc nghiệt của cuộc đời.

Hắn vẫn nhớ như in lần đầu tiên hắn gặp Izuku. Đó là một buổi chiều tà, khi ánh hoàng hôn nhẹ nhàng nhuốm lên mọi vật sắc vàng cam ấm áp. Aizawa đứng ở khoảng cách xa, từ sau lớp kính mờ của phòng giám sát. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể để tâm đến một ai khác ngoài công việc, nhưng khoảnh khắc ấy, khi ánh mắt của hắn dừng lại trên Izuku, hắn cảm giác như cả thế giới của mình đột nhiên chao đảo.

Izuku, với vẻ ngoài trong trẻo, mái tóc xanh rối bù trong gió, đôi mắt to tròn lấp lánh như hai viên ngọc khiến mọi thứ xung quanh dường như mờ nhạt. Cậu đứng đó, không chút bận tâm đến những thứ xảy ra xung quanh, sự ngây thơ vô hại ấy ngay lập tức làm Aizawa cảm thấy mình như đang nhìn thấy một thiên thần. Tim hắn đập mạnh một cách không kiểm soát, cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng — cậu bé này, hắn phải có được cậu.

Một luồng sóng chiếm hữu lan tỏa trong Aizawa. Vẻ ngây thơ ấy, vẻ đẹp thuần khiết ấy, không thể nào thuộc về ai khác ngoài hắn. Chỉ cần có một kẻ nào khác dám bén mảng tới gần Izuku, hắn chắc chắn sẽ không tha. Cảm giác sở hữu dâng trào khiến hắn lặng lẽ nhếch môi, ánh mắt sắc bén hơn bao giờ hết.

Với Aizawa, đó không chỉ là một tình yêu đơn thuần. Đó là sự ám ảnh, một khao khát mãnh liệt, sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để giữ cậu bên mình mãi mãi.

"Izuku, em có hài lòng với người giúp việc mới không?" Aizawa nắm lấy bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt tóc mình, mân mê một cách say đắm như thể không có gì quý giá hơn đôi bàn tay của người yêu hắn. Mỗi lần chạm vào, trái tim hắn lại như thổn thức, cảm giác ấm áp lan tỏa từ lòng bàn tay đó khiến hắn cảm nhận được người hắn yêu thật sự đang sống và ở bên cạnh hắn.

"Dù em có thấy thế nào Shota vẫn sẽ đổi người theo ý thầy thôi." Izuku giả vờ giận dỗi, đôi mắt trong veo ánh lên sự tinh nghịch. Cậu biết đây đã là lần thứ tư thầy Aizawa đổi người giúp việc mới trong vòng hơn nửa năm, một sở thích kỳ lạ mà không ai ngoài hắn có thể hiểu nổi. Hắn luôn hỏi cậu có thích người này không, dù cho câu trả lời của cậu chỉ đơn giản là "Có" thì ngay sau đó không lâu, hắn vẫn tiếp tục thay người như thay áo.

"Chỉ cần họ ngậm miệng, không nói những điều thừa thãi là ổn thỏa cả." Hắn nhếch môi, ánh mắt sắc lạnh lướt qua như thể một lời đe dọa ẩn giấu. Cảm giác chiếm hữu trỗi dậy trong lòng, biến hắn thành một kẻ bảo vệ mù quáng, sẵn sàng bảo vệ cái hạnh phúc mong manh này bằng mọi giá. Hắn biết rõ rằng, nếu có ai dám cản đường họ, hắn sẽ không ngần ngại làm mọi thứ để đảm bảo rằng họ không còn có cơ hội xuất hiện trong cuộc đời Izuku nữa. Hắn không thể chấp nhận được việc có bất kỳ ai làm tổn thương người hắn yêu.

Lý do hắn đổi người giúp việc tận bốn lần chỉ sau khoảng nửa năm sống chung với Izuku không đơn giản chỉ vì sự không vừa ý. Mỗi người mà hắn từng thuê đều không thể ngừng bép xép những điều thừa thãi, những lời nói vô bổ mà hắn không thể chịu đựng nổi. Họ không hiểu được rằng, chỉ cần có kẻ nào đó cố gắng chen vào giữa hắn và Izuku, hắn sẽ không do dự mà loại bỏ họ ngay lập tức. Cảm giác sở hữu, bảo vệ em là bản năng mãnh liệt nhất trong hắn.

“Shota, mấy hôm trước, nửa đêm bỗng có tiếng động ồn lắm, thầy có nghe thấy không?”

Aizawa lười biếng trở mình, cánh tay vươn ra ôm lấy eo Izuku, giọng hắn trầm đục vang lên, “Có à? Nó làm em mất ngủ sao?”

Izuku lắc đầu, “Không, hôm đó em mệt quá, chỉ thức dậy rồi lại ngủ ngay.”

Hắn chỉ “ừm” một tiếng, không buồn nói gì thêm, như thể đó chỉ là một chuyện nhỏ nhặt không đáng quan tâm.

“Nhắc mới nhớ, gần đây em không thấy Takashi-san nhà bên cạnh nữa nhỉ, lúc trước ngày nào anh ấy cũng chào hỏi em cơ mà."

Nghe đến đây, Aizawa đột nhiên mở to đôi mắt, đôi con ngươi tối sẫm ánh lên tia cảnh cáo sắc lạnh. Hắn rời khỏi đùi Izuku, nửa ngồi nửa nằm, bàn tay siết chặt lấy tay cậu, giọng nói dường như ẩn chứa sự đe dọa, “Em nhắc đến tên hắn làm gì? Nhớ hắn? Muốn gặp hắn?”

Takashi, gã hàng xóm mà Aizawa luôn chướng mắt. Hắn ghét cách mỗi buổi sáng gã đều đứng bên ngoài, tìm cớ bắt chuyện khi Izuku ngồi bên cửa sổ đón nắng. Với Aizawa, đó không chỉ là một sự làm phiền, từng ánh mắt, từng nụ cười của gã đều khiến hắn cảm thấy như Takashi có ý định vượt qua giới hạn. Dù Izuku vẫn luôn dịu dàng với hắn nhưng Aizawa vẫn chẳng thể chấp nhận chuyện ai đó ngắm nhìn người hắn yêu với ánh mắt đong đầy ý tứ như thế.

Izuku vẫn giữ nguyên vẻ điềm nhiên, đôi mắt ánh lên vẻ ôn hòa, "Thầy hiểu lầm rồi. Chỉ là một người ngày ngày đều xuất hiện trước mắt bỗng nhiên biến mất ai mà không thắc mắc chứ, không chỉ riêng em."

“Đừng nhắc đến hắn nữa,” Aizawa gằn giọng, đôi mắt đầy sự chiếm hữu khẽ nheo lại.

Như để xoa dịu hắn, Izuku chạm nhẹ vào khóe mắt đang căng thẳng của Aizawa, nụ cười dịu dàng chợt nở trên môi, "Thầy ghen sao?"

"Ừ" Hắn thừa nhận không chút do dự, siết chặt vòng tay quanh eo Izuku như để khẳng định chủ quyền tuyệt đối, "Em muốn ra vườn một chút không? Ở trong phòng mãi cũng bức bối lắm."

"Để ngắm bộ sưu tập của Shota, nhỉ?" Izuku mỉm cười tinh nghịch, đôi mắt long lanh nhưng lại chứa một chút bí ẩn khiến Aizawa thoáng rùng mình.

Ánh mắt hắn thoáng chao đảo, như để xem xét kỹ từng lời của cậu. "Ý em là sao?"

Izuku khẽ nghiêng đầu, chỉ lắc nhẹ. "Không có gì đâu."

Aizawa vẫn nửa tin nửa ngờ, ánh nhìn đượm vẻ cảnh giác, "Thế… em muốn đi không?"

Izuku gật đầu, nụ cười dịu dàng đến kỳ lạ. "Em đi, nhưng chỉ khi có thầy dìu thôi," Izuku thầm thì, đôi mắt ánh lên một tia thách thức nhỏ. Cảm giác như chính Izuku đang nhắc nhở hắn về những điều hắn luôn giấu diếm.

Aizawa cúi xuống, nhẹ nhàng nâng Izuku khỏi giường, cẩn thận từng bước một như sợ rằng cậu sẽ tan biến mất. Dáng vẻ dịu dàng ấy của hắn trái ngược hoàn toàn với sự lạnh lùng của một người đàn ông đã vùi chôn bao bí mật trong khu vườn sau nhà.

Ra đến nơi, ánh nắng chiều tàn trải nhẹ trên cỏ, sắc đỏ của hoàng hôn như phủ lên cả khu vườn một màn sương u ám. Aizawa cẩn thận đặt Izuku xuống ghế, không rời mắt khỏi cậu dù chỉ một giây, đôi mắt hắn đượm vẻ thận trọng lẫn sự chiếm hữu sâu đậm.

Izuku đưa mắt nhìn khung cảnh phía xa, nơi ánh chiều tà nhuốm màu đỏ rực của những khóm hoa mọc dày đặc trên nền đất. Cậu khẽ mỉm cười, cánh môi cong lên đầy bí ẩn.

"Shota, thầy đã làm rất nhiều vì em, phải không?" Giọng nói của Izuku nhẹ nhàng vang lên, như một lời khen ngợi, như một lời nhắc nhở, khiến Aizawa thoáng lặng người.

"Em là tất cả của tôi," hắn thì thầm, đôi mắt ánh lên tia sáng cuồng si. "Và tôi sẽ làm bất cứ điều gì để giữ em bên cạnh."

Izuku không đáp, chỉ lặng lẽ vươn tay ra để Aizawa đan chặt lấy, hơi ấm từ bàn tay hắn truyền đến như muốn đóng lại mọi suy nghĩ của cậu, ràng buộc cậu mãi mãi bên cạnh hắn.

Phía cuối khu vườn, những khóm hoa vẫn đung đưa trong làn gió nhẹ, như những nhân chứng câm lặng cho mọi bí mật mà chỉ riêng Aizawa và Izuku hiểu rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro