18.Liệu có thể làm lại? (17)
Lại thêm một đêm nữa Barou giật mình tỉnh lại giữa đêm vì giấc mơ kỳ lạ.
Những ngày này, đêm nào hắn cũng nằm mơ thấy cùng một giấc mơ. Một giấc mơ nói về một cuộc sống khác của hắn.
Ở trong mơ, không chỉ có hắn mà còn có bạn đời của hắn Isagi Yoichi, các đồng nghiệp, những tên ma cà rồng đáng chết, còn có người con gái vừa quen biết không lâu Takahashi Kazumi và 2 tên nhóc của cô ta... v.v.
Mọi thứ diễn ra bên trong giấc mơ vô cùng chân thực, nó thực đến mức khiến cho Barou bắt đầu rơi vào mơ hồ và hoài nghi về cuộc sống thực tại lẽ nào mới là ảo.
Khác với thực tại, bên trong giấc mơ kia, Isagi vợ hắn chính là một con người đáng ghét và độc ác, em không việc xấu gì mà không làm. Không những vậy, em còn ngày ngày đối đầu với hắn, khiến cho hắn ngày nào cũng phải điên tiết lên vì em.
Ngược lại, điều mà hắn mỗi khi tỉnh giấc cảm thấy vô lý nhất chính là mối quan hệ giữa Barou hắn và Takahashi Kazumi cùng 2 thằng nhóc kia.
Trong giấc mộng kia, hắn yêu say đắm Takahashi Kazumi, hắn lúc nào cũng muốn bảo hộ cô ta, mọi sự chiều chuộng và bảo bộc đều dành cho cô ta và bọn nhóc.
Còn vợ hắn, Isagi lại bị chính hắn ghẻ lạnh, đối xử chẳng khác nào một kẻ thù không đội trời chung. Nhưng thành thực mà nói bộ dạng của em trong giấc mơ ấy rất đáng ghét, rất đáng khinh.
Mỗi lần tỉnh lại sau giấc mơ ấy, hắn đều cảm thấy vô cùng hoài nghi, hắn hoài nghi về mọi thứ, hắn hoài nghi về trật tự vốn có, hắn hoài nghi về mối quan hệ hiện tại giữa hắn và mọi người, nhất là đối với Isagi.
Không hiểu sao, chỉ vì một giấc mơ ấy mà hiện tại mỗi khi nhìn Isagi thì hắn lại không thể nhìn thẳng em. Mỗi lần nhìn em, hắn đều cảm giác như nhìn thấy một tên ma cà rồng cay nghiệt, tàn độc kia.
Nhưng mà dù sao mơ thì cũng chỉ là mơ, Barou cố gạt bỏ những hoài nghi, những cảm xúc dư thừa đi.
Đêm nay Barou lại bị giấc mơ ấy quấy rối. Dường như nhận ra bản thân có được ý thức và quyền kiểm soát trong mơ.
Barou khi đó lang thang vô định chợt nhìn thấy một cột sáng trước mắt, nó như biết thuật thôi miên khiến cho hắn vô thức tiến đến gần.
Đến gần cột sáng kỳ lạ, từ bên trong luồng ánh sáng mạnh mẽ, chói mắt bỗng phát ra tiếng nói:
"Ngươi, Barou Shouei, ngươi hãy nghe cho rõ những thứ ta sắp nói!"
Kinh hãi nhìn thứ ánh sáng quái dị biết nói, Barou hơi hoảng hốt mà lùi lại, ánh mắt đầy ngờ vực hỏi:
"Là ai? Là ai đang nói chuyện?"
"Là ta! Ta chính là người đang nói chuyện với ngươi đấy, Barou Shouei!" Lại là cái giọng nói vang vọng không biết từ đâu phát ra, đáp lại.
"Ngươi là ai? Vì sao lại biết tên ta?' Barou ngày càng nghi hoặc hỏi.
"Ta? Ta chính là đấng tối cao, ta là người cai quản, cai trị thế giới này! Ta, ta chính là Thiên Đạo!"
Mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Barou vẻ mặt hoang mang quan sát cái thứ ánh sáng mạnh mẽ trước mặt. Có cảm giác chẳng lành, Barou vô thức lùi lại rồi muốn quay đầu bỏ chạy.
Thế nhưng, cả thân thể của hắn bị một thế lực vô hình giữ lại rồi nâng lên.
"Ngươi! Ngươi không thể chạy! Hãy nhận lấy tất cả ký ức ở kiếp trước của ngươi!"
"Ký ức gì cơ? Ta không cần!" Barou cực lực phản kháng.
Càng phản kháng chống trả, sức lực vô hình kia càng siết chặt lấy Barou như thể muốn nghiền nát hắn ra làm hai nửa.
"Ngươi không có sự lựa chọn! Đây là ép buộc!"
Từ trong cột sáng phân ra một tia sáng nhỏ và mảnh, tia sáng ấy chiếu thẳng trực tiếp vào giữa mi tâm của Barou.
Nơi bị tia sáng chiếu đến bỗng nổi lên một trận đau buốt và dần lan ra khắp đầu.
Tràn ngập những mảnh ký ức không biết từ đâu cứ thi nhau tuôn trào và lắp đầy bộ nhớ của Barou.
Thân thể từ từ hạ xuống, thế lực vô hình kia cũng dần buông lỏng mà thả Barou ra. Quỳ trên đất, Barou khó khăn hít thở, tiếng thở hổn hển và mồ hôi bắt đầu đổ ra.
Đau đớn và vật vã ôm đầu kêu gào, Barou co người quỳ trên đất với hai tay bưng đầu rồi thét lên những tiếng đau thấu trời. Đại não đau nhức dữ dội vì thông tin quá tải khiến cho hắn dần kiệt sức mà ngã gục trên đất.
Không! Không phải! Không phải như thế! Bạn đời của Barou Shouei hắn là Isagi Yoichi! Người hắn yêu là Isagi Yoichi! Isagi không phải là con người như thế! Không phải! Không thể nào đâu!
Yoichi... Isagi Yoichi!Yoichi! Em ấy là vợ của hắn... phải không?!
Không! Không phải! Vợ của Barou hắn, vợ của hắn... vợ của hắn... rốt cuộc là ai?
Takahashi Kazumi? Takahashi Kazumi mới là vợ hắn? Kh-không...
Từng giọt nước mắt nóng hổi trượt xuống gò má của người đàn ông, sắc mặt tiều tuỵ không có chút sức sống. Barou chật vật ôm mặt, cả thân thể của hắn run lên không ngừng.
Đấm mạnh xuống đất nhưng bàn tay hoàn toàn không cảm nhận được cơn đau.
Vì sao? Vì sao lại như vậy? Không thể nào! Hắn không tin! Hắn quyết không tin! Lừa người! Tất cả đều là lừa người! Hắn không tin!
Cả thể xác và tinh thần đều kiệt quệ, Barou không chịu nổi những thứ vừa diễn ra nên đã ngã xuống và ngất đi.
Đến lúc đã bất tỉnh không còn ý thức nhưng trong miệng hắn vẫn không thể nào ngừng lẩm bẩm gọi tên ai đó.
"I-Isagi... Yoichi..."
...
Chờ đến lúc mở mắt tỉnh lại.
Barou lúc này mới giật mình, bật dậy khỏi giường.
Tìm kiếm người bên cạnh, nhưng kế bên lại trống trơn và vẫn còn lưu lại một ít hơi ấm mờ nhạt.
Một cảm giác hụt hẫng không tả nổi bỗng dâng lên.
Khi này bất chợt bên ngoài vâng lên âm thanh lục đục như có ai đó đang làm việc nhà.
Barou đầu óc vẫn còn mơ mơ hồ hồ chưa tỉnh ngủ khẽ động.
Từ bên ngoài vọng vào tiếng gọi mềm mỏng của người con trai.
"Shouei, anh phải dậy thôi! Hôm nay anh bảo có cuộc họp quan trọng mà!" Thanh âm một lúc càng gần, cánh cửa lịt kịt mở ra.
Hình bóng quen thuộc dần xuất hiện phía sau cánh cửa.
Đứng ngược với ánh nắng, nó càng tô điểm thêm cho bóng dáng của chàng trai càng trở nên đặc biệt.
Em nhìn người đang bần thần ngồi trên giường rồi nhẹ cười, trên tay em là một ly nước ấm nóng.
Nụ cười vẫn luôn treo trên môi, khoé mắt hơi cong lên đầy nét dịu hiền, Isagi nhét ly nước vào tay Barou.
"Anh làm sao vậy? Sắc mặt sao lại tệ thế? Anh lại gặp ác mộng sao?" Âm giọng du dương, êm tai cất lên.
Cảm nhận được nhiệt độ từ ly nước truyền tới, Barou hơi ngẩng đầu nhìn người đối diện với ánh mắt mê man.
Trông sắc mặt của Barou tái nhợt, thần sắc mệt mỏi, Isagi ngồi xuống bên cạnh rồi đưa tay áp lên mặt hắn.
Thân nhiệt phát ra từ tay của Isagi làm cho Barou vẫn còn luôn trì trệ bỗng phản ứng lại.
Hắn giật bắn mình, đánh mạnh vào tay của em, hất tay em khỏi mặt mình.
Ngỡ ngàng nhìn người đàn ông, Isagi như bị đóng băng.
Nhìn thấy sự kinh ngạc toát ra từ ánh mắt của em, Barou cúi đầu, mím môi đầy bối rối rồi rời khỏi giường.
Thanh âm mang theo sự gấp gáp lẫn chút gì đó xa cách vang lên:
"Tao, tao, hôm nay tao không ăn sáng ở nhà, tối cũng phải tăng ca không thể về nhà. Bây giờ, tao ngay lập tức phải chuẩn bị đi đây!"
Nói xong, Barou không nhìn đến Isagi lấy một cái mà vội vã rời giường.
Ly nước được em chuẩn bị sẵn hắn cũng chẳng buồn động đến mà để lại ngay đầu tủ giường.
Vẫn còn chết lặng, ngây người ngồi trên giường, chờ đến khi âm thanh lạch cạch đóng mở cửa vang lên thì em mới hoàn hồn.
Chậm rãi thu tay, Isagi không biết nghĩ gì mà cắn chặt môi, hai mắt tràn trề thất vọng.
Em khi đó như cỗ máy bị rỉ sét mà chậm rì rì đứng dậy, cầm theo ly nước mật ong ấm nóng ngọt ngào mà bản thân luôn chuẩn bị cho chồng mỗi sáng đi ra ngoài.
Đứng trước bồn rửa bát, Isagi như thể một cái xác không hồn mà trút hết nước bên trong ly ra.
Nhìn dòng nước từ từ đổ từ trong ly ra rồi trôi tuột theo đường thoát nước, em khi đó cảm tưởng tất cả cảm xúc của bản thân dường như cũng bị rút đi hết.
Nước bên trong ly đã bị đổ đi bằng hết, Isagi thả cái ly thuỷ tinh rỗng xuống.
Em tựa như mất hết sức lực mà trượt xuống.
Ngồi thụp xuống một góc bếp, Isagi co ro, hai tay ôm lấy đầu gối đầy vẻ cô độc.
Trái ngược với bầu không gian đầy ánh sáng, thậm chí, có phần ấm áp của căn nhà. Isagi khi này tràn đầy vẻ cô đơn, lạnh lẽo và u ám.
'Caw, caw'
Tiếng quạ kêu từ trong không khí phát ra.
Không biết quạ đen đến từ đâu, đến từ lúc nào, hắn lượn vài vòng phía trên đầu Isagi rồi mới đáp xuống.
Cặp mặt như hai hạt ruby đỏ của quạ đen loé lên, sáng quắc. Hắn nhìn em một lúc rồi mới lên tiếng.
[Thiên Đạo của thế giới này phát hiện ra dị thường rồi!]
Không có âm thanh đáp trả, Karasu lại tiếp tục luyên thuyên.
[Thế giới này vốn không nằm trong sự quản lý của ta, nên ta không thể hoàn toàn khống chế theo ý mình được! Và Thiên Đạo đã phát hiện ra sự tồn tại dị thường của cậu. Hắn ta đã bắt đầu ra tay ngăn chặn những sự thay đổi phát sinh rồi.]
Cuối cùng, người đang ngồi bên dưới cũng có phản ứng. em hơi ngước lên nhìn quạ đen, đôi mắt xanh thẳm trong suốt tựa viên ngọc lưu ly khẽ rung lên và chớp nhẹ, hàng mi dài cong vút bị cái chớp mắt làm rung động.
"Ý anh chính là mọi thứ lại quay về quỹ đạo của trước đó?" Âm thanh trầm trầm, nhẹ bẫng khiến người khác nghe vào không rõ cảm xúc.
[Đúng vậy! Tuy nhiên, Thiên Đạo không thể hoàn toàn nhún tay vào hay thay đổi xoành xoạch theo ý hắn được. Sự thay đổi chính là, hắn sẽ tác động lên các nhân vật trong thế giới này. Và khiến cho chính nhân vật đó thay đổi, nhân vật sẽ dần quay lại thiết lập ban đầu rồi tiếp tục đi theo mạch cốt truyện trước đó.]
"Thế Thiên Đạo cũng sẽ tác động lên tôi?"
[Không hoàn toàn! Bởi vì, hiện tại cậu đã được sự bảo hộ của ta nên hắn sẽ không thể tác động đến cậu.]
"Được! Đã hiểu!" Thân thể Isagi hơi động đậy, em khi đó lảo đảo đứng dậy rời khỏi góc bếp.
Quan sát biểu hiện, sắc thái trên khuôn mặt của người nọ, Karasu muốn tìm kiếm một chút dấu vết gì đó nhưng không thành.
Hắn đập cánh bay về phía Isagi rồi đáp xuống.
Đứng trên vai em, Karasu nghiêng người nhìn trực diện vào mắt em mà hỏi:
[Cậu kế tiếp có ý định làm gì không?]
"Làm gì?" Isagi nhàn nhạt hỏi lại.
[Ừ thì... chẳng hạn như rời khỏi đây! Nếu cậu không muốn tiếp tục nữa, thì ta có thể đưa cậu rời đi!]
Động tác đang thu dọn thức ăn bị nguội lạnh trên bàn chợt khựng lại.
Tầm mắt nhìn vào khoảng không vô định một lúc, rồi lại dần có tiêu cự.
Em quay sang nhìn con quạ trên vai chợt vươn tay ra chạm nhẹ vào bộ lông mao đen nhánh của hắn mà khẽ cười.
"Tôi muốn ở lại đến cuối cùng! Tôi... tôi muốn mối nghiệt duyên này, sợi tình cảm đầy oan nghiệt này hoàn toàn bị cắt đứt..."
Trầm mặc nhìn sườn mặt của chàng trai, Karasu lại kêu lên mấy tiếng đau tai rồi vỗ cánh bay lên.
[Được...]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro