4.
“Tôi có nhiều bí mật được chôn giấu. Tôi giữ nó trong lồng ngực nhưng không thể kiểm soát bản thân”
“Tôi cảm thấy như một con quái vật” .
Tôi khoác lên mình bộ y phục đỏ . Chùm lên đầu dải khăn cưới . Thấm một tờ son đỏ lên môi mình . Tôi rất đẹp trong bộ váy cưới .
Tôi dạo bước lên kiệu hoa . Ngồi vào trong , lại đưa tay vén tấm rèm đỏ bên cạnh cửa lên . Mẹ tôi ,bà ấy đứng ở bên ngoài . Sắc mặt bà trắng bệch ,hốt hoảng nhìn về phía trước .
Tôi nhìn bà không nói gì .
Bà nuôi tôi ,bà không phải mẹ ruột tôi...
17 năm ,17 năm bà nuôi tôi bằng đôi tay của bà . Tôi lớn lên trong vòng tay của bà ,tôi yêu bà rất nhiều nhưng cũng thương bà rất nhiều... Bà ấy ,người mẹ của tôi ,đôi tay bà nuôi tôi lớn và đôi tay ấy lại một lần nữa dìu tôi lên kiệu hoa để... ‘gả chồng’...
Hôm đó ,xóm tôi trống kèm inh ỏi ,náo nhiệt đến bất ngờ . Hiếm khi trong làng lại có đám cưới ,họ ra xem rất đông . Tất cả đều bàn tán, xì xào. Bởi dù bây giờ không còn mấy gia đình làm thủ tục cưới xưa nhưng đây vẫn là một nét văn hóa cổ .
Kiệu cũng được tranh trí rất đẹp để thể hiện sự vui mừng, may mắn, do đó kiệu hoa còn được gọi là kiệu hoa đỏ.
Người xưa cực kỳ coi trọng và chú ý đến việc đón dâu bằng kiệu hoa. Từ sáng sớm đón dâu thì kiệu phải được khênh đặt trước cửa nhà trai, đồng thời phải đốt pháo đón mừng, gọi là kiêu sáng chính là để thông báo với mọi người rằng, gia đình họ sắp có việc mừng. Khi tới giờ lành, hòa chung với tiếng nhạc vui nhộn, người phụ trách đón dâu sẽ cầm chiếc đèn dầu soi vào trong kiệu vài lần, gọi là “chiếu kiệu”, dụng ý để trừ tà, cầu phúc.
Sau khi ''chiếu kiệu'' thì sẽ đặt một chiếc hộp may mắn vào trong kiệu để cầu chúc cho cô dâu chú rể sau này có cuộc sống an lành, sung túc.
Khi đón dâu trở về thì nếu đi qua miếu, nhà thờ, giếng, sông, mộ thì chú rể phải lấy tấm chăn nỉ màu đỏ che kiệu hoa đi để nhằm tránh tà khí.
Trên đường gặp phải đám tang, người đón dâu phải nói: Hôm nay là ngày lành, gặp được báu vật rồi. Trong tiếng Hán, chữ “tài” trong quan tài đồng âm với từ “tài” trong phát tài, đó là điềm lành.
Đi rất lâu ,rất lâu . Tôi cảm thấy mình có thể ngủ được một giấc trên ghế này . Nhưng rồi ,tôi chợt nhận ra...mình đã đến nhà chồng rồi..
Tôi được bà đồng dìu xuống kiệu . Qua tấm màn mỏng ,tôi loáng thoáng nhìn thấy tấm giấy trắng treo trước cổng nhà .
Nhà có đám...
Tôi hiểu ý nghĩa của nó mà-...
Nhưng tôi chưa từng nghĩ đến việc bản thân mình phải gả cho người chết...
Ở đây không một tiếng hát ,không có rầm rộ như phía xóm của tôi . Nó lạnh lẽo và âm u đến rợn người . Tôi bước vào nhà họ . Những người họ hàng của gia chủ đứng ở một bên ,họ mặc đồ trắng ,đầu đeo băng tang ,khép nép cúi đầu .
Tôi đi lướt qua họ ,hơi cúi đầu .
Vào bên trong, nơi đây không có hoa đẹp ,không có trang trí như một tiệc cưới đoàng hoàng . Ở phía trước ,có một vài đôi vợ chồng ngồi đó . Họ mặc lên mình bộ y phục trắng ,toàn thân hờ hững chẳng quan tâm đến thứ xung quanh .
Tôi có chút hoang mang ,lúng túng kéo lấy tay áo của bà đồng . Bà đồng rất hiểu ý tôi ,bà lên tiếng nói với họ .
“ Ngày lành tháng tốt ,giờ hôm nay rất đẹp rất hợp rước dâu vào nhà .”
“ nếu gia tiên cho phép ,tôi xin mạo phạm dâng lên chàng dâu này .”
Bà đồng cúi đầu ,khép nép quỳ xuống ,lạy ba cái rồi cúi dập đầu xuống nền đất .
Họ nhìn chúng tôi ,không dao động một chút nào .
...
“ Nhất Bái Thiên Địa .”
“ Nhị Bái Cao Đường .”
“ Phu Thê Giao Bái .”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro