28,
Chương 28: Đội Z Vs Đội Y (3)
Một cảm giác nghèn nghẹn trào lên cổ họng, nhưng Bachira nhanh chóng nuốt nó xuống. Cậu không thể để Isagi đi mất. Cậu phải cướp lại Isagi.
Bachira lao tới như một cơn bão, ánh mắt rực lên sự điên cuồng và tuyệt vọng.
Kunigami không kịp phản ứng. Một tích tắc sau, bóng đã nằm gọn trong chân Bachira.
Cậu ta đã đoạt lại nó.
Kunigami thoáng sững sờ.
Cậu nhìn vào Bachira, rồi lại nhìn về phía Isagi.
Nhớ lại khoảnh khắc Isagi chuyền bóng, Kunigami dường như đã cảm thấy có gì đó dao động trong lòng mình—một thứ cảm giác khó gọi tên.
Nó giống như... sự công nhận.
Isagi đã chọn cậu.
Vậy mà Bachira—cậu ta lao tới như thể bị đẩy đến bước đường cùng.
Kunigami cảm thấy khó hiểu. Tại sao Bachira lại phản ứng dữ dội như vậy?
Chỉ vì một đường chuyền?
Hay là vì Isagi?
Một tia nghi hoặc lóe lên trong đầu Kunigami, nhưng cậu không có thời gian để suy nghĩ thêm.
Ở một góc khác trên sân, Niko dán chặt ánh mắt vào Isagi.
Từ nãy đến giờ, hắn đã làm đủ mọi cách để vây hãm cậu ta, nhưng Isagi vẫn luôn tìm được cách để vượt qua.
Không chỉ vậy—cậu ta còn khiến đồng đội mình chao đảo.
Kunigami dao động.
Bachira hoảng loạn.
Isagi có nhận ra điều đó không?
Hay cậu ta chỉ đơn giản là không quan tâm?
Niko cắn môi, bàn tay siết chặt lấy vạt áo thi đấu.
Khoảnh khắc này, hắn bắt đầu sợ hãi.
Lo sợ vì dù có phân tích kỹ đến đâu, hắn vẫn không thể kiểm soát được Isagi.
Và tệ hơn—hắn đang bị cuốn vào quỹ đạo của cậu ta.
Chết tiệt...
Hắn không thể để chuyện này tiếp diễn.
Nếu không thể khống chế Isagi, thì chỉ còn cách—ngăn cậu ta lại bằng mọi giá.
Niko lao tới, ánh mắt bừng lên sự quyết tâm.
__
Bachira vẫn còn đờ người.
Kunigami cũng vậy.
Nhưng Isagi thì không.
Khi hai người họ còn đang mắc kẹt trong cảm xúc của mình, cậu đã nhìn thấy một cơ hội. Một giây thoáng qua—bóng lăn lệch khỏi Bachira sau pha tranh chấp với Niko.
Và Isagi lao lên.
Bàn chân cậu chạm bóng, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. Không có chút do dự.
Khoảng trống trước mặt chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng với Isagi, đó là đủ.
Tăng tốc.
Cậu bứt lên, bỏ lại những bước chân đuổi theo phía sau. Không cần ngoái đầu lại. Cậu chỉ nhìn về phía khung thành.
Cả đội Y dường như bừng tỉnh. Một hậu vệ lao đến từ bên trái, nhưng Isagi đã đoán trước. Cậu đẩy nhẹ bóng sang phải—thoát khỏi sự truy cản.
Và rồi, cậu thấy nó.
Góc sút hoàn hảo.
Không có một giây lưỡng lự, Isagi vung chân sút bóng.
"Chết tiệt!" Niko nghiến răng, cố lao đến nhưng đã muộn.
Tiếng bóng xoáy qua không trung, lao thẳng về phía khung thành. Thủ môn đội Y đổ người, nhưng không kịp—lưới rung lên.
1-0.
Không có tiếng reo hò. Không có niềm vui bùng nổ.
Chỉ có sự im lặng.
Bachira đứng chôn chân, nhìn chằm chằm vào Isagi. Trái tim cậu như bị bóp nghẹt. Cậu không có mặt trong khoảnh khắc đó.
Kunigami siết chặt tay. Lần đầu tiên, cậu cảm thấy một khoảng cách vô hình giữa mình và Isagi.
Niko nghiến răng, hai tay siết chặt. Hắn đã tính toán mọi đường đi nước bước, vậy mà Isagi vẫn vượt qua.
Ở trung tâm của tất cả, Isagi chỉ quay lưng, lặng lẽ trở về vị trí.
Không cảm xúc.
Không một cái nhìn về phía đồng đội.
Như thể cậu chỉ đang thực hiện nhiệm vụ của mình.
_
Bóng lăn vào lưới.
1-0.
Một khoảnh khắc im lặng kéo dài, như thể mọi người vẫn chưa kịp nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.
Và rồi, sân đấu bùng nổ.
"VÀO RỒI!!"
"Mẹ kiếp, Isagi!"
Imamura hét lớn, như thể muốn xé toạc cổ họng. Gagamaru đập mạnh tay vào cột gôn, mặt lộ rõ sự phấn khích. Raichi lao đến, gần như đấm thẳng vào vai Isagi.
"Mày điên thật rồi, Isagi!!"
Những tiếng hò reo bùng lên khắp sân. Bởi vì Isagi đã làm điều không tưởng.
Không phải một cú sút may mắn.
Không phải một bàn thắng nhờ đồng đội.
Cậu tự mình tạo ra nó.
Tự mình phá vỡ đội hình đội Y.
Tự mình đưa bóng vào lưới.
Chỉ bằng một cú chạm bóng. Chỉ bằng một nhịp suy nghĩ vượt xa tất cả.
Nhưng giữa vòng xoáy đó—Isagi không hề tỏ ra phấn khích.
Không có nụ cười. Không có sự ăn mừng.
Chỉ có sự lạnh lùng trong ánh mắt cậu.
Bởi vì cậu biết, trận đấu này vẫn chưa kết thúc.
Phía bên kia, đội Y chết lặng.
Thủ môn của họ vẫn còn đứng đơ tại chỗ.
Hàng thủ vẫn chưa kịp phản ứng.
Chỉ có Niko—người duy nhất chứng kiến toàn bộ khoảnh khắc đó từ đầu đến cuối.
Cậu ta run lên.
Không phải vì mệt mỏi.
Mà vì sợ hãi.
Isagi đã làm điều mà Niko nghĩ là không thể.
Hắn đã nhìn thấy trước tất cả.
Hắn đã sắp đặt mọi thứ.
Và chỉ trong một giây—Niko nhận ra một sự thật tàn khốc:
Isagi mạnh hơn hắn.
Không phải về thể chất. Không phải về tốc độ.
Mà về thứ quan trọng nhất trên sân đấu này—tư duy.
"Chết tiệt..." Niko lẩm bẩm, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
Hắn nhìn về phía Isagi.
Người vừa ghi bàn mà không cần ai hỗ trợ.
Người vừa khiến đội Y sụp đổ chỉ trong một nhịp bóng.
Và đáng sợ nhất—người không hề ăn mừng.
Như thể với Isagi, đây chỉ là điều hiển nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro