{rinisa} Câu hỏi vì sao
Itoshi Rin x Isagi Yoichi
Một ngàn câu hỏi về mối tình lưng chừng của đôi ta
~~~
Trong những ngày đông se lạnh, khi màn đêm thấm đẫm hơi sương, tình yêu giữa anh và em lơ lửng như hạt mưa bụi bay trong không gian. Giữa hai người, không ai rõ là gì, không ai đủ can đảm đặt tên cho mối quan hệ này.
Và như thể bị nhấn chìm trong cơn lốc xoáy của cảm xúc, Isagi từng đêm tự hỏi: "Rin có thật sự yêu mình không hay chơi đùa?"
---
"3 giờ hơn rồi em vẫn đang nằm đây
Màn đêm cuộn em vào chăn cùng bao nghĩ suy vòng xoay
Mình nhắn tin chúc ngủ ngon từ nãy cơ mà
Vì sao dòng tên của anh giờ này vẫn cứ sáng đèn?"
---
Rin—lạnh lùng, trầm mặc như một vách đá sừng sững, ánh mắt vô hồn nhìn về phía chân trời xa xăm. Anh ấy luôn chìm đắm trong đam mê riêng của bản thân, không một lời hỏi han, không một cái nhìn thân mật.
Isagi—vẫn bên cạnh, như mặt trăng dịu dàng soi sáng trên đỉnh trời đêm, luôn âm thầm dõi theo từng nhịp đập của Rin. Nhưng sao em mãi không thể chạm vào trái tim băng giá kia?
"Anh có bao giờ quan tâm không?
Anh có biết em buồn không?
Liệu anh có từng nhìn thấy em một lần thật sự không?
Sao gần đây anh bận hơn hồi xưa?
Anh cọc cằn với em vậy?..."
Từng câu hỏi trôi qua, ngập ngừng trong lòng Isagi.
Cậu không thể hiểu nổi, không thể thấu được ánh mắt lạnh lùng kia ẩn chứa điều gì. Rin như làn mây lướt qua nhanh, không để lại dấu vết, không chịu níu lấy bất cứ điều gì.
Đã bao lần Isagi muốn nắm tay, kéo Rin lại gần, nhưng bàn tay cậu luôn tuột khỏi không khí mỏng manh, để lại chỉ là khoảng không trống rỗng.
Mỗi ngày trôi qua, em cố gắng hiểu anh nhiều hơn, những mong tìm thấy chút ấm áp từ phía anh. Nhưng liệu anh có bao giờ nhận ra không?
"Anh có bao giờ để ý em đã luôn bên cạnh?"
Từng nhịp đập, từng cơn gió thổi qua là sự mong mỏi vô vọng. Mỗi lần anh lướt qua với sự vô tâm thường nhật, Isagi lại thêm một lần tự hỏi: "liệu tình cảm ấy, em dành cho có ý nghĩa gì không?"
Cả hai cứ lạc nhau, cứ mãi chơi trò rượt đuổi trong bóng tối.
Rin vẫn không đổi, vô tâm và xa cách, trong khi Isagi cứ chìm đắm trong ước mơ nhỏ bé về một cái nhìn ấm áp, một sự quan tâm dù chỉ là thoáng qua.
Cảm giác ấy như ngọn lửa mỏng manh giữa cơn bão lớn, luôn bùng lên trong khoảnh khắc rồi tắt lịm trước sự vô tình của đối phương.
Có lẽ, đôi khi tình yêu không cần lời hồi đáp. Isagi biết rằng, dù cậu có một ngàn câu hỏi, Rin cũng chẳng bao giờ đáp lại.
Nhưng chỉ cần được ở cạnh anh ấy, dù là từ xa, dù chỉ là một cái bóng mờ ảo, Isagi vẫn sẽ đứng đó, chờ đợi và hy vọng.
Bởi vì yêu một người như Rin không phải để đổi lấy điều gì, mà chỉ đơn giản là yêu, hết lòng và vô điều kiện, dẫu rằng trái tim ấy mãi mãi vẫn sẽ mập mờ, chẳng bao giờ thuộc về mình.
"Anh sẽ không bao giờ trả lời những câu hỏi của em, phải không?"
Trên con đường vắng bóng, Isagi tiếp tục bước đi, nhưng vẫn giữ lấy hình bóng của Rin trong lòng. Một tình yêu không tên, không lời đáp, nhưng chẳng bao giờ phai.
THE END.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro