10.Liệu có thể làm lại? (9)
Barou hoảng loạn bế bổng Isagi bị trùm kín lên rồi mau chóng quay về nhà.
Đặt em ngồi lên ghế sofa, còn hắn vội chạy vào phòng để lấy gì đó.
Không bao lâu sau, Barou quay lại với trên tay là một hòm thuốc nhỏ.
Mở hòm thuốc ra, hắn thuần thục lựa chọn mấy loại thuốc có thể bôi ngoài da để bôi giúp Isagi.
Cẩn thận xem xét vết tích trên tay bị bỏng đã sưng tấy lên, thậm chí đã bắt đầu xuất hiện mấy bọng nước lớn nhỏ, Barou tỉ mỉ thoa một lớp thuốc lên vết bỏng.
Động tác của hắn chậm rãi và dịu dàng vô cùng.
Isagi ngoan ngoãn ngồi yên cho hắn thoa thuốc, em dùng ánh mắt mê man mà nhìn xuống đỉnh đầu của đối phương.
Nhìn dáng vẻ cẩn trọng từng chút một cùng như thể đang nâng niu một thứ gì đó rất quan trọng của Barou làm cho tim em không tự chủ được mà đập mạnh.
Gương mặt Isagi dần nhiễm một tầng đỏ ửng.
Em chăm chú nhìn hắn, từ tốn quan sát người đang nửa quỳ bên dưới, ở phía trước mặt mình.
Isagi kỹ ngắm nhìn đối phương, mái tóc đen được tạo kiểu trông rất mạnh mẽ khí phách, còn có cái mũi cao thẳng tấp đầy tinh xảo, đôi mắt phượng với hai mí rõ ràng vô cùng bắt mắt, góc cằm sắc nét khiến gương mặt của đối phương càng có nhiều sức sát thương hơn với những người yêu thích cái đẹp.
Vừa nhìn ngắm người trước mặt, Isagi vừa khẽ cong môi cười.
Dường như cảm nhận được tâm tình của ai đó, Barou sau khi bôi xong thuốc cho em, hắn vừa thu dọn đồ quay trở lại hòm vừa nói mà không hề ngẩng mặt lên:
"Có chuyện gì vui sao?"
"Được anh bế có thể tính là một chuyện vui hay không?" Nụ cười trên môi Isagi càng sâu, em chống cằm cười vui vẻ nhìn thanh niên đối diện.
Không hồi đáp đối phương, Barou thu xong mớ thuốc trở vào hòm lại rồi mới ngẩng đầu nhìn Isagi mà thản nhiên chuyển chủ đề đáp:
"Sau này đừng đến trường chờ tao nữa."
"Ơ, tại sao? Em là muốn đến đón anh mà." Isagi hơi nhăn mày phản đối.
"Trời nắng lắm, mày là ma cà rồng đã dùng qua thuốc ức chế, tiếp xúc nhiều với ánh nắng không tốt." Barou không nóng không lạnh bình thản nói.
"Anh là đang quan tâm em à? Em vui quá đi!" Isagi không nghiêm túc trêu đùa.
"Nghiêm túc đi! Còn có sau này hạn chế dùng thuốc ức chế lại đi. Tốt nhất là không nên dùng nữa." Nói đến đây, ánh mắt của Barou bỗng có chút dao động.
"Ơ, nhưng mà, nếu không dùng..." Isagi kinh ngạc, em còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Barou cướp lời: "Sau này, tao sẽ mua máu từ bệnh viện để trữ ở nhà cho mày dùng. Đừng dùng thuốc ức chế nữa!"
Liếc mắt quan sát từng hành động cử chỉ nhỏ của Isagi, thu hết những biểu hiện của em vào mắt rồi lại lẳng lặng vờ như không để ý mà dời tầm nhìn đi hướng khác.
"Được rồi, em sẽ ghi nhớ!"
Nhận được lời khẳng định của em, Barou cầm theo hòm thuốc từ từ đứng dậy, hắn liếc nhìn em thêm một lần nữa rồi mới đem theo hòm thuốc trở về phòng.
Sau lần đó, mối quan hệ giữa hai người cũng dần có tiến triển tốt hơn.
Thái độ của Barou đối với Isagi cũng hoà hoãn hơn phần nào mà không có quá lãnh khốc như trước nữa.
Barou cũng lờ mờ nhận ra sự thay đổi của bản thân, nhưng mà hắn vẫn là không thừa nhận.
Cuộc sống của hai người cứ thế yên bình trôi qua, cả hai cùng nhau cứ lặng lẽ vậy mà trải qua những tháng ngày bình đạm.
Chớp mắt đã thêm mấy năm trôi qua.
Barou cuối cùng cũng đã tốt nghiệp đại học và nhận được một vị trí ở tổ chức thợ săn ma cà rồng. Còn Isagi cũng đã là sinh viên năm hai.
Những năm này, sinh hoạt giữa hai người ngày càng hoà hợp, nó hoà hợp đến mức khiến cho người khác nhìn vào còn lầm tưởng đây chính là một cặp vợ chồng già ấy chứ.
Một ngày bình thường của hai người chính là, sáng dậy Isagi chuẩn bị bữa sáng, sau khi dùng bữa xong Barou theo như thói quen mà gom hết bát đũa đã dùng đem đi rửa.
Sau khi trải qua một ngày ở bên ngoài, hai người quay về nhà chính là cùng nhau dùng bữa tối rồi kế đó là cùng nhau xem một số chương trình truyền hình, có khi là cùng nhau đọc sách.
Chính là hắn đọc báo, hoặc là xem tin tức, còn em chính là lặng lẽ gối đầu trên đùi hắn mà đọc sách.
Một năm gần đây, Barou đã không còn phủ nhận tình cảm của bản thân nữa, hắn đã bắt đầu học cách chấp nhận sự thay đổi khác thường của bản thân và học cách chấp nhận kẻ mà hắn đã từng căm ghét, chấp nhận thứ mà hắn luôn bài xích.
Sinh hoạt của hai người cứ vậy mà bình yên trôi qua như thế, có đôi khi vì quá yên bình mà Isagi quên đi mất sự tồn tại của nữ chính Takahashi Kazumi.
Hôm nay lại là một ngày bình lặng đối với Isagi.
Em đứng trong bếp vui vẻ chuẩn bị nguyên liệu nấu bữa tối, ngâm nga một bài hát không tên, không hoàn chỉnh rồi lại khẽ nhìn về phía đồng hồ treo tường.
Sắp đến giờ rồi, Barou sắp về. Nghĩ đến điều đó, nét mặt của Isagi càng trở nên hạnh phúc và động tác rửa rau cũng nhanh hơn.
Không mất nhiều thời gian, Isagi đã có thể chuẩn bị một bàn thức đầy đủ món, từ món canh đến món thịt, cá, rau, kho đều có đủ.
Dọn hết thức ăn lên bàn, trong lúc em đang chuẩn bị bát đũa để ăn cơm thì bên ngoài cửa vang lên tiếng động.
Barou từ bên ngoài đẩy cửa đi vào trong, chỉ vừa mới mở cửa mà hắn đã ngửi thấy một mùi hương thơm đầy hấp dẫn.
Nhìn về hướng bếp, khoé môi của Barou không khống chế được mà kéo cong lên tạo thành một nụ cười thoả mãn.
Cùng lúc đó, từ bên trong phòng bếp vang lên giọng nói dễ nghe của Isagi:
"Anh về rồi! Mau vào thay quần áo rồi ra ăn cơm này!"
"Tao biết rồi!" Ngữ điệu của Barou đã trở nên nhu hoà hơn hẳn so với trước kia.
Ngoan ngoãn nghe lời Isagi, hắn nhanh chóng đi vào trong rồi tắm rửa thay ra một bộ quần áo thoải mái ở nhà.
Đi ra ngoài phòng ăn, không nhanh không chậm ngồi xuống ghế, nhìn một bàn đầy đồ ăn trong lòng cảm thán không thôi.
Tay nghề của Isagi lại tăng lên rồi.
Theo thói quen đã được hình thành từ vài năm trước, Barou nâng cốc nước ấm pha mật ong lên một hơi uống hết rồi mới bắt đầu dùng bữa.
Bữa cơm tối đơn giản nhưng tràn ngập bầu không khí ấm cúng cứ thế trôi qua một cách êm đềm.
Sau khi dùng xong bữa tối, Barou đứng lên thu dọn bát đĩa rồi thuận tay đoạt luôn mấy cái bát mà Isagi vừa cầm lên để chuẩn bị đem rửa.
"Để tao, em ra ngoài xem tivi hay đọc sách đi!" Giọng nói mang theo mười phần ôn nhu hướng về phía Isagi nói.
"Được, anh dọn cẩn thận, đừng để bị thương!" Nói rồi, như thường lệ Isagi nhón chân hôn phớt lên gò má của Barou một cái.
Vẻ mặt của Barou sau cái hôn ấy tựa như rất hưởng thụ mà mỉm cười.
Không biết từ lúc nào mà hắn đã không còn bài xích việc tiếp xúc thân mật với em nữa. Mà có lẽ đó cũng là một điều tốt.
Nhìn người đang bận bịu loay hoay trong bếp, người từ một chàng trai thanh niên vẫn còn chút bốc đồng biến thành một người đàn ông chững chạc mà Isagi nhịn không được mà cảm thấy hài lòng.
Bước ra ngoài phòng khách, Isagi lấy điều khiển mở tivi lên, âm thanh phát ra từ tivi không lớn. Giọng nói của vị phát thanh viên tin tức thời sự rất dễ nghe, em khi này với tay lấy quyển sách lần trước vẫn còn đọc dang dở được đặt bên dưới bàn lên, rồi chậm rãi đọc từng dòng chữ bên trong.
Chờ không bao lâu thì Barou cũng hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày mỗi tối.
Tiến đến bên cạnh Isagi rồi ngồi xuống, hắn nhìn qua quyển sách trên tay em.
"Em thích thể loại này à?" Thanh âm nhẹ nhàng cất lên bên cạnh, ánh mắt mềm mại của hắn đang nhìn người con trai kế bên như thể đang cười.
Đảo mắt nhìn qua người đàn ông anh tuấn ngồi cạnh, Isagi cười gật đầu đáp:
"Đúng vậy, em khá thích chủ đề này, rất thú vị!"
Nhìn sườn mặt xinh đẹp của em, nhìn nụ cười thích thú của em làm cho hắn vô thức cũng mờ nhạt cười theo.
"Vậy ngày mai sau khi tan làm, tao sẽ đi tìm cho em thêm vài quyển với chủ đề tương tự nhé!" Nói xong, Barou chớp chớp mắt nhìn em đầy mong đợi.
Gấp quyển sách lại, Isagi nhìn trực diện người bên cạnh rồi bật cười thành tiếng, em đưa tay ôm lấy cổ hắn rồi hôn xuống bên khoé môi.
"Được, cảm ơn anh, Shouei!"
Tuy không hoàn toàn thoả mãn cho lắm, nhưng xem như hắn cũng khá hài lòng với phần thưởng này.
Barou im lặng không nói lời nào mà chỉ lặng lẽ ôm lấy chàng trai nhỏ trước mặt vào lòng để âu yếm.
Hắn thực sự mong muốn những ngày tháng này kéo dài mãi mãi, hắn đã không còn quan tâm đến việc em có phải là ma cà rồng hay không nữa, chỉ cần là em thì như nào hắn cũng có thể chấp nhận.
Vòng tay đang âu yếm Isagi vô thức thu chặt hơn một chút, Barou đột ngột lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
"Yoichi, hay là sau khi em tốt nghiệp thì chúng ta kết hôn đi, được không?"
Đứng trước lời cầu hôn bất ngờ của Barou, em hoàn toàn rơi vào trạng thái ngây ngốc. Em bắt đầu cảm thấy mọi chuyện quá mức thuận lợi rồi, đời trước em phải bỏ ra biết bao nhiêu thứ cũng chẳng đổi lại được gì.
Còn bây giờ, em chẳng cần đánh mất quá nhiều nhưng vẫn đổi lại được sự yêu thương của Barou.
Thực sự quá nực cười và trớ trêu rồi...
Không thấy em đáp lời, Barou hơi cau mày rồi vội vàng bổ sung:
"Kết hôn có hơi nhanh nhỉ? Hay là chúng ta đính hôn trước nhé?" Cẩn trọng quan sát biểu tình trên gương mặt của Isagi mà nói.
Tất cả dáng vẻ này của Barou đều rơi hết vào mắt của Isagi, em lúc này đưa tay lên che miệng cười khúc khích.
Bộ dáng này chính là vì lo sợ em từ chối lời cầu hôn ư? Isagi Yoichi em cả đời trước chưa từng nhận ra Barou vậy mà lại có rất nhiều mặt đáng yêu.
"Haha, có ai như anh không chứ, có ai cầu hôn mà đến hoa với nhẫn mà cũng chẳng có." Chàng trai xinh đẹp che miệng cười khẽ nhìn người đối diện cười không ngớt.
Vừa rồi là em ngây ngẩn người ra, còn bây giờ là đến lượt Barou.
Chờ đến lúc hoàn hồn và tiếp thu hết những gì mà Isagi vừa nói, thì trên gương mặt lúc nào cũng lạnh băng chợt trở nên bừng sáng, rạng rỡ như một đứa trẻ vừa được cho kẹo.
"Em nói vậy chính là..." Barou cẩn thận xác nhận lại một lần nữa.
Isagi vẫn còn cười khúc khích nhìn Barou không nói lời nào mà chỉ nhẹ gật đầu.
Mừng rỡ như điên, Barou lúc này liền bế bổng Isagi lên mà xoay một vòng.
"Tao yêu em!"
Ôm lấy người đàn ông, Isagi gục đầu vào vai hắn nhưng lúc này trên môi em đã không còn một nụ cười nào.
Anh sẽ gặp Takahashi, anh sẽ có hai đứa con song sinh, liệu đến lúc đó em sẽ ra sao đây?
Liệu rằng chúng ta có thể làm lại?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro