NesIsa - Lời xin lỗi muộn màng.
bối cảnh: Yoichi và Ness là một cặp đôi đã kết hôn tầm 2 năm, dạo gần đây, Isagi thấy Ness dần trở nên lạnh nhạt với mình nên quyết điều tra mọi chuyện. ngày kia, chính là ngày mà Isagi không bao giờ muốn thấy nhất: Ness dẫn bồ nhí về nhà. cậu nhìn bồ nhí kia thì phát hiện đó là bạn học cũ của Yoichi, hai người từng rất thân nhưng vì xích mích nên đã tạm dừng mối quan hệ. giờ cậu hiểu vì sao Ness không thường xuyên ở nhà, nhìn cậu bằng ánh mắt thương hại và tránh né hành động thân mật rồi.
CẢNH BÁO: có ngược !
cả 2 chíp bông đều die.. cùng 1 cách làm-))
---------------------------------------------------------------------------
Isagi từng nghĩ, hôn nhân là một kết thúc đẹp cho tình yêu của họ.
Nhưng hóa ra, đó lại là khởi đầu của những vết rạn.
Dạo gần đây, Ness dần trở nên xa cách. Hắn không còn ôm cậu vào lòng mỗi tối, không còn nhẹ nhàng hôn lên trán cậu vào buổi sáng. Hắn tránh né ánh mắt cậu, những cuộc trò chuyện giữa họ dần trở nên gượng gạo.
Lúc đầu, Isagi nghĩ có lẽ cả hai chỉ đang trải qua một giai đoạn khó khăn trong hôn nhân. Nhưng rồi, một linh cảm xấu len lỏi vào lòng cậu—và cậu quyết định điều tra.
Đến khi sự thật phơi bày trước mắt, cậu ước gì mình chưa bao giờ tò mò.
Hôm đó, Isagi về nhà sớm hơn bình thường.
Cậu mở cửa, từng bước chân nặng nề bước vào căn hộ mà cậu và Ness đã cùng nhau vun đắp.
Trong không khí thoảng mùi nước hoa xa lạ. Tim cậu đập mạnh, nhưng không phải vì mong chờ.
Trong phòng khách, Ness đang ngồi trên ghế sofa, bên cạnh hắn là một người đàn ông lạ mà không lạ.
Isagi khựng lại.
Người đó.. là bạn học cũ của cậu.
Người mà cậu từng thân thiết, từng tin tưởng, cho đến khi cả hai có một cuộc tranh cãi lớn khiến tình bạn đổ vỡ.
Giờ thì cậu đã hiểu tất cả.
Tại sao Ness không còn thường xuyên ở nhà.
Tại sao hắn nhìn cậu bằng ánh mắt thương hại.
Tại sao mỗi khi cậu cố gắng gần gũi, hắn đều tránh né.
Thì ra, lý do không phải vì hắn chán ghét cậu, mà là vì hắn đã có người khác.
Lồng ngực cậu siết chặt. Cảm giác đau đớn, như thể ai đó vừa dùng dao rạch ngang trái tim cậu.
"Yoichi..." Ness lên tiếng trước, nhưng không biết phải nói gì tiếp theo.
Isagi nhìn hắn.
Hắn không có vẻ gì là hoảng hốt hay áy náy.
Chỉ có một sự im lặng khó xử và một ánh nhìn thương hại.
Thương hại?
Cậu không cần sự thương hại của hắn !
Isagi cười khẩy, nhưng đôi mắt cậu đã đỏ hoe.
"Nếu đã không còn yêu tôi nữa... ít nhất anh cũng có thể nói thẳng một lời." Giọng cậu run lên, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
Ness mở miệng, nhưng không thốt nên lời.
Isagi hít một hơi thật sâu, kiềm chế cảm xúc đang vỡ òa trong lòng.
"Được thôi. Nếu đây là sự lựa chọn của anh..." Cậu nói, rồi quay lưng đi.
Ness không giữ cậu lại.
Hắn để cậu rời đi, giống như cách hắn đã để tình yêu của họ phai nhạt.
Và ngay lúc cánh cửa đóng sập lại phía sau Isagi, cậu biết—tất cả đã kết thúc.
Cánh cửa mở ra, rồi đóng lại như cách Isagi đóng chặt cửa trái tim mình.
Một khoảnh khắc, chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, đã đủ để đẩy cả thế giới của Isagi sụp đổ.
Cậu không muốn tin vào những gì mình đang nhìn thấy.
Ness.. chồng cậu. Người mà cậu đã yêu, đã thương và đã tin tưởng suốt hai năm qua...
Hắn đang đứng đó, trong chính căn hộ mà hai người từng vun đắp, cùng với một người khác.
Mà người đó.. lại chính là bạn học cũ của cậu.
Kẻ mà cậu từng thân thiết, từng xem như tri kỷ, nhưng rồi vì một vài xích mích mà quan hệ đứt đoạn.
Isagi không lên tiếng. Cậu không hét lên, không chất vấn, không khóc lóc.
Cậu chỉ đứng đó, lặng người.
Lạnh lẽo.
Không phải cái lạnh của thời tiết, mà là cái lạnh từ chính bên trong, khi niềm tin bị phản bội.
Ness không hoảng hốt khi nhìn thấy cậu. Hắn chỉ thoáng sững lại, rồi tránh ánh mắt cậu.
Ánh mắt đó.
Ánh mắt thương hại.
Cậu ghét nhất là ánh mắt đó..!
Isagi mím chặt môi. Một luồng cay đắng dâng lên trong cổ họng, nhưng cậu không để nó thoát ra.
Cậu xoay người, bước ra khỏi căn hộ.
Không một lời trách móc.
Không một cái quay đầu.
Cậu không cần nghe Ness giải thích.
Vì tất cả mọi thứ, đã quá rõ ràng rồi.
. . .
Ngày đầu tiên, Isagi biến mất.
Ness nghĩ mình sẽ nhẹ nhõm. Hắn đã ngoại tình. Hắn đã phản bội cậu. Đáng ra, hắn phải thấy thoải mái khi không còn phải lẩn tránh ánh mắt của Isagi nữa. Nhưng khi hắn về nhà vào buổi tối, chỉ có một khoảng trống mênh mông chào đón hắn.
Không có Isagi.
Không có tiếng bước chân quen thuộc.
Không có bóng lưng nhỏ bé nhưng luôn tràn đầy sức sống đó.
Căn hộ của họ, trở nên quá rộng lớn.
Ba ngày trôi qua, Isagi vẫn không về.
Ness nghĩ rằng mình đã quen. Hắn cố gắng vui vẻ bên nhân tình mới, để bản thân không phải suy nghĩ nhiều. Nhưng mỗi khi hắn quay lại căn hộ, thứ đầu tiên hắn thấy..
Là khoảng trống nơi đôi giày của Isagi từng đặt.
Chiếc bàn ăn chỉ có một người ngồi.
Và giường ngủ.. lạnh hơn bao giờ hết.
Hắn ngủ không ngon.
Hắn không hiểu vì sao..?
Hắn có người mới rồi, đúng không?
Hắn không còn yêu Isagi nữa, đúng không?
Nhưng tại sao lại cảm thấy như mình đang đánh mất tất cả?
Một tuần trôi qua, Isagi vẫn không quay lại.
Lần đầu tiên, Ness bắt đầu thấy sợ. Cậu thực sự không định quay về sao?
Hắn chợt nhận ra..
Cậu chưa từng gọi điện.
Chưa từng nhắn tin.
Chưa từng hỏi hắn một câu nào.
Cậu thực sự đang biến mất khỏi cuộc sống của hắn.
Ness đưa tay lên xoa thái dương, cố gắng tìm một chút bình tĩnh. Nhưng đúng lúc đó, nhân tình của hắn-kẻ đang hưởng thụ tiền của hắn, cất giọng ngọt ngào như mía lùi.
"Anh yêu, sắp tới em muốn đổi xe mới, anh mua cho em nha?"
Ness nhìn người trước mặt. Rồi hắn bỗng hiểu ra.
Người này chưa từng yêu hắn.
Người này chưa từng thật lòng với hắn.
Người này chỉ xem hắn như một cái mỏ vàng để bám víu.
Lúc này, hắn mới chợt nhận ra - hắn đã đánh mất một người thực sự yêu hắn, chỉ để giữ lại một kẻ chẳng hề quan tâm đến hắn.
Nhưng đã quá muộn để hối hận rồi.
Một tuần. Bảy ngày. 168 tiếng.
Cậu chưa từng gọi cho hắn một cuộc nào.
Chưa từng nhắn lấy một tin.
Chưa từng hỏi hắn một câu.
Cậu biến mất, như thể chưa từng tồn tại trong thế giới của hắn.
Ness chưa bao giờ nghĩ Isagi lại có thể rời bỏ hắn một cách dễ dàng như vậy.
Rõ ràng cậu từng yêu hắn đến thế. Rõ ràng cậu từng vì hắn mà hi sinh rất nhiều.
Vậy mà, khi hắn phản bội.. cậu không níu kéo. Không chất vấn. Không đánh, không mắng.
Chỉ lặng lẽ quay lưng bước đi.
Nhưng chính sự lặng lẽ ấy... lại giống như một con dao nhọn cắm sâu vào lòng hắn.
Ness nghĩ mình không quan tâm. Ness nghĩ mình sẽ ổn..
Nhưng bồ nhí của hắn lại không ngừng đòi hỏi, không ngừng tiêu tiền, không ngừng làm hắn cảm thấy ghê tởm.
Và khi hắn bắt đầu nhận ra rằng mình đã chọn sai người... thì Isagi đã không còn ở đây nữa.
. . .
Yoichi Isagi biến mất.
Không ai biết cậu đang ở đâu. Không ai biết cậu còn sống hay đã chết.
Chỉ có một điều chắc chắn, cậu đã hoàn toàn cắt đứt khỏi thế giới của Ness.
Ness cố tìm kiếm.
Hắn đi đến những nơi cậu từng ghé, hỏi thăm những người cậu từng quen.
Nhưng cậu giống như một bóng ma.
Không một dấu vết.
Không một lời nhắn nhủ.
Hắn bắt đầu mất ngủ.
Mỗi đêm, khi nằm trên chiếc giường lạnh lẽo, hắn mới nhận ra hắn đã quen với việc có một người nằm bên cạnh mình. Bây giờ, hắn chỉ còn lại một mình.
Cậu không quay lại nữa.
Cậu thực sự.. đã rời đi.
Và điều tồi tệ nhất là..
Hắn không biết cậu đang ở đâu. Không biết cậu có còn sống hay không.
Không biết cậu đã phải chịu đựng bao nhiêu nỗi đau.
Hắn không thể tha thứ cho chính mình. Nhưng hối hận thì sao?.
Người đó đã không còn ở đây nữa.
Không còn ai để hắn có thể nói một lời xin lỗi.
. . .
Biển rộng và sâu quá..
Isagi đứng trên vách đá, đôi mắt vô hồn nhìn xuống làn nước sâu thẳm phía dưới. Từng con sóng xô vào bờ, bọt trắng tung lên như đang gào thét, nhưng cậu chẳng nghe thấy gì cả. Gió đêm lạnh cắt da cắt thịt, luồn qua lớp áo mỏng manh, quấn lấy thân thể cậu.
Lạnh. Nhưng chẳng lạnh bằng trong lòng cậu lúc này.
Đã bao lâu rồi cậu không cảm nhận được hơi ấm?
Cậu từng nghĩ chỉ cần mình cố gắng một chút, chịu đựng một chút, nhẫn nhịn một chút.. Ness sẽ lại yêu cậu như ngày xưa. Nhưng hóa ra, không phải cứ cố gắng thì sẽ có kết quả.
Ngay từ đầu, cậu đã không còn là sự lựa chọn của hắn nữa. Cậu nhận ra điều đó từ khi hắn bắt đầu tránh ánh mắt cậu.
Từ khi hắn chẳng còn ôm cậu mỗi sáng thức dậy.
Từ khi những lời yêu thương trở nên xa vời.
Nhưng cậu ngu ngốc quá, vẫn tự lừa mình dối người, vẫn nghĩ rằng mình chỉ cần kiên trì thêm một chút nữa.
Vậy mà cuối cùng, cái cậu nhận lại được..
Là sự phản bội.
Hắn không cần cậu nữa.
Người cậu từng tin tưởng nhất... lại tự tay đẩy cậu vào vực thẳm.
Cậu nhớ lại ánh mắt của Ness ngày hôm đó.
Không có áy náy.
Không có hối hận.
Chỉ có một chút thương hại.
Thứ ánh mắt đó... khiến cậu cảm thấy còn đáng sợ hơn cả căm ghét.
Bởi vì Ness thậm chí còn không thấy cần phải giải thích.
Hắn nghĩ cậu sẽ không thể làm gì. Hắn nghĩ cậu sẽ tiếp tục chấp nhận.
Hắn nghĩ cậu sẽ mãi mãi ở đó, ngu ngốc yêu hắn dù hắn đã rời đi.
Cậu không muốn tiếp tục nữa.
Tình yêu này... đã không còn là tình yêu.
Mà là một cái gông xiềng, giam cậu trong địa ngục.
Nếu cậu biến mất, liệu hắn có đau lòng không?
Liệu hắn có hối hận không?
..Không đâu.
Ness sẽ không đau lòng.
Hắn sẽ chỉ thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cậu cũng không còn là gánh nặng nữa.
Cậu cười nhạt. Một nụ cười méo mó, chẳng có chút sức sống. Nhưng cũng chẳng sao cả.
Vì từ ngày hôm nay, sẽ không còn ai phải bận tâm đến cậu nữa.
Sẽ không còn ai phải cảm thấy có lỗi với cậu nữa.
Sẽ không còn ai thương hại cậu nữa.
Chấm dứt tại đây đi.
Cậu buông lỏng cơ thể, để gió cuốn lấy mình.
Lần đầu tiên sau bao năm, cậu cảm thấy nhẹ nhõm đến thế. Nhẹ đến mức chẳng còn thấy đau đớn gì nữa. Thân thể rơi xuống, không một chút chần chừ.
Không một tiếng hét.
Không ai nghe thấy.
Không ai hay biết.
Bóng tối ôm lấy cậu, mặt nước lạnh lẽo vây quanh, nhấn chìm cậu xuống đáy sâu.
Thế giới này không cần cậu.
Vậy thì cậu cũng chẳng cần thế giới này nữa.
. . .
Ness ngồi gục bên bàn, tay siết chặt lấy mái tóc vàng pha tím rối bời.
Hắn không tin.
Hắn không muốn tin !
Nhưng sự thật vẫn ở đó, rõ rành rành, tàn nhẫn đập thẳng vào mặt hắn, như một lưỡi dao sắc lạnh đâm sâu vào tim.
Isagi đã chết.
Hắn nhắm mắt lại. Nhưng dù có nhắm chặt đến đâu, hình ảnh ấy vẫn không biến mất. Là tin nhắn cuối cùng Isagi gửi cho hắn, một dòng đơn giản, chẳng có gì đặc biệt.
"Anh về sớm nhé. Em sẽ nấu món anh thích."
Bình thường thôi, đúng không? Một lời nhắn mà cậu luôn gửi.
Nhưng giờ đây.. Hắn chẳng còn ai để nhắn lại.
Mấy ngày trôi qua như địa ngục.
Ban đầu, hắn vẫn nghĩ rằng mình ổn.
Hắn nghĩ chỉ cần cậu đi rồi, hắn sẽ nhẹ nhõm.
Không còn ai nhìn hắn với ánh mắt yêu thương mà hắn chẳng thể đáp lại.
Không còn ai chờ hắn ở nhà với bữa tối ấm áp.
Không còn ai cố níu giữ hắn, cố gắng cứu vớt thứ tình yêu mà hắn đã không còn trân trọng.
..Hắn tưởng mình sẽ vui. Nhưng thứ mà hắn cảm nhận được...
Lại là trống rỗng.
Là một nỗi đau âm ỉ, gặm nhấm từng chút một.
Hắn mất ngủ.
Mỗi khi nhắm mắt, hắn lại thấy hình ảnh Isagi đứng trước mặt hắn hôm ấy, vẻ mặt chết lặng, đôi mắt cậu trống rỗng đến đáng sợ.
Hắn nhớ lúc cậu quay đi.
Không một tiếng trách mắng.
Không một giọt nước mắt.
Chỉ có sự tuyệt vọng đến đáng sợ.
. . .
Hắn đã làm gì vậy?
Hắn đã đánh mất Isagi.. chỉ để nhận lại một kẻ giả dối chẳng hề yêu hắn. Tên bồ nhí kia sau khi biết Isagi chết thì cũng bỏ rơi hắn ngay lập tức.
"Em không thích đàn ông yếu đuối."
"Anh còn cái gì ngoài tiền nữa đâu?"
Một nụ cười khinh bỉ.
Một ánh mắt ghê tởm.
Rồi kẻ đó biến mất, để lại hắn một mình với nỗi trống trải đến nghẹt thở.
Hắn nhận ra..
Isagi là người duy nhất thực sự yêu hắn.
Nhưng hắn đã tự tay phá hủy tất cả.
Hắn bắt đầu hóa điên.
Lúc nào cũng nghe thấy giọng của Isagi văng vẳng bên tai.
"Anh về rồi à?"
"Anh có mệt không?"
"Yoichi yêu Alexis nhiều~"
Không.
Không.
KHÔNG.
Hắn không thể chịu nổi nữa.
Hắn điên cuồng lục tung khắp căn nhà, tìm kiếm một dấu vết gì đó của Isagi.
Áo của cậu, bát đũa cậu từng dùng, nước hoa cậu thích.
Tất cả đều còn đây.
Chỉ là... cậu không còn nữa.
Hắn không thể tiếp tục như thế này.
Hắn không thể sống một ngày nào nữa mà không có Isagi.
Nếu cậu đã biến mất...
Vậy thì hắn cũng không cần tồn tại nữa.
Hắn bước ra biển, nơi mọi thứ bắt đầu.
Sóng vỗ vào chân hắn, từng cơn lạnh lẽo như đang trách móc hắn.
Muộn rồi.
Muộn rồi, Ness.
Dù có hối hận bao nhiêu...
Cũng chẳng thể quay ngược thời gian nữa.
Hắn bật cười.
Một tiếng cười méo mó, điên loạn, tràn đầy đau đớn.
Hắn siết chặt bàn tay, thì thầm như một lời cầu nguyện cuối cùng.
"Yoichi... tao sai rồi."
"Nếu em đang ở đó... đợi tao nhé."
Hắn nhắm mắt lại.
Và để mặc cơ thể chìm xuống.
Nước biển vây lấy hắn, kéo hắn xuống tận cùng.
Cuối cùng, hắn cũng có thể chạm đến cậu.
Người mà hắn yêu thương đã bỏ lỡ.
____________________________________________
Happyyy=))))
tuy cưng nesis thật.. nhưng mà tui muốn ngược hai embe=)))
ngược nhẹ bởi vì tui còn dở ở khoản miêu tả cảm xúcc nên vầy thôii<3
nên viết otp gì tiếp theo đâyy
ngọt hay ngược?
thể loại gì=))?
vì bí nên hỏi..
_______________________________________
Khanhhuyen_124
chỉ đăng tại wattpad.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro