
chap 3
Cậu nhìn kurona rời đi quay lại bàn làm việc lòng khẽ ấm lên
Yoichi tranh thủ nhận tiền lương rồi định về vì giờ không còn sớm nữa rồi
Tuyết bên ngoài cũng dày đặc hơn
bao phủ con đường khiến đường trắng xóa
Cậu vừa bước ra khỏi cửa quán đã giật mình khi kurona kéo cổ tay cậu lại
Y nhẹ nhàng choàng một cái khăn Len quanh cổ yoichi một cách nhẹ nhàng rồi buộc gọn gàng
Cậu cảm giác rõ ràng hơi ấm lan tỏa ,khăn Len vẫn còn mùi hương thoang thoảng của kurona
Cậu ngơ ngác
Yoichi-"kurona?... cậu"
Y biết cậu hỏi j nên liền nói
Kurona-"trời lạnh"
Y nói một cách cộc lốc rồi quay vào trong quán dọn dẹp
Cậu vẫn hơi bất ngờ nắm nhẹ khăn choàng trên cổ một nụ cười gượng gạo hiện lên môi yoichi
Cậu quay đi bắt đầu về nhà má cậu đỏ hây hây cái mũi nhỏ khẽ dụi lên chiếc khăn hít nhẹ
Hơi thở yoichi tạo thành khói bay lơ lửng trên không rồi tan biến
Cậu tự nhủ
"Chắc mai mình sẽ trả lại chiếc khăn cho cậu ấy vậy"
Về đến nhà
Cậu vào trong khẽ đóng cửa bước từng bước nhẹ nhàng lên phòng
Góc phòng ngủ tachi đang ngủ say trong căn nhà nhỏ của mình đĩa thức ăn đêm bên cạnh đã bay sạch
Cậu nhìn tachi lòng nhẹ nhõm hẳn
Yoichi thay đồ,gấp khăn len để gọn lại trên bàn cậu mệt mỏi lên giường
Người đã rã rời vì chạy bàn liên tục nhưng nhờ cốc trà chanh đó nên bụng cậu vẫn còn ấm
Rúc vào chăn cậu liền thiếp đi,không gian yên tĩnh chỉ nghe tiếng thở nhẹ đều đều của yoichi khi cậu chìm vào giấc ngủ sâu
Sáng sớm ánh sáng chiếu rọi vào căn phòng nhỏ yên bình có cậu và tachi
Tiếng chuông đồng hồ kêu inh ỏi khi nó điểm đến 6 giờ sáng
Kêu to đến mức tachi đang ngủ ngon cũng giật mình tỉnh giấc,yoichi liền bật dậy tắt báo thức tóc bù xù mặt vẫn còn ngáo ngơ vì cơn buồn ngủ chưa qua
Ngáp khẽ cậu dụi mắt bước xuống giường để đi vệ sinh cá nhân
Vẫn là làm những chuyện bình thường như để đồ ăn cho tachi chuẩn bị đi học
Rồi vội vàng gặm được cái bánh mì lồm cồm chạy nhanh đến trường ko quên mang theo cái khăn Len trong cặp
Cậu lên lớp khẽ đẩy cửa lần này lạ
Lớp vẫn cười nói chứ ko chỉ chỏ cậu như trước ngay cả bachira
Hắn ta nhìn về phía cậu rồi lại ngập ngừng quay đi khiến cậu hoang mang tột độ
Ngồi vào chỗ của mình, cậu mới nhớ tới cái khăn phải mang đi trả kurona
Yoichi liền nhanh chóng lấy nó ra khỏi cặp rồi cầm khăn Len bước ra khỏi lớp
Cậu thoáng thấy bachira,hắn ta định lại chỗ cậu nhưng cậu ko còn quan tâm nữa mà chỉ muốn trả chiếc khăn tới chủ của nó thôi
Yoichi lướt qua các lớp học rồi dừng lại cậu bước vào lớp kurona nhìn y đang ngủ gục trên bàn
lớp thì rất ồn ào không ai biết cậu vào lớp họ lúc nào
Nhìn y ngủ mà như thiếu sức sống,yoichi choàng khăn qua cổ kurona định buộc gọn như hôm qua hắn buộc cho mình
Ko biết loay hoay kiểu gì yoichi lại lỡ buộc thắt nút luôn đúng lúc kurona tỉnh ngủ ngước lên nhìn
Hai người chạm mặt sát nhau có thể cảm giác được hơi thở của đối phương
Yoichi lúng túng giải thích nhìn kurona bất lực tháo thắt nút khăn đang buộc quanh cổ mình, cậu ngại đến mức bao nhiêu lời giải thích định nói ra liền nuốt vào trong
Kurona-"khăn len này tặng cậu"
Yoichi nhìn y nâng chiếc khăn lên đưa lại cho mình, muốn từ chối nhưng nhìn ánh mắt mong chờ đó cậu ko nỡ
Nên nhận lấy rồi cảm ơn kurona
Y gật đầu rồi lại ngủ thiếp đi trên bàn ko để tâm đến cậu nữa
Cậu lại chạy về lớp khi nghe tiếng chuông réo, nhưng lớp vắng tanh vì mọi người đã xuống sân do tiết đầu là thể dục
Yoichi lại định quay đi thì một vòng tay ấm ôm chặt cậu vào góc khuất trong lớp
Người cậu căng cứng lên khi đó là bachira,
con ngươi vàng đó hôm nay lại u uất suy tư khác biệt sự kiêu ngạo ngày thường
Hơi ấm từ người hắn toả ra bao chùm lấy cậu, bachira gục đầu lên vai yoichi cái ôm trở nên chặt hơn
Cậu giờ mới định hình được chuyện gì đang sảy ra với mình, yoichi cố đẩy hắn ra nhưng sức ko đủ
Bachira -"đứng im cho tôi ôm chút"
Giọng hắn dịu dàng phát sợ
Nhưng cánh tay ấy lại ôm chặt hơn, cậu cảm giác như mình sắp bị bẻ làm đôi nên mới khẽ ra điều kiện với y
Yoichi-"đau... đừng ôm chặt vậy"
Đầu bachira đang dụi trên vai cậu khẽ dừng lại, đôi tay cũng bất giác nới lỏng
Giọng hắn nhỏ xíu như đang đấu tranh trong thâm tâm
Bachira -"X-xin lỗi.."
Cậu lần này sốc lần hai, lông mày khẽ giật giật như kiểu soi sét
Cậu không thể hiểu nổi và cũng chưa loát được rằng bachira một tên ăn chơi coi mạng người như thú vui mà bây giờ,ngay bây giờ cái tên như quỷ ấy lại đang ôm cậu làm nũng như cún con uất ức xin lỗi vì làm cậu đau
Khó hiểu nhưng cậu ko biết làm gì trong tình huống này nữa, một ý tưởng lóe lên trong đầu yoichi ý tưởng này thành công sẽ giúp cậu không còn gượng gạo trong tình huống này nữa
Nhưng nếu cái ý tưởng như buồi ấy phản tác dụng chắc cậu bay tiên luôn mất
do dự nhưng cậu tò mò lắm, đôi tay nhỏ có chút thô ráp ấy khẽ nâng lên chạm nhẹ lên đầu bachira vuốt nhẹ tóc,cái cảm giác mềm mại, mượt mà như chạm vào một con vật đang xù lông ấy
Khiến yoichi ko nhịn được xoa đầu y liên tục
Những ngón tay của bachira đang siết nhẹ áo sau lưng cậu nhưng vẫn im lặng chiều theo ý yoichi hoặc là y thực sự đang tận hưởng
Mũi hắn khẽ chạm nhẹ lên hõm cổ cậu hít một hơi dài, đôi mắt đó mang chút thỏa mãn
______
Xong rầu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro