Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap9: Ngoài dữ liệu

Thật nhạt nhẽo!

Đây là tâm trạng của Isagi hiện giờ, cậu đang ngồi trong một quán mì nhỏ. Vì quán khá bé nên chỉ đặt được tối đa năm cái bàn, mỗi bàn chỉ có hai cái ghế dài nhưng không có lưng tựa và đủ cho một gia đình bốn người ngồi ăn. Không gian quán đã cũ nhưng không có cảm giác tồi tàn mà mang theo sự cổ điển của năm tháng.

Tuy quán không lớn nhưng lượng khách không ít, hầu hết là những vị khách quen thuộc sống xung quanh. Chủ quán là một người đàn ông lớn tuổi, ông chủ là một người cẩn thận và chu đáo, có kinh nghiệm làm mì và kế thừa công thức gia truyền từ người cha nên tay nghề nấu cũng được người dân xung quanh yêu thích.

Isagi tay cầm đôi đũa dừng lại khi ăn miếng đầu tiên, cả người có chút thất thần. Không hiểu sao hôm nay cậu lại có hứng thú ăn mì nữa, cậu đã từng rất thích ăn mỳ. Vì đó là kỉ niệm tuổi thơ giữa cậu và nee-chan

Vì nee-chan của cậu rất thích ăn mỳ, nên cậu hay ra ngoài mua hoặc làm cho Midori ăn. Nhưng có lẽ giờ không cần nữa rồi

Isagi cắn nhẹ môi dưới, nhìn bát mì vẫn còn nhiều món. Không hiểu sao lại bắt đầu ăn không vô, có điều bỏ đi thì quá phung phí lại uổng công sự chu đáo của người nấu

Đặt đũa xuống chờ cơn no tan đi mới ăn tiếp, có lẽ mì sẽ nở và không còn ngon nhưng Isagi lại không muốn ông chủ phải thất vọng bởi tài nấu ăn của mình.

Phải nói Isagi Yoichi quá tốt bụng hay quá ngốc đây!

Đáng tiếc, ở đây không có dịch vụ đóng gói mang về.

Isagi còn đang suy nghĩ nên làm sao với đống mì thừa này, thì có một người làm rơi chiếc ví tiền mà đứng dậy ra khỏi quán. Isagi thấy thế, thì cầm theo chiếc ví mà chạy theo người đàn ông kia vì sợ ông ta sẽ biến mất khỏi tầm mắt cậu

"Bạn ơi!! Bạn làm rơi đồ này"

Isagi gọi to mong sao tên đó nghe thấy, người đàn ông nghe thấy tiếng gọi thì dừng chân quay đầu nhìn cậu. Isagi sau khi đuổi kịp thì thở hồng hộc, đưa chiếc ví ra trước mặt người đàn ông, miệng thở nên không nói được câu từ hoàn chỉnh. Người đàn ông bất ngờ, sờ túi quần và phát hiện ra chiếc ví của mình rơi mất. Cậu ta hiểu ý nhìn Isagi

"Cảm ơn cậu"

Cậu bạn đó nhàn nhạt trả lời, Isagi nghe vậy thì gãi đầu ngượng ngùng nói

"Không sao đâu, việc nên làm mà"

"Itoshi Sae"

Isagi tròn mắt khi nghe cái tên này, môi mỏng khép mở gọi tên thiếu niên như sự không tin nổi của mình

"Itoshi Sae?"

"Có gì có thể gọi tôi, coi như đền đáp"

Isagi giờ mới để ý kĩ cậu thiếu niên này. Sae là một thiếu niên cao, gầy với mái tóc màu đỏ tía và đôi mắt xanh ngọc thanh mảnh được bao quanh bởi một loạt lông mi dài. Nói thật thì Sae chính là hình mẫu lý tưởng của biết bao cô nàng tuổi xuân và các bà mẹ muốn gả con gái mình cho một người con rể nhã nhặn, trung thực.

Isagi thầm mỉa mai, chẳng biết khi các bà mẹ đó biết được tên thanh niên nhã nhạn, trung thực đó có liên quan đến vụ bạo lực học đường và vấn đề tình cảm của một nữ sinh, khiến nữ sinh suy sụp tinh thần đến mức cắt cổ tay thì không biết như thế nào nữa

Isagi khẽ rũ mi mắt, cậu cấu thật mạnh vào đùi. Những móng tay dài xé vào làn da trắng trẻo khiến nổi bật trên đó là màu đỏ của máu. Mùi máu đau đớn khiến cậu kìm nén sự buồn nôn và khát máu của mình lại

Cậu cứ nghĩ hôm nay sẽ được bình yên, nhưng có vẻ không được nữa rồi

Isagi mím mím môi, cậu không dám đứng lại nhưng cũng không dám rời đi, người như bức tượng mà đứng yên

Chạy hay không chạy?

Phải làm sao đây? 

Isagi nhắm mắt, đường nào cũng chết, thôi thì liều một phen.

Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.

Isagi trong lòng quyết tâm, một hai ba liền lao ra ngoài, thế nhưng người tính không bằng trời tính, Isagi vừa nắm chốt cửa lao ra thì đã bị một người nắm tay kéo lại.

Cảm giác muốn bào chữa xông lên, Isagi lập tức quay đầu khẩn thiết nhìn người nọ.

"Cho tôi xin số liên lạc"

Isagi tròn mắt, cậu không nghĩ tên được nee-chan miêu tả như tảng bảng di động lại chủ động xin số liên lạc của mình như thế. Nó quá nằm ngoài dữ liệu của cậu, vì cậu cứ nghĩ tên Itoshi Sae này sẽ là một tên khó tiếp cận nhất chứ

Ai dè dễ tiếp cận nhất đâu

"Nhưng tôi không mang, nên haha..."

Isagi cười gượng, tay chân nhanh hơn não liền co chân bốn cẳng bỏ chạy ngay lập tức trước con mắt ngạc nhiên của người nọ. Sae khó hiểu nhìn sinh vật kì lạ đang co giò chạy trước mặt mình mà khó hiểu

"Bộ hắn đáng sợ lắm sao"

Làm gì mà chạy như ma đuổi thế

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro