09. kurona & isagi & sae
.
"biết rồi thì bỏ đi, phiền phức thật đấy"
nó thất vọng ngồi khóc bên ghế đá rìa công viên, nơi này giờ chẳng còn ai, nó xoá bỏ mọi liên lạc với sae itoshi, mất hồn ngồi cô đơn trên ghế.
". . ức !". có người ôm nó từ phía sau, cái hơi ấm lạ lẫm mà thân thuộc, nhắc nhở nó phải cười lên.
– ranze!. .
ranze mang đến cho nó một chai nước khoáng, ngồi bên cạnh nó. không khí im lặng khiến nó cảm thấy ngột ngạt vô cùng, đan xen chút ngượng ngùng. ừ thì chúng nó có biết nói gì đâu.
điện thoại của yoichi kêu lên một tiếng, nhận diện khuôn mặt khiến nó chẳng thể giữ được bình tĩnh mà thở gấp.
". . tôi thế đấy, cố chấp làm gì, chia tay đi"
tất nhiên, ranze nhận ra sự bất ổn của nó, anh ta nắm chặt tay yoichi, kéo nó vào lòng mình.
yoichi giờ như người mất hồn, tắt điện thoại, nó vẫn cố giấu thứ cảm xúc hỗn loạn trong bản thân, vô thức dựa vào người anh.
". . yoichi? cậu ổn chứ?"
– ừ . . ổn . ổn mà.
giọng nói nghẹn ngào không thể giấu nỗi lòng, nó gần như không thể nói được nữa nhưng không thể không trả lời câu hỏi của ranze. trời bắt đầu tí tách hạt mưa, trong lòng nó nặng hơn từng giây, từng phút. ranze vỗ về nó, xoa mái tóc màu lam và cặp má phúng phính trắng nõn nà.
". cậu đang không ổn mà, dối lòng làm gì cơ chứ?"
yoichi rưng nước mắt, không kiềm được nữa rồi. nó gục mặt vào lồng ngực anh, trút hết cơn mưa lòng nó rồi thiếp đi.
anh ta choàng áo lên người em rồi bế em về nhà. mặc cho thân mình cũng đang dầm mưa ướt đẫm.
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro