Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

11.Liệu có thể làm lại? (10)

Thời gian thấm thoát trôi qua nhanh tựa như một cơn gió.

Hai năm nữa trôi qua, Isagi cũng đã tốt nghiệp.

Nhìn bức ảnh cậu trai xinh đẹp mặc đồ cử nhân, còn có người đàn ông vận tây trang lịch lãm, điển trai đứng bên cạnh với nụ cười như ẩn như hiện trên môi.

Tuy nhìn vào thì có vẻ người đàn ông có hơi lạnh lùng, thế nhưng trong mắt anh ta chỉ toàn sự mềm mại mà nhìn người con trai bên cạnh.

Cất bức ảnh lên lại trên đầu tủ, Isagi bắt đầu xuống phòng bếp mà chuẩn bị bữa tối cho hôn phu.

Không bao lâu sau, người cuối cùng cũng về.

Như thường bữa, Isagi bước ra từ phòng bếp để chào mừng hắn quay về nhà.

Vừa nhìn thấy em, Barou tựa như mất hết sức lực mà gục vào hõm cổ của em.

Vòng tay ôm lấy cái eo nhỏ của đối phương, Barou mỏi mệt cùng bực dọc, bất mãn nói:

"Cấp trên muốn tao tháng sau chuyển đổi công tác sang thành phố khác."

Không hề cảm thấy bất ngờ hay ngoài ý muốn, Isagi lúc này chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ tấm lưng của Barou như là đang cổ vũ.

"Không sao, lễ kết hôn của chúng ta có thể tạm hoãn lại."

Barou không nói lời nào mà vòng tay chỉ từ từ siết chặt hơn một vòng.

Duy trì tư thế này mất một lúc lâu, Barou lúc này mới khó khăn ngẩng đầu nhìn Isagi nói như khẩn cầu:

"Hay là em chuyển đến đó sống cùng tao nhé? Chúng ta trả lại căn phòng này đi, đến thành phố mới chúng ta sẽ mua một căn hộ nhỏ, được không?"

Nghe hai chữ "chúng ta" từ trong lời người đàn ông làm cho Isagi bất chợt cảm thấy lòng ngực nhói lên.

Em lúc này đưa bàn tay lên sờ nhẹ gương mặt của hắn rồi nhẹ gật đầu đáp:

"Được, em sẽ chuyển đến đó cùng anh. Anh ở đâu thì em ở đấy, được chứ?"

Sững sốt khi nghe câu trả lời của Isagi. Barou còn tưởng rằng em sẽ không đồng ý bởi vì chỉ hai tháng nữa thôi là họ kết hôn rồi. Mọi thứ cũng chuẩn bị gần xong hết, mà nay hắn lại phải rời khỏi nơi này để đến một nơi khác.

Cứ ngỡ rằng sẽ rất khó để thuyết phục em, nhưng nào ngờ mọi thứ lại nhẹ nhàng và dễ dàng như thế.

Nắm chặt lấy bàn tay nhỏ đang chậm rãi mân mê gương mặt của chính mình, Barou dùng ánh mắt thâm tình nhìn em.

"Được chứ! Tất nhiên rồi, tao đến nơi nào cũng không thể thiếu em!" Hắn hiếm hoi nở một nụ cười tươi một cách rõ ràng, nói.

"Nhưng trước tiên anh đến thành phố ấy trước đi đã, em phải ở lại thu xếp cho đàng hoàng thì mới đến đấy cùng anh được."

"Được, được, tất cả điều nghe theo em bé." Dứt lời, Barou đang cười haha chợt cúi xuống hôn lên trán em.

Rất nhanh đã đến thời gian mà Barou phải chuyển công tác.

Isagi đã giúp Barou thu dọn đồ dùng cần thiết vào vali trước đó, bây giờ em bỏ thêm một vài thứ linh tinh hữu dụng balo cho hắn.

Vừa kéo balo lại cũng là lúc xe đưa đón chạy đến và dừng trước cổng nhà.

Barou vai đeo balo màu đen tương đối lớn, còn tay kéo theo một vali to.

Bỏ vali vào cốp xe, Barou lúc này bước đến ôm chặt lấy Isagi một lần nữa rồi lại nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc của em mà hôn xuống.

"Tao đi đây, tao đi trước để dọn nhà chờ em đến ở nhé!" Âm giọng nhè nhẹ thì thào bên tai Isagi khiến cho mặt em trở nên nóng bừng.

"Được rồi, em đã biết, anh mau đi, xe đang chờ kìa." em vung nắm đấm nhỏ vô lực đánh nhẹ lên ngực người đối diện.

"Thế tao đi đây, em mau chóng đến đấy với tao nhé!"

"Đã biết! Anh mau nhanh chân lên. Ở đó không có em nhớ ăn uống cẩn thận, không được bỏ bữa đâu đấy. Những đồ linh tinh như thuốc đau dạ dày, tiêu hoá, hạ sốt, cảm cúm, em đều bỏ hết vào balo cho anh rồi đấy."

"Chỉ có em là chu đáo!" Barou khẽ cười rồi lại hôn xuống đỉnh đầu Isagi một lần nữa, kế đến là trán, chóp mũi rồi đến môi.

Hoàn thành xong nghi thức xa người yêu, hắn vẫy vẫy tay chào tạm biệt em rồi lên xe.

Vị tài xế nào đó đứng trước cửa xe chờ hắn cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho đần mặt ra.

Gì đây? Mới sáng sớm tinh mơ đã cho gã thưởng thức một bát cơm chó siêu to siêu khổng lồ rồi.

Đi thôi đi thôi, còn ở lại thì anh trai này lại không nỡ xa chồng nhỏ mất.

Thầm nghĩ, người tài xế liền gật đầu chào Isagi một cái rồi mau chóng leo lên xe và khởi động máy, lái xe rời khỏi.

Nhìn theo bóng xe đang dần xa em vẫn đứng nguyên tại chỗ mà vẫy vẫy tay.

Vẫn còn đứng trước nhà nhìn theo hướng xe rời khỏi, lúc này tiếng chuông điện thoại phát lên.

Mở điện thoại ra xem, là tin nhắn đến từ Barou.

"Em vào nhà đi, không nên tiếp xúc lâu với ánh nắng, không có tao ở đấy phải biết tự bảo vệ mình!"

"Được rồi, được rồi, ông Barou Shouei thật là lắm lời!" Trên môi treo lên một nụ cười, ngón tay thon gọn nhanh nhẩu lướt trên màn hình điện thoại.

Một lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía Barou rời đi rồi em mới quay trở vào nhà.

Hiện giờ trong nhà chỉ còn lại mỗi mình Isagi.

Em vừa đẩy cửa bước vào thì đã nghe thấy âm thanh chói tai quen thuộc.

Không biết quạ đen xuất hiện từ đâu mà bay một vòng lớn trước phòng khách rồi chậm rãi dừng lại và đáp xuống bên bả vai Isagi.

[Hắn đi rồi, mạch truyện chính sắp bắt đầu rồi. Cậu không có dự định ngăn cản sao?]

"Tại sao phải ngăn cản?" Isagi thản nhiên hỏi lại.

[Mạch truyện chính sắp bắt đầu, hắn thân là nam chính thì sẽ không thể thoát khỏi vận mệnh phải day dưa với nữ chính đâu. Hắn sẽ làm chuyện có lỗi với cậu.]

"Như vậy thì sao?" Nét mặt của Isagi trầm xuống.

[Cậu thật sự không để tâm? Hắn và nữ chính còn có hai đứa con, chẳng phải cậu và hắn đang rất tốt sao?]

"Karasu, anh không hiểu!" Isagi híp mắt nhìn quạ đen trên vai nhẹ giọng nói.

[Ta đúng là không hiểu, cậu, một kẻ đáng thương thân gánh đầy tội nghiệt và... là một kẻ khó hiểu.]

Đi đến phòng bếp, bình thản như không mà lấy một cái cốc rót nước uống.

Isagi từ tốn trả lời Karasu:

"Anh từ từ rồi cũng sẽ hiểu mà thôi, cứ xem đi!"

Quạ đen nghiêng đầu, nó dùng đôi đồng tử đỏ như máu và phát sáng như bóng đèn mà nhìn Isagi, quạ lớn không đáp lời em mà chỉ kêu lấy mấy tiếng "caw, caw" rồi cất cánh bay lên không trung.

Trước sự chứng kiến của Isagi, quạ đen chỉ vừa lượn vài vòng trong khoảng không thì chợt biến mất không dấu vết.

Bị một màn vừa rồi doạ cho đứng hình, em vẫn là chưa quen lắm với việc này.

Isagi trầm ngâm nhìn điện thoại trong tay của chính mình, nhìn màn hình điện thoại là một cặp đôi mỉm cười vui vẻ, hạnh phúc cùng với nhau.

Em khẽ chạm vào gương mặt của người nam cao lớn hơn trong ảnh rồi thì thầm:

"Shouei, em mong là anh sẽ không khiến em thất vọng..."

...

Barou đến thành phố mới làm việc.

Không khác biệt lắm so với cốt truyện, hắn vẫn chưa tìm được nhà nên ở tạm một khách sạn lớn ở trung tâm.

Đi đường dài mỏi mệt, Barou dần dần đi vào giấc ngủ.

Đến tối chợt giật mình tỉnh dậy, vẫn còn say ngủ với đầu óc mơ hồ mê man, Barou lúc này lờ mờ cảm nhận được kế bên hắn có người, quên mất bản thân đã không còn ở nhà.

Hắn lúc này tưởng chừng người kia là Isagi mà ôm lấy, sau đó trước mắt hắn mờ ảo nhìn người bên cạnh thành Isagi, và sau đó không hiểu sao trong người hắn bỗng có một cỗ lửa nóng rực kỳ lạ.

Kế đến, chuyện gì phải diễn ra cũng không thể ngăn được.

Barou đã lăn giường với người đang nằm cùng giường hiện tại.

Chờ đến khi đầu óc hơi thanh tịnh thì trời cũng đã gần sáng, nhận được tin nhắn triệu tập từ đồng nghiệp Barou liền mau chóng rời khỏi giường, vội vã vệ sinh cá nhân và thay đồ rời khỏi phòng.

Do căn phòng khắp nơi đều chìm ngập trong bóng tối nên hắn cũng không để ý đến những điểm bất thường mà chỉ nhanh chóng rời khỏi.

Khi mặt trời đã lên cao, hắn mới từ hiện trường quay về phòng khách sạn. Lúc này trên giường đã gọn gàng không có lấy một bóng người.

Tuy cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng Barou cũng không để tâm lắm mà bỏ qua vụ việc này.

Không lâu sau, Isagi khi thu xếp xong mọi thứ ở nhà cũ thì Barou cũng đã tìm được chỗ ở mới.

Em nhanh chóng thu dọn đồ đạc để đến thành phố mà Barou đang làm việc.

Hôm nay công việc của Barou có chút bận nhưng hắn vẫn cố tranh thủ một chút thời gian ít ỏi để đến sân bay đón Isagi.

Nhìn thấy bóng dáng thân thuộc trùm kín từ đầu đến chân và đang kéo vali lớn, vali nhỏ, trên vai còn đeo theo một balo nhỏ thì hắn vội vàng chạy đến giúp chia bớt gánh nặng.

Ôm chầm lấy người trước mặt, Barou hôn hôn lên trán người con trai nhỏ nhắn rồi thì thầm:

"Nhớ em chết mất!"

"Em cũng rất nhớ anh..." Isagi nhẹ nhàng đáp lại rồi ôm lấy hắn.

Tay kéo hai cái vali lớn nhỏ, trên vai Barou còn đeo một cái balo nhỏ với kiểu dáng vô cùng gọn gàng, ngoài ra còn có do em ăn mặc quá mức kỳ dị khiến cho những người đi đường đều hơi quay đầu nhìn cả hai.

Không chú ý đến ánh mắt của người khác, Barou hai tay vừa kéo vali vừa không quên chăm sóc Isagi.

Hắn luôn hồi hỏi em rằng có thoa kem chống nắng kỹ càng chưa? Hay là em đã mặc đủ lớp chống nắng chưa? Còn có mũ, áo khoác và cả ô nữa...

"Anh trông em ăn mặc như thế này vẫn chưa đủ kín và nóng hay sao?" Isagi vừa buồn cười vừa bất lực.

Isagi lúc này không biết nên phải làm như nào với vị hôn phu này rồi.

Barou rất nhanh đã lái xe đưa em đến căn hộ mới của cả hai.

Nhìn căn nhà không quá to, cũng không quá nhỏ, vừa vặn đủ cho một gia đình nhỏ sinh sống làm cho lòng Isagi nổi lên vài gợn sóng lăn tăn.

Đưa mắt đánh giá cách bày trí của căn nhà, đây chẳng phải là cách trang trí theo ý thích của em đây ư?

Kinh ngạc mở to mắt nhìn sang người đàn ông đứng cạnh, Isagi vui sướng cười lên rồi nhảy lên ôm chầm lấy Barou.

"Em thích chứ?" Ôm lấy thân thể em, hắn ta cười hỏi.

"Tất nhiên là thích! Chỉ cần là anh làm thì em đều thích!" Nói rồi, em hôn phớt nhẹ xuống môi hắn.

Không để em thoát, hắn lấy tay giữ chặt lấy sau gáy của em, nụ hôn bỗng chốc trở nên nồng cháy hơn.

Hai đôi môi tách ra khỏi nhau kéo theo một sợi chỉ bạc đầy gợi tình.

Mặt đỏ bừng bừng, Isagi đánh nhẹ lên ngực Barou trách móc:

"Anh, đồ lưu manh, đồ không biết xấu hổ!"

Dáng vẻ lúc này của cậu trai kiều mị lọt vào mắt Barou không hiểu sao lại trở nên đáng yêu lạ thường.

Thả Isagi đứng xuống, em không thèm nhìn hắn mà bỏ đi thẳng vào trong nhà.

Nhìn bộ dáng giống như đã giận dỗi của em, Barou chợt bật cười thành tiếng.

Ngay khoảnh khắc ấy, một chiếc xe hơi màu đen trông có vẻ đắt tiền chậm rãi dừng lại phía sau xe của Barou.

Vị đồng nghiệp của hắn vừa bước ra khỏi xe thì đã bắt gặp gương mặt tươi cười của Barou, kẻ luôn lạnh nhạt và cọc cằn mà suýt nữa bị doạ cho té ngửa.

Cẩn thận gọi Barou, người đồng nghiệp hơi run rẩy lo sợ, có khi nào anh ta sẽ bị người này thủ tiêu vì đã nhìn thấy những thứ không nên thấy hay không?

Thu lại dáng vẻ thoả mãn vừa rồi của bản thân, Barou lạnh nhạt đưa nắm tay lên bên miệng ho nhẹ để chữa ngượng.

Đi theo phía sau Barou vào nhà, người đồng nghiệp ngang nhiên bị bốc lột phải kéo hai cái vali nặng vào trong.

Vừa đặt chân vào trong nhà, cậu bị người con trai dáng người mảnh khảnh mảnh dẻ trước mặt làm cho mất hồn.

Đẹp quá, người này thật xinh đẹp!

Đây thực sự là con trai à? Con trai gì mà còn xinh đẹp hơn cả mấy cô gái mà anh ta từng gặp qua nữa!

Người bạn của Barou đứng đực ra với bộ dạng không thể nào ngu ngốc hơn được nữa, trông dáng vẻ anh ta chẳng khác nào vừa bị câu mất ba hồn bảy vía.

Cặp mắt mở to đầy kinh diễm, còn miệng há hốc như là không thể thở nỗi trước sự xinh đẹp này.

Nhận ra ánh mắt không phải của đối phương, trông thấy người nọ dám nhìn thẳng trực diện Isagi một cách đầy thèm muốn khiến cho Barou có hơi không vui.

"Mày còn nhìn là tao đánh chết mày!" Âm giọng trầm thấp, đầy đe doạ như thể muốn đoạt mạng doạ cho ngườI nọ kinh hồn bạt vía, quýnh quáng thu lại tầm nhìn.

Barou không mấy vui vẻ bước đến cạnh Isagi, hắn ôm lấy eo nhỏ của em rồi hướng về phía cấp dưới mà giới thiệu:

"Đây là bạn đời của tao, Isagi Yoichi! Sắp tới mày sẽ phải gọi em ấy là Barou Yoichi."

"Ra là bạn đời của cậu, hân hạnh, hân hạnh được gặp em!" Người đàn ông mới gặp gỡ cười xán lạn chào hỏi rồi đưa tay tới tỏ ý muốn bắt tay với em.

Barou khi này đã bắt đầu nổi cáu mà nhăn mày nhìn người trước mặt một cách lãnh đạm, trong mắt hắn đã sớm nổi lên một tia sát khí khó tan.

"Mày làm cái trò gì vậy? Chào hỏi với nhau bằng miệng là được rồi! Nắm tay nắm chân cái gì!?" Ngữ điệu sắc nhọn của Barou cũng không dọa được tên thanh niên, ngược lại, tên đó chỉ cười xòa một cái.

"Không ngờ Barou lại hay ghen tuông như vậy đó nha!"

Biết Barou đã nổi giận, Isagi đưa tay vuốt vuốt lưng hắn.

"Đừng giận, đừng giận, giận dữ không tốt cho sức khoẻ!"

Nắm lấy bàn tay đang không ngừng vuốt ve tấm lưng của mình, Barou ôm lấy em đáp:

"Tao sẽ không giận, không đáng để giận!"

Được chứng kiến bộ dạng nịnh vợ của tên này khiến cho người phía đối diện cả kinh trong lòng.

Đây mà còn là tên thợ săn mặt lạnh tính tình như hung thần sao?

Chỉ với vài câu nói thôi đã làm hắn nguôi giận rồi á?

Vô lý! Thật vô lý! Không thể có chuyện này được! Không phải tên này chính là kiểu một khi đã nổi nóng thì sẽ quát mắng cho ngươi bay cả hồn sao?

Lẽ nào, đây là người giả? Chắc là vậy rồi, nếu là Barou Shouei mà anh ta biết thì không thể nào dễ dàng nguôi giận như thế được.

Đúng, đúng là giả, chắc chắn là giả!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro