Hồi 1: Loạn Khởi - Chương 1
Hoàng cung uy nghiêm, nguy nga, sừng sững như một tòa thành giữa nhân gian. Nằm tại trung tâm đế đô, từng mái ngói lưu ly phản chiếu ánh nắng rực rỡ, tựa như kim quang tỏa sáng khắp thiên hạ. Cột trụ chạm trổ rồng bay phượng múa, hành lang dát vàng, sàn đá cẩm thạch mát lạnh phản chiếu bóng dáng của những đại thần trong triều. Trên cao, long ỷ đặt giữa chính điện, uy nghiêm mà lạnh lẽo, nơi đó là vị trí duy nhất không ai có thể với tới - nơi hoàng đế nắm giữ thiên hạ trong tay.
Hôm nay, bầu không khí trong điện Thái Hòa căng thẳng khác thường. Tất cả văn võ bá quan đều im lặng, không dám thở mạnh, chỉ chờ đợi lời phán quyết từ bậc cửu ngũ chí tôn.
Trên long ỷ, Mịch Sư Ngà ung dung tựa vào tay ghế, đôi mắt sắc bén quét qua những kẻ đang quỳ dưới chân mình. Tấm long bào đen tuyền thêu chỉ vàng, từng đường nét tinh xảo như tỏa ra uy nghi đế vương. Y không cần giận dữ, không cần quát tháo, chỉ một ánh nhìn lạnh lùng cũng đủ khiến kẻ khác run rẩy. Trong tay y là một tấu chương vừa được trình lên - tin tức từ biên giới phía Bắc: Gia tộc Khiết Thế dấy binh tạo phản.
Mịch Sư Ngà không quá bất ngờ, nhưng trong lòng vẫn dâng lên một cảm giác khó chịu. Chư hầu khắp nơi vốn luôn bất mãn với sự cai trị của y, nhưng dám công khai tạo phản lại là chuyện khác. Một mầm họa vừa nhen nhóm, nếu không dập tắt ngay lập tức, thì ngọn lửa phản loạn sẽ lan rộng.
"Khải Tát."
Giọng nói của y vang lên, trầm ổn mà uy nghiêm, không mang theo cảm xúc nhưng lại khiến toàn bộ đại điện như chìm vào giá lạnh.
Khải Tát tiến lên một bước, quỳ một gối hành lễ, ánh mắt sắc bén, kiên nghị: "Có thần."
Mịch Sư Ngà nhìn hắn, ánh mắt như cân nhắc một điều gì đó, sau đó chậm rãi phất tay. "Trẫm lệnh cho ngươi dẫn binh điều tra, nếu Khiết Thế gia có tà tâm cứ thẳng tay diệt sạch."
Lời vừa dứt, các đại thần có chút biến sắc. Không cần lưu tình, tức là giết sạch! Nhưng không ai dám lên tiếng phản đối, bởi họ hiểu rõ - bệ hạ là một người độc đoán, nhưng chưa từng đưa ra quyết định ngu xuẩn. Nếu đã ra lệnh, ắt hẳn đã suy tính kỹ càng.
Khải Tát không hề do dự, cúi đầu nhận lệnh: "Thần tuân chỉ!"
Hắn không hỏi lý do, không đặt nghi vấn, chỉ đơn thuần là tiếp nhận mệnh lệnh từ hoàng đế. Từ khi bước vào hoàng thất, hắn đã hiểu rõ thân phận của mình - một thanh kiếm sắc bén trong tay hoàng đế, khi cần sẽ chém xuống không chút nương tay. Trong ánh mắt của hắn không hề có sự lo lắng, chỉ có sự trung thành tuyệt đối và sự lạnh lùng của một chiến tướng từng trải qua vô số chiến trường.
Nhưng không phải ai cũng như vậy.
Ở bên cạnh, Mịch Sư Lẫm cau mày, bàn tay dưới tay áo siết chặt. Cậu ta không lên tiếng phản đối, nhưng rõ ràng trong lòng có điều bất mãn.
Mịch Sư Lẫm từ trước đến nay luôn xem Khải Tát là huynh đệ, nhưng lần này lại có một cảm giác khó chịu không rõ nguyên do. Cậu ta cảm thấy dường như huynh trưởng quá lạnh lùng, quá tàn nhẫn. Dẹp loạn là điều cần thiết, nhưng nếu thẳng tay tàn sát, liệu có thật sự là quyết định đúng đắn?
"Hoàng huynh," cậu cất giọng, cố gắng giữ bình tĩnh. "Chư hầu nổi loạn là trọng tội, nhưng... nếu có thể chiêu hàng, liệu có cần thiết phải giết sạch?"
Lời này vừa thốt ra, đại điện vốn yên tĩnh bỗng trở nên nặng nề. Một số đại thần âm thầm liếc nhìn nhau, không biết bệ hạ sẽ phản ứng thế nào.
Mịch Sư Ngà rời mắt khỏi tấu chương, khẽ nhếch môi cười.
"Lẫm, đệ quá mềm lòng rồi."
Giọng y rất nhẹ, nhưng lại khiến sống lưng Mịch Sư Lẫm cứng đờ.
"Một khi đã dám phản, thì sẽ có lần thứ hai. Chư hầu khắp nơi đều đang quan sát, nếu trẫm không ra tay dứt khoát, kẻ khác sẽ nghĩ rằng trẫm có thể tha thứ cho phản nghịch." Y dừng lại một chút, giọng nói chậm rãi nhưng mang theo uy áp vô hình. "Nếu đệ muốn giữ lại, thì phải đảm bảo hắn sẽ không bao giờ phản lại nữa. Đệ có cách nào làm được điều đó không?"
Mịch Sư Lẫm im lặng.
Cậu ta biết, hoàng huynh nói đúng. Nhưng cậu vẫn không thể chấp nhận sự vô tình này.
Khải Tát nhìn lướt qua Mịch Sư Lẫm, ánh mắt sâu thẳm không rõ cảm xúc. Hắn biết Mịch Sư Lẫm luôn đối xử với hắn như thân huynh đệ, nhưng giữa hoàng quyền và tình cảm, hoàng thất chưa bao giờ có chỗ cho sự mềm yếu.
Cuối cùng, Khải Tát chậm rãi lên tiếng, phá vỡ bầu không khí nặng nề:
"Bệ hạ, thần sẽ không để ngài thất vọng."
Mịch Sư Ngà hài lòng gật đầu, phất tay:
"Đi đi, dẹp sạch mối họa này."
Khải Tát khom người hành lễ, xoay người rời khỏi đại điện.
Mịch Sư Lẫm cúi đầu, siết chặt nắm tay, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì thêm.
---
Khi Khải Tát rời khỏi đại điện, không khí căng thẳng vẫn còn bao trùm lên tất cả. Các đại thần im lặng cúi đầu, không ai dám bàn luận nhiều về quyết định vừa rồi của bệ hạ. Một số người lo lắng về sự tàn khốc của trận chiến sắp tới, một số khác lại thầm đánh giá về quyền lực và địa vị của những người trong hoàng thất.
Mịch Sư Ngà tựa lưng vào long ỷ, khẽ gõ nhẹ ngón tay lên tay vịn. Đôi mắt sắc bén của y nhìn xuống phía dưới, lướt qua từng khuôn mặt trong triều. Trong mắt y, không có kẻ nào thật sự trung thành tuyệt đối, chỉ có kẻ phục tùng vì lợi ích.
Y hiểu rõ, trong triều đình này, ngay cả những vị quan lão luyện nhất cũng có thể trở mặt bất cứ lúc nào. Quyền lực không chỉ đến từ ngai vàng mà còn đến từ khả năng kiểm soát con người.
"Mịch Sư Lẫm."
Giọng nói trầm ổn của y vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người.
Mịch Sư Lẫm lập tức tiến lên một bước, cung kính hành lễ: "Có thần."
Mịch Sư Ngà không lập tức nói gì, chỉ chậm rãi quan sát em trai mình. Y hiểu rất rõ tính cách của Mịch Sư Lẫm - cứng cỏi nhưng chưa đủ tàn nhẫn, trung nghĩa nhưng đôi khi lại quá mềm lòng.
Sau một thoáng trầm tư, Mịch Sư Ngà cất giọng:
"Trẫm biết đệ không tán thành quyết định của trẫm."
Mịch Sư Lẫm hơi cứng người, nhưng vẫn cúi đầu: "Thần không dám."
Mịch Sư Ngà cười nhạt. "Không dám? Nếu không dám thì vừa rồi đệ đã không lên tiếng."
Lời nói thẳng thắn của y khiến bầu không khí trong đại điện lại trở nên căng thẳng. Một số đại thần bắt đầu âm thầm quan sát phản ứng của Mịch Sư Lẫm.
Mịch Sư Lẫm mím môi, rồi thẳng thắn đáp: "Thần chỉ nghĩ rằng... Nếu có thể thu phục Gia tộc Khiết Thế, sẽ tránh được việc hao binh tổn tướng. Hơn nữa, nếu thẳng tay giết sạch, các chư hầu khác có thể sẽ sinh lòng sợ hãi mà phản kháng dữ dội hơn."
Mịch Sư Ngà nhếch môi, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao. "Sợ hãi mà phản kháng? Không, đệ sai rồi. Chính vì sợ hãi nên bọn chúng mới không dám phản."
Y ngả người ra sau, giọng nói lạnh lùng như băng: "Chỉ có kẻ yếu mới nghĩ đến việc thỏa hiệp. Một khi để bọn chúng thấy được sự nhân nhượng, thì sẽ có kẻ khác thử thách giới hạn của trẫm. Đệ nghĩ rằng giữ lại mạng sống của Gia tộc Khiết Thế sẽ khiến chư hầu quy phục? Không, bọn chúng sẽ chỉ xem đó là cơ hội để mưu đồ lớn hơn."
Mịch Sư Lẫm siết chặt nắm tay, nhưng không thể phản bác.
"Đệ còn quá mềm lòng." Mịch Sư Ngà khẽ lắc đầu, giọng điệu vừa có chút bất đắc dĩ, vừa có chút lãnh đạm. "Trẫm không trách đệ, nhưng đệ cần nhớ, đây là triều đình, không phải nơi để đệ dùng lòng trắc ẩn."
Mịch Sư Lẫm im lặng.
Cậu ta không phải không hiểu điều đó, nhưng cậu vẫn không muốn trở thành một con người vô tình như hoàng huynh.
Mịch Sư Ngà nhìn em trai mình, trong lòng cũng có chút cân nhắc. Y không ghét sự chính trực của Mịch Sư Lẫm, nhưng cậu ta còn quá trẻ, quá thiếu kinh nghiệm để hiểu rõ sự tàn khốc của hoàng quyền.
Sau một thoáng trầm tư, y phất tay.
"Hôm nay tạm dừng ở đây, bãi triều."
Các đại thần nhất loạt cúi đầu hành lễ, rồi nhanh chóng lui ra.
---
Sau khi bãi triều, Mịch Sư Ngà trở về hậu điện. Trong cung điện rộng lớn, không khí tĩnh lặng đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua các bức rèm lụa mỏng.
Y cởi bỏ long bào, thay một bộ y phục nhẹ nhàng hơn, rồi bước đến trước án thư, ánh mắt dừng lại trên bản đồ giang sơn.
Ánh nến nhảy nhót phản chiếu lên đôi mắt sắc bén của y.
Từ khi lên ngôi, y đã từng bước củng cố quyền lực, thu phục chư hầu, trấn áp phản loạn. Nhưng y biết rõ, vẫn còn rất nhiều kẻ đang âm thầm chờ đợi thời cơ.
Hôm nay là Gia tộc Khiết Thế, ngày mai có thể sẽ là một thế lực khác.
Mịch Sư Ngà nhắm mắt, khẽ xoa nhẹ mi tâm.
Mệt mỏi không? Có lẽ có. Nhưng y chưa bao giờ cho phép bản thân dừng lại.
Một đế vương không được phép yếu mềm.
Chỉ có kẻ mạnh mới có thể đứng vững trên ngai vàng.
---
Lúc này, ở doanh trại gần biên giới, Khải Tát đã nhanh chóng bắt đầu chuẩn bị xuất quân.
Bên trong đại trướng, hắn trải bản đồ ra, ánh mắt sắc bén quan sát từng vị trí trọng yếu.
Gia tộc Khiết Thế tuy chỉ là một chư hầu, nhưng địa thế hiểm trở, lại có quân đội thiện chiến. Nếu đánh nhanh thắng nhanh, hắn có thể dập tắt loạn quân trước khi bọn chúng kịp liên kết với các thế lực khác.
Khải Tát không hề do dự về quyết định của bệ hạ. Hắn không quan tâm đến chuyện đúng sai, cũng không có lòng trắc ẩn như Mịch Sư Lẫm. Với hắn, mệnh lệnh của hoàng đế là tuyệt đối.
Hắn cầm lấy thanh kiếm bên hông, rút ra khỏi vỏ. Ánh thép lạnh lẽo phản chiếu ánh mắt kiên nghị của hắn.
"Bệ hạ đã ra lệnh." Hắn trầm giọng. "Chúng ta lên đường."
Bên ngoài trướng, hàng vạn binh lính đã sẵn sàng.
Chiến tranh sắp bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro