Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

57. Công nương toàn năng! (7)

Sau bữa tối ngon miệng, Isagi cũng không còn công việc gì nên đã quay trở về phòng nghỉ ngơi sau cả ngày bận rộn.

Chủ nhân đã quay về phòng, Rin cuối cùng cũng được nghỉ sau cả ngày dài phải kề cạnh bên Hầu tước.

Quay trở về căn phòng được bày trí đơn giản nhưng chỉ có một giường duy nhất một người ở. Rin bần thần đi đến bên giường ngồi phệt xuống, hai tay chống dưới nệm mỏng hơi ngả người ra sau nhìn lên trần nhà.

Ban đầu, khi vừa đến nhà Hầu tước không lâu và được sắp xếp cho một phòng riêng thì Rin đã thắc mắc mãi về việc này. Không ngờ, thật sự chẳng nghĩ tới lý do mà hắn được ở phòng mà không cần ở phòng tập thể với mọi người lại là như vậy.

Càng không ngờ hơn, chỉ vì chủ nhân của căn dinh thự này có tình ý nên Rin hắn mới nhanh chóng được bổ nhiệm làm cận vệ chính thức.

Trước giờ, Rin luôn nghĩ đơn thuần vì năng lực chiến đấu của bản thân nên mới nhận được công nhận và những đãi ngộ ấy, nào ngờ...

Thì ra, mọi việc thuận lợi đến mức kì lạ mà trước giờ hắn luôn không hiểu lại là như vậy, thì ra chỉ vì vị Hầu tước nhà Isagi có sở thích 'ấy' và hắn còn là đối tượng may mắn lọt vào mắt xanh của người ta nên mới được nhiều đãi ngộ như vậy.

Thà rằng không biết gì cả thì tốt, nhưng khi sự thật phơi bày trước mắt lại như một cái tát, cú đấm đánh thẳng vào mặt và lòng tự tôn của Rin.

Thật là một sự sỉ nhục, một sự nhục nhã mà!

"Đáng chết... thật đáng chết!" Rin sa sầm mặt, âm trầm lẩm nhẩm những lời chửi rủa bất mãn chả rõ là đang hướng vào ai.

Sắc mặt khó coi đến cực điểm, Rin nghiến răng nghiến lợi đầy bực tức, hai mắt giăng đầy tơ máu vì cơn giận dữ bị đè nén suốt cuối cùng cũng được bùng phát ra ngoài. Hai tay siết chặt thành nắm đấm, Rin bực dọc nện một đấm lên giường gỗ khiến nó run lên.

Cố kìm nén tính khí của bản thân lại, Rin biết bản thân hiện tại đang ở địa phận của người khác nên không thể làm càn được, nếu không thì cả căn phòng bé tí này đã bị hắn lật tung lên từ lâu rồi.

Tiếng thở phì phò vì cơn giận vẫn chưa hoàn toàn tan biến, Rin lại nhìn xa xăm vào khoảng không và bắt đầu nhớ tới những lời như là ẩn ý nhưng cũng chả phải của Isagi mà lòng lại rối bời lên.

'Ánh mắt của ngươi khi va chạm với cô ấy khi đó có chút lạ đấy Rin.'

'Ngươi là đang muốn giấu giếm cái gì?'

'Velina Berrecci, Công tước phu nhân nhà Itoshi, cô ấy dạo gần đây nổi bật và nổi tiếng như vậy mà. Thật kì lạ khi ngươi không biết gì về cô ấy đó.'

'Với lại... chưa từng có kẻ nào nói với ngươi rằng, ngươi trông rất giống vị Công tước Sae Itoshi sao?'

Từng câu từng chữ mà tên Isagi đã nói với hắn ban nãy lại lần nữa vang lên trong đầu. Không chỉ những lời nói ấy mà cả từng động tác, từng ánh mắt, lẫn cái nhếch môi nhàn nhạt mang theo chút quyến rũ của đối phương lại bất chợt hiện lên rõ mồn một trong tâm trí tên cận vệ.

'Đó là bởi vì... ta thích ngươi! Thích ngươi từ cái nhìn đầu tiên.'

'Thích ngươi...'

'Thích...'

Sau đợt hồi tưởng, Rin lại cảm thấy bức bối khó chịu trong người không có nơi để xả ra nên liền đứng dậy rời phòng để đi ra ngoài sân tập trút giận.

"Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!" Rin vừa đi vừa lẩm bẩm trong miệng mắng thầm.

Tên Yoichi Isagi đáng ghét, chết bầm ấy!

Rin đi lang thang trên hành lang để di chuyển ra ngoài bãi tập nhưng miệng liên tục lẩm nhẩm gì đó, trong lòng hắn đã mắng chửi Isagi sắp chả còn hình dạng gì.

Cái tên Hầu tước khốn kiếp! Sao mà cứ lởn vởn trong đầu hắn mãi vậy??!

Hình như Rin hắn ngày càng ghét Yoichi Isagi thêm rồi.

Cái đồ giả nhân giả nghĩa, gì mà 'đừng đặt nặng lời cậu ta vừa nói', gì mà 'chỉ vì không muốn giấu giếm tình cảm', rồi còn cái gì 'không ép buộc thích' nữa. Rin càng nghĩ nhiều thì ngọn lửa vốn đã suy yếu trong lòng lại càng lên dữ dội hơn.

Đồ chết tiệt! Cái nhà Hầu tước chết tiệt!

...

Isagi vừa quay về phòng và đóng chặt cửa thì bóng dáng Karasu lại thấp thoáng xuất hiện trong không trung, tiếng vỗ cánh lại vang lên.

Con quạ đen với kích cỡ lớn hơn một vòng so với đồng loại đứng chễm trệ trên giường lớn ngước nhìn người con trai đang chậm rãi đi vào.

[Yoichi người thường, cậu lại muốn bày trò gì đây? Sao đột nhiên đi tỏ tình, nói mấy lời kia với tên nam phụ Rin Itoshi ấy làm gì?]

Karasu nghĩ mãi không thông, nghiêng đầu khó hiểu nhìn chằm chằm vào em.

"Tôi thì có trò gì đâu chứ. Chẳng qua tôi thấy nguyên chủ ôm mối tình đơn phương mãi không nói ra cho đến tận lúc mất mạng, đã vậy còn bị chính tay người mình đơn phương giết chết trông đáng thương quá. Nên là... tôi chỉ muốn trong thân phận của nguyên chủ giúp cậu ta tỏ tình, nói ra tình cảm của bản thân thôi mà." Isagi nhún vai ngồi xuống bên cạnh quạ lớn, lời lẽ đương nhiên đáp lại.

Nghe em nói thế, Karasu không tin lắm nên cứ nhìn chằm chặp vào em không rời mắt, giọng điệu quái khí vang lên: [Ồ... thật vậy à? Không tin!]

"Này, nghe đau lòng quá đó Karasu! Chúng ta làm việc với nhau cũng được kha khá thời gian rồi, vậy mà anh không tin tôi?" Isagi nói, lại đưa tay chấm nhẹ những giọt nước mắt vô hình.

Không nhận được bất kì câu trả lời nào từ đối phương, Isagi dần lấy lại nghiêm túc mà chậm rãi nói: "Những việc tôi làm đều nằm trong phạm vi để hoàn thành nhiệm vụ và nguyện vọng của nguyên chủ giao mà, anh cứ yên tâm đi."

[Việc cậu khi không tỏ tình linh tinh lại là đang thực hiện nhiệm vụ lẫn nguyện vọng của nguyên chủ?] Karasu vỗ nhẹ cánh bày tỏ không tin tưởng lắm.

"Đúng vậy! Anh quên mất nguyện vọng chính của nguyên chủ là gì rồi à? Nguyện vọng của cậu ấy là khiến cho nam nữ chính và nam phụ không được sống yên."

Dường như đã ngầm hiểu ra ý đồ thật sự của em, quạ đen không tiếp tục truy hỏi về việc đó nữa mà chuyển sang một câu hỏi khác.

[Thế... cậu vẫn như trước, không muốn thay đổi gì trong cốt truyện à? Ví dụ như, công bố sản phẩm thử nghiệm sớm hơn nữ chính, hoặc nắm bắt tất cả con đường kinh doanh trong tương lai nhanh hơn nữ chính, chặt đứt hoàn toàn đôi cánh của cô ta?]

Chả hiểu sao, vừa rồi tên này còn khá lạnh nhạt nhưng bây giờ càng nói lại càng hưng phấn một cách kỳ quái.

Isagi nhướng mày nhìn con chim lớn đang vung vẫy lắc lư mình nói chuyện rồi cười khẽ một tiếng.

"Tất nhiên là không thay đổi gì cốt truyện rồi. Cứ thuận theo đẩy tình tiết chả phải sẽ tiện hơn sao? Ơ, nhưng mà... Velina Berrecci là nữ chính của thế giới mà anh đang quản lý mà? Sao khi nói về việc gây khó dễ cho cô ta mà anh hào hứng thế?"

Chợt khựng lại bởi lời nhắc nhở của em, Karasu há miệng kêu lên vài tiếng quạ rồi hắng giọng một cái mới tiếp tục nói: [Velina đúng là nữ chính của thế giới mà tôi quản lý, nên đáng lý ra tôi phải bảo vệ và thiên vị cô ấy. Nhưng mà... bây giờ Velina Berrecci không còn là nữ chính vốn có của thế giới này nữa. Cô ta chỉ là một lỗi khiến mọi thứ rối tung lên thôi. Vậy nên... tôi có lý do để hào hứng mà.]

"Ồ, ra là vậy...!" Isagi cười tít mắt trêu chọc con quạ đen, em ngã người nằm xuống giường rồi lại xoay người nhìn qua con vật bên cạnh. "Nhưng mà tôi luôn thắc mắc là, Rin Itoshi gần như luôn bên cạnh tôi, vậy thì cậu ta từ đâu mà lại có cơ sở phát sinh tình cảm với nữ chính thế?"

[Nó là thế này, nói một cách dễ hiểu, để phục vụ cho cốt truyện nên mỗi thế giới tưởng chừng hoàn mĩ nhưng luôn có một vài lỗi, một vài lỗ hỏng. Ví như là việc của tên Rin Itoshi này vậy.]

[Cậu có biết tên này trả tin về cho Công tước Sae Itoshi bằng cách nào không?]

Đối mặt với câu hỏi mông lung của Karasu, chàng trai ngơ ngác lắc đầu.

[Rin là một tên khá kỳ quặc, tính tình khó ở khó chịu, hắn gần như chả tin tưởng ai cả và hắn chỉ dành sự tôn trọng duy nhất cho người anh trai của mình là Sae Itoshi. Cũng chính vì vậy, khi nhận được lệnh của anh trai là trà trộn vào nhà Isagi thì hắn cũng chả có chút phản kháng nào.]

[Khi vào được nhà Isagi, mỗi lần có tin tức gì đó để gửi về thì hắn cũng chả chọn cách thức bình thường như, nhờ trung gian là cấp dưới đáng tin cậy hay là bồ câu đưa thư gì đó. Mà tên này lại tự mình nửa đêm lén lút rời khỏi dinh thự Hầu tước, vượt qua hàng rào cảnh vệ của nhà Isagi để trở về trao đổi tin trực tiếp với anh trai, sau đó lại ngay trong đêm lặn lội quay trở về.]

"Quào, nghe điên dữ!" Isagi cảm thán một tiếng.

Karasu nghe Isagi thảng thốt như thế cũng chả biết phải bình luận gì thêm, mà hắn khi nhắc tới tên nam phụ cũng không biết phải nói sao cho phải.

Trong cốt truyện gốc cũng chả đề cập mấy tới tên này. Và ngay khi cốt truyện bị thay đổi, tên nam phụ này mới được nhắc đến nhưng không nhiều, nên là sự hiểu biết của Karasu về hắn cũng chả được bao nhiêu.

Nếu không phải Karasu có quyền hạn xem toàn bộ cảnh tượng của thế giới đó diễn ra, thì có lẽ hắn cũng chả biết nguyên nhân từ đâu mà nam phụ lại thích nữ chính.

[Việc nam phụ Rin có tình cảm với nữ chính là vì, trong một lần lén lút nửa đêm quay về đưa tin cho anh trai, khi hắn trên đường quay về nhà Hầu tước đã bị đánh lén dẫn đến bị thương và lúc đó nữ chính Velina đã xuất hiện giúp đỡ hắn, cho nên...]

"Cho nên, Rin Itoshi từ nam phụ mờ nhạt đã trở thành nam phụ si tình với nữ chính?" Isagi nhạt nhẽo tiếp lời Karasu.

Haha, cái thứ này đúng là một lỗ hỏng to bự của thế giới này mà.

Chứ bình thường làm gì có ai ra đường lúc đêm khuya chứ? Đã vậy còn là thế giới cổ đại nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro