Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

23.Liệu có thể làm lại? (22)

Qua mấy ngày sau, như lời đã nói, Barou đã chuẩn bị xong đơn ly hôn.

Hắn ngồi trong phòng làm việc đến đờ người.

Nhìn tờ giấy ly hôn đến xuất thần.

Cầm bút trên tay mà chần chừ.

Đầu bút đã đặt xuống nhưng cổ tay và bàn tay chợt cảm thấy nặng nề đến mức không thể nhấc nổi.

Barou cầm bút trong tay mà cứ ngỡ cầm thanh sắt nặng.

Sau một hồi khó khăn, cuối cùng Barou cũng hoàn thành nét cuối của chữ ký.

Hắn buông viết, xuất thần đến kỳ lạ.

Barou ngồi thẩn người một lúc lâu mới có thể hoàn hồn.

Giờ thì hắn nên mang giấy đến cho Isagi ký nhỉ?

Vừa nghĩ đến Isagi, hắn liền mau chóng đứng lên khỏi ghế.

Cầm theo tờ giấy rời khỏi văn phòng, trong lúc này, trong đầu hắn ngoài ý nghĩ đi gặp Isagi thì chẳng còn nhớ đến việc gì khác.

Lái xe từ trụ sở quay về ngôi nhà vốn là của chính mình và em.

Hắn dừng xe phía trước rồi bước xuống xe.

Trong lòng thấp thỏm không yên, hắn đưa tay vuốt lại mái tóc có phần bù xù và chỉnh lại nếp áo.

Bước lên mấy bậc thang, định tra chìa khoá để mở cửa, nhưng vừa chạm nhẹ thì cửa đã mở ra.

Nhìn cánh cửa không cần dùng lực mà có thể tự mở ra bất chợt trong lòng nổi lên bất an.

Hắn chưa kịp đi vào trong, cũng như nhìn vào trong thì điện thoại trong túi vang lên.

Là cuộc gọi đến của cấp dưới.

Zantetsu gấp gáp báo cáo lại.

"Barou không ổn rồi!"

Cảm thấy tình hình có vẻ vượt ngoài sự kiểm soát, giữa mi tâm không tự chủ được mà chau chặt lại.

"Có chuyện gì? Từ từ nói!"

"Đội trưởng à, khi anh rời khỏi trụ sở không lâu thì Takahashi hớt hải chạy đến báo án!"

"Đã có chuyện gì xảy ra?"

"Cô Takahashi vừa đến đã khóc bù lu bù loa lên và nói rằng hai đứa con trai của cô ấy mất tích. Và... và..." Nói đến đó, Zantetsu chợt ngập ngừng.

"Và cái gì!?" Barou nổi cáu mà quát lên.

"Và Takahashi tố cáo rằng, Isagi cậu ấy là ma cà rồng. Takahashi cô ấy còn mang theo bằng chứng là mấy tấm ảnh của Isagi đang uống máu trong túi. Ngoài ra... ngoài ra, Takahashi còn nói là có thể con cô ấy mất tích có liên quan đến Isagi!"

"Được rồi! Các người chờ tôi, tôi quay về ngay!"

Dứt lời, Barou nhét điện thoại trở vào túi rồi vội vã quay lại xe mà chẳng thèm bận tâm đến sự kỳ lạ của ngôi nhà.

Trong tâm trí của Barou khi này chỉ còn đúng một tin tức là Kou, Sou mất tích rồi, và có thể còn liên quan đến Isagi.

Một tin tức đó chợt làm cho Barou nổi giận.

Vừa lái xe, vừa bực tức không thể kiểm soát, Barou đánh mạnh lên vô lăng, nghiến răng nghiến lợi, lẩm bẩm:

"Isagi Yoichi! Tại sao kiếp trước lẫn kiếp này, mày đều lựa chọn như vậy?"

Phóng xe như bay quay về trụ sở, vừa bước vào phòng thì hắn đã nhìn thấy Takahashi khóc đến sưng cả mắt.

Trông thấy Barou từ xa đi đến, Takahashi liền chịu không nổi mà vọt đến, nhào vào lòng hắn, khóc ré lên.

"Shouei, mau đi tìm con của chúng ta! Hai đứa nó chắc chắn lại bị Isagi bắt đi rồi! Mau mau cho người đi tìm bọn họ đi! Nếu còn chậm trễ thì con của chúng ta sẽ có mệnh hệ gì mất!"

Nghe mấy lời này của Takahashi, đồng loạt những người khác có mặt tại đây liền đông cứng.

Cái gì? Đội trưởng của bọn họ có con riêng? Sếp công khai ngoại tình?

Một tin tức quá lớn đến tai, trong khi còn một vụ việc nghiêm trọng cần phải giải quyết khiến cho ai náy cũng bối rối, lúng túng.

Công việc và mạng người vẫn quan trọng hơn, bọn họ khi này đành gác lại những tò mò mà làm việc.

Barou khi này điều động người bắt đầu điều tra tung tích của hai đứa nhỏ và lẫn Isagi.

Hắn khi này mới nhớ đến gì đó, hắn thay đổi mệnh lệnh mà cho người đến nhà tìm xem Isagi có trong nhà hay không.

Mất không đến 2 giờ đồng hồ đã có tin tức.

Cấp dưới báo lại, bên trong nhà không có gì ngoài một đống đổ nát, tan hoang, nhìn vào giống như vừa xảy ra một trận chiến vậy.

Nghe đến đó, Barou cả người liền khẩn trương.

Cái gì? Trận chiến? Isagi bây giờ đã yếu đến mức nào chẳng lẽ hắn còn không rõ. Không thể nào em có thể chiến đấu được! Trừ khi, em lừa hắn!

Nghĩ đến khả năng thứ hai thì Barou liền tức điên lên.

Tròng mắt giăng đầy tơ máu, vành mắt đỏ đậm trông hết sức dữ tợn, Barou gằn giọng ra lệnh cho cấp dưới dựa vào những thông tin của hắn đưa ra mà tìm kiếm.

Theo chỉ dẫn và thông tin có được từ Barou, mọi người rất nhanh tìm ra địa điểm mà hắn đưa cho.

Đưa người đến nơi, quả nhiên liền nhìn thấy hai đứa nhỏ ở phía xa và bị trói go lại trên ghế.

Hai đứa nhỏ sắp tròn 6 tuổi bị trói chặt trên ghế không thể cựa quậy.

Càng cựa quậy thì dây thừng cứa vào da thịt làm cho chúng càng đau đớn.

Nhìn những vết tích trên da thịt của bọn nhỏ, thì cũng đủ biết được hai đứa đã phản kháng mãnh liệt đến dường nào.

Nghe thấy tiếng động, hai đứa nhóc từ từ mở mắt.

Nhìn theo ánh sáng phía xa, nhận ra những người trước mắt thì bọn chúng liền vui sướng kêu lên và sau đó liền ngay lập tức oà khóc.

"Cha, mẹ, cứu con với!"

"Cha, mẹ, mau đến cứu chúng con với! Huhu, bọn con đau lắm!"

Hai đứa nhỏ khóc vô cùng đáng thương và kêu lớn.

Động tĩnh bên đây rất lớn, bọn người bắt cóc mấy đứa trẻ cũng xuất đầu lộ diện.

Không sai, bọn chúng chính là hội giáo ma cà rồng.

Sự tình bị đẩy đến bước đường này là do Barou dựa vào ký ước kiếp trước tìm ra quá nhiều điểm hở của chúng, không chỉ vậy, Barou còn triệt phá được quá nhiều hang ổ của chúng.

Thế nên, chúng mới bị dồn ép đến bước làm liều thế này để tìm đường bỏ trốn.

Nếu tình hình cứ tiếp tục như trước thì sớm muộn cũng bị bắt và xử tử. Thay vì chờ chết thì bọn chúng sẽ đánh phủ đầu trước và mở đường máu để trốn thoát.

Tất cả đều có thể giải thích bằng việc là do 'hiệu ứng hồ điệp' và 'hiệu ứng domino' xảy ra.

Không lường trước được nhóm người Barou lại tìm được nơi này nhanh đến vậy, bọn người của hội giáo ma cà rồng khi này cảm thấy bị đe doạ liền nhe nanh lộ vuốt.

"Bọn chó chết tiệt này! Chỉ còn một bước này thì ma cà rồng sẽ trở thành kẻ thống trị, kẻ trị vì. Nhưng đến cuối cùng lại bị cái lũ thấp kém bọn mày phá hỏng!"

Một tên mặc áo choàng của đạo giáo và rít lên đầy oán hận.

Thấy tình hình không thể cứu vãn, hai bên khi này bắt đầu lao vào đánh nhau dữ dội.

Hai bên đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán nhưng vẫn chưa phân thắng bại.

Nhưng có lẽ là do ánh hào quang của nhân vật chính từ Barou phát ra quá mạnh mẽ, vậy nên, cuối cùng tên cầm đầu bên kia cũng đã bị thương và có phần nghiêm trọng hơn.

Hắn ta vô cùng xảo quyệt lùi lại sau và kéo hai con tin ra khỏi ghế.

"Bọn mày đừng lại đây, nếu không bọn tao sẽ giết chúng nó."

Nhìn móng vuốt sắc nhọn của ma cà rồng kề sát bên cổ của hai đứa con trai, Takahashi sợ đến mức khóc ầm lên và bắt đầu cầu xin đủ kiểu.

Trông thấy nhóm người bên kia đang vô cùng chật vật nên nhóm hội giáo cũng nới lỏng cảnh giác mà hả hê nhìn bọn người đối diện.

Vì một giây mất cảnh giác, hai đội viên của Barou đã cứu được Kousuke ra và khi này chỉ còn lại mỗi Sou vẫn bị giữ lại.

Thấy như thế, thằng bé Sousuke khóc càng dữ dội.

Tên hội trưởng hội giáo ma cà rồng tức giận vô cùng, hắn phì phò thở mạnh nhìn nhóm người và sau đó liền nhanh chóng giãn cơ mặt mà cười khẩy đầy khinh miệt.

"Bọn mày nghĩ, bọn tao chỉ có hai thằng nhóc con này là con tin thôi hả?"

Dự cảm không lành trước lời nói của hắn, cả đội khi này vô thế đề phòng.

"Lôi nó ra đây!"

Nhận hiệu lệnh của người đứng đầu, mấy tên mặc áo choàng đen bắt đầu kéo thêm một người từ trong bóng tối ra.

Vóc dáng, gương mặt của người kia dần lộ ra.

Nhận ra đối phương là ai, cả nhóm người bên kia liền chấn động.

Isagi bị kéo ra trong khi hai tay bị trói chặt và thêm một dây thừng lớn quấn chặt lấy hai tay và giữa mình lại.

Tên hội trưởng nhìn mấy gương mặt bàng hoàng, hoang mang ở bên kia liền thích chí cười lớn.

Hắn ta chỉ thẳng về phía Barou rồi nói:

"Tao biết mày! Tao đã theo dõi và quan sát mày rất nhiều ngày! Có phải tên này rất quan trọng với mày không?"

Như bị nói trúng tim đen, Barou vốn vẫn luôn giữ trạng thái ổn định, bình tĩnh liền bộc phát mà gào lên:

"Mày đừng có nói xàm nói bậy! Tên đó không hề quan trọng với tao! Người quan trọng với tao chỉ có em ấy và hai đứa con trai!" Nói xong, hắn liền nhìn qua Takahashi và hai đứa nhỏ.

Thế nhưng Barou không hề biết thái độ của bản thân đã bán đứng hắn.

Tên kia vô cùng vui thích trước những gì mà Barou thể hiện, hắn cười ha hả như được mùa và bắt đầu nói:

"Mày đừng có tự lừa mình dối người! Những cảm xúc nóng vội của mày khi nhìn thấy tên này đều viết hết lên trên mặt rồi kia kìa!"

"Không có! Mày nói bậy! Tao không muốn nói nhiều với mấy tên ma cà rồng khát máu như mày! Mau thả người!"

Tên hội trưởng nhìn Barou, hắn ta đảo mắt một vòng như đang suy nghĩ gì đó rồi chợt cười gian manh.

"Thả người cũng được! Nhưng, muốn tao thả người thì bọn mày phải lập ra một thoả thuận với tao!"

"Thoả thuận gì?"

"Tao sẽ thả trước một con tin, và sau khi bọn tao có thể rời khỏi đây thì liền thả con tin còn lại. Như thế nào?"

Có hơi chần chừ trước lời đề nghị, nhưng đứng trước ánh mắt mong mỏi muốn cứu con của Takahashi, cuối cùng Barou đành đồng ý.

Nhận được cái gật đầu của hắn, tên kia liền khoái chí cười lớn và nói:

"Sảng khoái! Được, bây giờ mày đưa ra lựa chọn đi! Giữa hai con tin, mày muốn tao thả ai trước?"

Đứng trước sự lựa chọn này, Barou rơi vào thế khó, hắn trầm mặc nhìn cả hai.

"Nếu còn không nhanh thì tao đổi ý đấy!"

Takahashi khi nghe thấy lời này của hắn liền sợ đến mất mật, cô ta không muốn mất đi con trai. Con trai chính là bảo bối, là sinh mạng của cô.

Nhìn qua Barou vẫn còn do dự, Takahashi lay mạnh hắn và bắt đầu khóc lóc:

"Shouei, mau cứu con của chúng ta! Thằng bé chắc chắn đang rất sợ hãi! Shouei, mau cứu con trai của chúng ta đi!"

Đau đầu nhìn Takahashi, rồi lại nhìn qua đứa con nhỏ với vẻ mặt kinh sợ nhìn bọn hắn và tiếp tục nhìn qua Isagi.

Ánh mắt của Isagi không có lấy một cảm xúc dư thừa nào, em chỉ đơn giản là nhìn hắn. Tựa như, em đang cố gắng thu hết hình ảnh của hắn vào mắt và ghi nhớ lại hình dáng của hắn một lần cuối.

Đứng trước ánh nhìn của em, Barou không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng bức bối và khó chịu.

Isagi vốn là người lớn, dù có yếu ớt đến đâu vẫn là khoẻ mạnh hơn một đứa nhỏ chưa đến 6 tuổi. Barou không suy nghĩ gì thêm, hắn khi đó quả quyết đưa ra quyết định.

"Tao chọn đứa nhỏ!"

Hắn đưa tay chỉ về hướng con trai mình, và hắn không thể nào đối diện, cũng như nhìn trực diện người con trai ở phía đối diện.

Nhìn Isagi, trông em có vẻ cũng không hề bất ngờ lắm. Trái ngược hoàn toàn với thứ gọi là 'ký ức kiếp trước' mà Thiên Đạo đã cho nhìn thấy, giờ phút này Isagi chẳng có sự quấy khóc làm loạn hay phát điên nào, mà em lại tĩnh lặng đến lạ thường, giống như, em đã biết trước kết cục của bản thân, em đã biết trước được sự lựa chọn của hắn và em chấp nhận nó.

Không còn quấy khóc, náo loạn như trong ký ức kiếp trước. Isagi khi này an tĩnh đến kỳ lạ.

Em vẫn nhìn hắn, từ đầu đến cuối cũng chỉ nhìn mỗi hắn.

Đôi mắt xanh biên biếc màu lưu ly khẽ cong lên như đang cười.

Barou bị đôi mắt ấy hớp hồn một lần nữa, chưa kịp choàng tỉnh thì hắn đã phải trông thấy Isagi bị đám người kia lôi kéo ra bên ngoài.

Khi này là trời rạng sáng, mặt trời chưa ló dạng.

Tên cầm đầu giáo hội nhìn Isagi rồi chợt đưa ra quyết định cởi bỏ bịt miệng của em.

"Mày có lời gì muốn nói với người đã lựa chọn từ bỏ mình không?"

Em không đáp lời gã mà chỉ lẳng lặng lắc đầu.

Bị lôi kéo ra bên ngoài, Isagi một chút cũng chẳng phản kháng.

Barou khi đó chẳng biết làm gì ngoài trơ mắt nhìn Isagi bị kéo ra bên ngoài để cùng bọn người đó rời khỏi đây.

Thời khắc ấy, từ đâu xuất hiện một con quạ đen.

Cái mỏ dài đen ngòm phát ra mấy tiếng kêu ai oán, ghê rợn,

'Caw, caw'.

Quạ đen bay vài vòng trên không trung rồi đáp xuống ở một cành cây gần đó.

Isagi hoàn toàn không chú tâm đến việc bản thân bị lôi đi như thế nào, mà chỉ đưa mắt nhìn lên con quạ trên nhánh cây.

Trời vốn dĩ vẫn còn tối đen, chợt xuất hiện vài tia sáng.

Bầu trời đêm dần đổi chỗ cho ngày, ánh nắng đầu tiên xuất hiện một cách kỳ lạ.

Có người cảm thấy kỳ quặc rồi đưa tay lên xem đồng hồ.

Chỉ vừa mới 4 giờ 30 phút sáng thì lấy đâu ra nắng cơ chứ?

Mặt trời dần ló dạng dưới sự chứng kiến và tò mò của mọi người.

Trời sáng, mặt trời xuất hiện, nắng cũng dần lên.

Những tia nắng sớm bắt đầu chiếu rọi đi khắp nơi.

Nắng chiếu đến đâu trên làn da của Isagi, thì bắt đầu phừng lên lửa ở đó.

Dưới sự kinh hãi của mọi người, Isagi dần bị thiêu đốt dưới nắng sớm.

Có những người cấp dưới của Barou vẫn chưa hết sững sờ, đến miệng cũng chẳng khép nổi, bọn họ bàng hoàng nhìn người trước mắt bốc cháy.

Barou ngẩn ngơ trước tình cảnh trước mắt.

Hắn như chết lặng và khi nhận thức được có lẽ đã muộn, Isagi đã bị ngọn lửa thiêu đến đầu gối, còn có cánh tay cũng đã bắt lửa, hắn khi đó không nghĩ được gì nhiều nữa mà liền lao ra.

Giây phút này, trong lòng hắn, trong đầu hắn chỉ còn lại mỗi một hồi chuông cảnh báo dữ dội rằng, nếu còn tiếp tục do dự thì người con trai này sẽ thật sự rời xa hắn, biến mất vĩnh viễn...

"Kh-Không! Không được!"

Giọng nói run rẩy, Barou vội vàng cởi áo khoác trên người ra khoác lên cho Isagi, nhưng hoàn toàn vô dụng.

Lửa bắt lên áo và phừng phừng cháy lớn hơn.

"Không, không được! Mau, mau lấy thứ gì đó có thể dập tắt lửa đến đây!" Barou mất bình tĩnh gào lên với mọi người.

Trước mệnh lệnh của hắn, mọi người khi này mới bừng tỉnh và cuống cuồng tìm đồ dập lửa.

Còn cái nhóm hội giáo gì đó dựa vào tình hình hỗn loạn mà ném con tin là Isagi ở lại và lái xe rời khỏi hiện trường.

Không đợi người tìm được thứ để dập lửa trên cơ thể Isagi, Barou khi ấy không nghĩ nhiều mà ôm chầm lấy em, hắn dùng chính thân thể của bản thân với mong muốn làm tắt lửa, hoặc là có thể cùng em rời đi.

"Không được... Yoichi, em không được, em không được rời khỏi tao! Không được! Anh sai rồi! Quá khứ không còn quan trọng nữa, em ở lại đi!"

Barou cuống cuồng như kẻ điên mà cố gắng dập tắt đi ngọn lửa đang thiêu đốt Isagi.

Mỉm cười nhìn người đàn ông trước mặt, nụ cười mang theo sự nhẹ nhõm, khoan thai như vừa được giải thoát.

Em đưa bàn tay còn lại vẫn nguyên vẹn lên vuốt ve gò má của hắn.

Vội nắm chặt lấy bàn tay của em, hắn khẩn trương cầu xin:

"Đ-Đừng... đừng mà! Anh biết anh sai rồi! Chúng ta không cần có con cũng được! Anh không nhận con cũng được! Em đừng bỏ rơi anh một mình... được không?"

Không đáp lời hắn, em chỉ khẽ cười rồi lắc đầu, hắn khi đó càng vội và bắt đầu nói năng lung tung hết lên: "Yoichi, em không cần như vậy! Anh chỉ cần em thôi, tất cả mọi thứ anh đều không cần nữa! Anh sai rồi! Em phạt anh đi! Em muốn phạt anh như nào cũng được! Mặc kệ anh cũng được! Nhưng đừng để lại anh một mình, được không? Hãy tiếp tục sống được không?"

"Đừng vậy mà, anh hãy xem như... em chỉ là một người lướt qua đời anh, không hơn không kém, và rất nhanh sẽ quên đi thôi, không cần bận lòng! Anh không có lỗi!"

"Không, không phải, em là vợ anh, vợ anh chỉ có mỗi em thôi." Barou vẫn là cuống quýt, vội vã bắt lấy tay của em và siết chặt như là sợ em sẽ biến mất.

"Shouei... à không, em phải gọi anh là Barou mới đúng, chúng ta cũng xem như là đã ly hôn rồi đi... Cả đời này lẫn đời trước, em đã từng yêu anh, cũng từng hận anh, nhưng bây giờ... thì không còn nữa."

Không rút tay đi, Isagi nhìn hắn rồi bình thản nói:

"Barou, anh còn nhớ em từng nói, nếu có một ngày anh đối xử tệ với em, thì em sẽ rời khỏi anh. Em sẽ trốn đến nơi mà anh mãi mãi, vĩnh viễn cũng chẳng tìm thấy... Và lúc đó... em sẽ không yêu anh nữa, em..."

Nói đến đó, giọng nói của Isagi nghẹn ứ lại, một cỗ tanh nồng lại xộc lên, máu nóng đỏ thẫm lại cuồn cuộn trào lên khỏi cuống họng và tràn khỏi khóe miệng của em. Nhìn người đàn ông trước mắt, Isagi nham nhở nở nụ cườI méo xệch đầy vẻ thống khổ bi thương pha lẫn chút ngọt ngào ngày nào, nước mắt và máu đỏ dường như hòa lẫn vào nhau nhiễu giọt rơi xuống dính lên người Barou.

Bàn tay của người đàn ông run rẩy giúp em lau đi máu và nước mắt.

"Y-Yoichi ngoan, không khóc... không khóc, có phải em đau ở đâu không? Anh giúp em xoa xoa nhé....! Chúng ta không ly hôn nữa nhé, được không...?" Âm giọng khản đặc của Barou lạc đi mấy phần, giọng nói nghẹn ngào.

Khi này, lửa đã lan đến trên mặt, bàn tay vốn vẫn còn nắm lấy tay của em cũng bị lửa làm cho bị bỏng một phần. Không chỉ vậy, tình trạng bị bỏng của hắn đã có phần nghiêm trọng.

Thế nhưng, dường như hắn không hề cảm thấy đau đớn hay có cảm giác gì khác. Hắn lúc ấy chỉ có một khát khao mãnh liệt, đó là giữ người con trai bé nhỏ này lại.

Cấp dưới thấy tình trạng của Barou như vậy không hề ổn tí nào, vậy nên cả nhóm người liền lao đến kéo hắn ra.

Barou như rồ như dại mà bất chấp tất cả, hắn vùng vẫy, giãy giụa điên cuồng, vật lộn với cả đám người, bàn tay hắn vươn tay về phía người đối diện nhưng muốn bắt lấy.

Lòng bàn tay bắt lấy được góc áo của đối phương, nhưng rồi liền rã thành tro bụi ngay trong tay hắn.

"Không, không, không!!!"

Phải trơ mắt nhìn người trước mặt bị ngọn lửa bao lấy, hắn phải tận mắt chứng kiến ngọn lửa thiêu đốt em thành tro.

Bất lực nhìn một nửa gương mặt còn sót lại của chàng trai bị lửa thiêu chẳng còn gì ngoài tro đen.

Ngọn lửa yếu dần và đốt đi mảnh da cuối cùng, một cơn gió vô tình thổi qua khiến cho tro bụi của người nọ bay tứ tung.

Barou như được tiếp thêm sức mạnh, hắn vùng khỏi sự khống chế của mọi người mà điên cuồng lao đến đưa tay bắt lấy tro đen.

"Đừng mà, đừng mang em ấy đi mà! Đừng mà! Không, làm ơn... tôi biết lỗi rồi, tôi không nên thất hứa... không nên thất hứa với em ấy...! Làm ơn trả Yoichi lại cho tôi đi...!"

Mặc kệ Barou kêu la, gào khóc đến xé lòng, ngọn gió vẫn là vô tình cuốn đi hạt tro bụi cuối cùng thuộc về một phần của Isagi Yoichi và dần tan biến trong không khí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro