P2
Trên đồng cỏ
Hoa bướm ríu rít
Cây đồng vàng
Thân ảnh mờ nhạt
Không hiểu
Em sắp chết rồi?
Hay vốn dĩ đã chết rồi?
Em còn di nguyện gì không nhỉ
Hay cứ vậy mà đi thôi
Nhưng đi đâu mới được
A
Đi về nơi chỉ có riêng em
1 tháng 4 năm ấy
Isagi Yoichi chết
Ra đi trong sự thanh thản
Khuôn mặt nhợt nhạt
Làn da trắng bệch
Đó là hình ảnh khiến những kẻ đó suy tư đến giờ
Liệu sai ở đâu?
Tôi đã giữ em lại bằng cánh tay to lớn này
Giữ chặt
Thật chặt
Đến nỗi bóp nghẹt em
À
Em đâu phải con gái
Em từng là kẻ vị kỉ
Là kẻ đứng đầu bóng đá
Là kẻ theo đuổi ước mơ
Đáng ra em phải có gia đình
Có một vợ đảm và một con ngoan
Nhưng tôi đến và đạp tan viễn cảnh ấy
Đạp đổ mọi công sức của em
.......
Tang lễ của em được tổ chức trong âm thầm
Trời không mưa
Không ai khóc
Không ảnh thờ
Không ai vui
Không gì cả
Nó trầm lặng đến mức quái đản
Họ chỉ cho em vào khối gỗ lạnh
Đóng lại
Chôn xuống
Như chôn theo toàn bộ cảm xúc dành cho em
Em nào có lỗi gì
Nhưng từng câu chữ đều như đổ lên em
.....
Sau này, mỗi kẻ đều có sự nghiệp riêng
Thời gian cứ trôi, không chờ đợi ai cả
Họ đâu có lỗi?
Nhưng trong tiềm thức
tất cả đều đã hại em
Tại sao em lại chọn cách đau đớn ấy?
Em không nghĩ cho những người thương em?
Không, làm gì có ai thương em?
Làm gì có ai yêu em?
Thêm một thời gian nữa
Những thiếu niên ngày nào đã đến tuổi bạc đầu
Như một điều hiển nhiên, họ không có ai cả
Họ chờ, họ đợi
Đợi cái ngày được đến bên em
Nhưng hỡi ơi những kẻ ấy
Đến bên em để làm gì?
Để khiến em đau khổ?
Để dày xéo thân em?
......
Vẫn vậy, một câu chuyện vô nghĩa
\\\\\\\\\\\\
HOÀN
8/12/2024
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro