
Chòm sao thứ 5 - Ngôi sao thứ II
Chòm sao thứ 5: Học viện Ngân Hà
Ngôi sao thứ II: Thỏa thuận bắt đầu
- Này cỏ dại, tôi thách đấu cô!
Bạch Dương chống nạnh, chỉ thẳng vào mặt Bảo Bình, và hiện giờ họ đang trong tiết thể dục. Những người khác cũng chẳng còn lạ gì với chuyện này nữa nhưng vẫn bu lại, nhiều chuyện tí cũng đâu có chết ai.
- Lại nữa à? Anh có nhớ anh đã thua tôi bao nhiêu lần không đấy? - Tiểu Bảo Bảo thở dài một cái, còng lưng xuống đầy lười nhác.
- Lần này nhất định tôi sẽ thắng!
Tiểu Bạch ta chống nạnh nghênh mặt. Vâng, anh vẫn ngẩng cao đầu cho dù đã, đang và sẽ bị Bảo Bảo đè đầu xuống bao nhiêu lần đi nữa. Bảo Bình ngao ngán nhướn đôi mắt lên nhìn anh.
- Vâng vâng, vậy chúng ta thi gì nữa đây?
- Đánh cầu.
Bạch Dương cười khẩy, đánh cầu tuy không phải là chuyên môn của anh, nhưng ít nhất anh vẫn đứng nhì trong các giải đấu đơn.
RẦM . . . RẦM . . . RẦM . . . RẦM . . . .
- Này, có đúng là họ đang đánh cầu không thế . . .
Cự Giải đổ mồ hôi hỏi Thiên Bình, người đang quan sát trận đấu "của những người bình thường" một cách bình thường đến kì lạ.
- Tôi thấy chẳng có sao cả, tiểu thư vui là tốt rồi.
Cự Giải nghe Thiên Bình nói, cậu xoay đầu nhìn Bảo Bình, suy tư hồi lâu.
- Cô ấy . . . vui ư?
Quả thật Bảo Bình rất kỳ lạ, từ suy nghĩ đến những việc mà nhỏ làm đều chẳng khớp đâu vào đâu, nhưng khi nhìn lại kết quả thì lại khiến người khác vô cùng bất ngờ. Hơn nữa, khiến người khác không thể không khó chịu chính là, nhỏ đích thực là một thiên tài.
Từ nhỏ gần như đều bị cách ly với bên ngoài, nhưng không gì nhỏ không biết làm, dù là bài trắc nghiệm IQ cực khó cho đến môn cầu lông mà nhỏ chỉ học sơ trong một giờ thể dục. Điều đó khiến Bạch Dương, một người luôn phải cố hết sức để đạt được mọi thứ cảm thấy không phục. Thế nên anh cứ không ngừng thách đấu nhỏ, dù có thua bao nhiêu lần đi nữa.
Trận đấu vẫn tiếp tục khá lâu sau đó cho đến khi Bảo Bình cảm thấy hơi khát và muốn kết thúc trận đấu để đi kiếm nước uống.
- Đòn quyết định nè!!
BỐP!
Trái cầu bay thẳng vào mặt Bạch Dương bằng tốc độ bàn thờ và chạm vào mặt cậu ta một cách "nhẹ nhàng nhất" có thể.
- 0/1, Bạch Dương thua! - "Trọng tài" Kim Ngưu tuyên bố mặc dù mắt anh đang nổ đom đóm khi cố quan sát trái cầu trong cả hiệp đấu.
- Anh L-Ạ-I thua rồi Bạch Dương ạ. - Bảo Bình vừa nhấn mạnh chữ "lại" vừa nhún vai cười đắc chí.
- Gyaa! Không chịu không chịu không chịu không chịu không chịu đâuuuuuuu!!!! Lại nữa sao chứ?!
Bạch Dương tức tối nằm ăn vạ dưới đất luôn.
Trò này đã kéo dài cả tuần nay rồi, từ lúc Bảo Bình nhập học đến giờ cũng đã được một tuần. Bạch Dương cứ thách đấu với nhỏ toàn những trò từ có đâu cho đến không đâu vào đâu. Đến cả lên trường cũng đua xem ai đến lớp trước, cứ mỗi lần hơn nhỏ được một cái gì đó anh ta đều tự mình đắc chí, cho dù nó chỉ là đi vào lớp trước Bảo Bình một bước chân.
Nhưng không phải ai cũng ganh đua với Bảo Bình kiểu trẻ con như Bạch Dương cả. Chiều, tan học, bọn Thiên Bình đang đợi Bảo Bình đi cất giày ở bên ngoài, nhỏ mở tủ và có một vài thứ trong tủ "lại" rơi ra, nhỏ thở dài.
- Cái trò cũ rích.
Hất đống rác xuống, nhỏ lấy đôi giày dính đầy rác của mình ra bỏ vào một cái túi rồi lấy đôi giày có sẵn trong cặp mang vào và thản nhiên bước ra ngoài, môi mỏng nhếch lên một nụ cười nhẹ.
- Grrrr, Con nhỏ đó! Có bỏ rác vào tủ giày, ghim đinh vào giày nó, bỏ sâu bọ vào cặp nó hay đổ nước bẩn vào cầu vệ sinh nó đang ở cũng chẳng xi nhê! - Một đứa con gái đứng cạnh mép tủ quan sát nhỏ nãy giờ bực tức.
Bọn con gái từ lúc nhỏ bước vào trường đã chia làm hai phe. Một phe ngưỡng mộ đến mức lập thành fan cuồng, gọi nhỏ là công chúa. Phe còn lại thì ganh tị, nhưng do sức ép về số lượng của bọn fan nam và fan nữ kia nên chỉ có thể ngấm ngầm bày trò.
- Con nhỏ đó nói đúng, mấy trò này cũ cả rồi, sao chúng ta không thử cái gì đó mới hơn nhỉ? - Nói xong cả bọn nhìn nhau cười.
- Tiểu thư, sao em đứng ngơ ra thế? - Thiên Bình vẫy tay gọi hồn Bảo Bình trở về, nhỏ nhếch môi.
- Em đang lắng nghe lời của gió.
Huỵch!
Một thằng con trai mặt bặm trợn xô nhỏ vào tường, đứng sau là một đám du côn tay cầm đầy baton gậy gọc và ba con nhỏ hôm qua rình sau tủ giày của nhỏ. Nhỏ được gọi ra sau trường, và sau đó thì bị phục kích thế này đây.
- Gì nữa đây? Một trò bắt nạt mới à? Sau khi tôi bảo rằng những trò kia cũ rích?
Bảo Bình phủi người đứng thẳng lại, nghiêng đầu cười khẩy một cái, lên giọng giễu cợt.
- Mày!
Nhỏ cầm đầu băng giơ tay lên định đánh Bảo Bình nhưng đã bị một cánh tay rắn chắc nắm lại. Mái tóc bạch kim phấp phới cùng hình bóng cao lớn đứng chắn trước mặt nhỏ, đôi mắt bạc sắc xảo cùng giọng nói đầy bực tức vang lên.
- Dừng trò này lại được rồi đấy!
- N-Ngài Aries . . . e-em k-không có làm gì hết! Là cô ta! Là do cô ta kiếm chuyện trước!
Cô nàng bị hất tay ra khi vừa thấy Bạch Dương thì run rẩy, vốn cô ta không tính đến chuyện Bạch Dương sẽ xuất hiện. Bạch Dương khó chịu, vốn anh cũng chẳng muốn quản chuyện này, nhưng gần đây anh thấy tủ giày Bảo Bình thường xuyên có rác rơi ra ngoài, hôm trước lại vô tình nhìn thấy ba cô gái này lén lút theo sau nhỏ, vừa nãy lại bắt gặp nhỏ bị một trong số đó gọi ra ngoài nên cảm giác có chuyện chẳng lành, liền đi theo. Bình sinh anh ghét nhất những trò bắt nạt kiểu này, đôi mày đậm chau lại nhìn cô ta.
- Cô còn chối sao?
- Nhưng. . . em làm điều này chỉ vì anh thôi mà! Từ khi cô ta tới đây anh toàn chỉ chú ý tới cô ta, em chỉ muốn giúp anh trị con nhỏ này một trận thôi, em không làm gì sai cả!
Bối rối và xấu hổ, giọng cô ta ngày một cao, cố gắng biện hộ nhưng càng khiến Bạch Dương tức giận hơn, anh quát lên.
- Cô nghĩ cô làm mấy thứ này tôi sẽ vui sao? - Nói đoạn Bạch Dương chỉ vào Bảo Bình, áp lực từ cơn giận dữ của anh khiến những kẻ đối diện cũng phải run rẩy - Thứ tôi muốn là đánh bại nhỏ đó bằng khả năng của chính tôi! Tôi không cần ai giúp cả! Điều cô làm chỉ khiến tôi đánh mất niềm kiêu hãnh của mình mà thôi!
Nghe Bạch Dương nói xong, cô ta òa khóc rồi định quay đầu chạy nhưng bị Bảo Bình chặn lại, trông nhỏ khá hằn học.
- Chưa xong mà cô định đi đâu thế, trò bắt nạt kết thúc chán phèo thế này à? - Tiếp đến, nhỏ quay sang Bạch Dương - Còn nữa, Bạch Dương, tôi không nhớ là có mượn anh ra mặt để giúp tôi, anh làm anh hùng cứu mỹ nhân sai chỗ rồi, còn phá hỏng cuộc vui của tôi, chán thật!
Bạch Dương nghe xong thì nổi gân đầu, con nhỏ này sĩ diện kinh khủng khiến anh tức điên. Anh chống nạnh, giọng khá chua.
- Tôi cứu cô không cảm ơn một tiếng mà còn vênh mặt à?
Nhỏ nhướn mày nhìn anh, sau đó cười khẩy.
- Việc đó để sau đi.
Dứt lời, một tiếng la đau đớn vang lên sau lưng Bạch Dương. Một gã đàn ông vừa bị cắt gân tay khi cố gắng đâm anh từ phía sau khiến anh đổ mồ hôi hột.
- Có vẻ như bọn này bực tức vì bị xem thường đây mà.
Thấy đồng bọn bị thương, những tên còn lại nổi điên lao vào nhưng đều bị bất động trước khi chạm đến nhỏ, rồi ngã xuống.
- Cô vừa làm gì . . . bọn chúng thế? - Bạch Dương kinh ngạc.
Bảo Bình nhoẻn khuôn miệng cánh đào lên, mỉm cười một cái, đôi mắt hai màu khẽ nheo lại.
- Không có gì, cho bọn chúng suốt đời này không giở ba cái thói lưu manh ấy nữa thôi mà. À, đơn giản hơn là tôi cắt gân của bọn chúng đấy.
Trong thoáng chốc, nụ cười của Bảo Bình khiến Bạch Dương lạnh sống lưng.
Là gió!
Sức mạnh của Aquarius là gió và không khí, mặc dù đã biết, nhưng đây là lần thứ hai anh tận mắt chứng kiến sức mạnh đã khiến Aquarius trở thành King liên tiếp trong ba thế hệ.
- Này, nếu lần sau muốn bắt nạt tôi thì tìm trò nào thú vị hơn thế nhé. - Bảo Bình cúi xuống thì thầm vào tai cô gái kia - Đừng rảnh quá suốt ngày đi bới rác để bỏ vào đồ của tôi, cô không phải chó đâu mà làm những hành động mất mặt như vậy nhỉ?
Nói rồi nhỏ quay lưng bỏ đi, để lại nỗi ám ảnh kinh hoàng cho những người đã chứng kiến cảnh tượng lúc nãy. Bạch Dương cũng khá bàng hoàng, anh biết nhỏ rất mạnh, dư thừa để bảo vệ bản thân mình, nhưng anh chưa hề nghĩ nhỏ lại tàn nhẫn tới mức này.
Ngay từ lần đầu tiên gặp Bảo Bình, thoạt nhìn dáng người nhỏ nhắn đó, anh cứ tưởng nhỏ chỉ là một cô nàng tiểu thư đỏng đảnh được Thủy Bình cưng chiều hết mực và đưa lên làm King.
Nhưng xem ra anh đã sai, cô gái này không hề bé nhỏ và yếu đuối như vẻ bề ngoài của mình.
Thái độ của nhỏ mặc dù là kiêu ngạo, nhưng năng lực của nhỏ hoàn toàn đủ để khiến anh phải thừa nhận niềm kiêu hãnh ấy.
Tuy nhiên, với một cô nhóc mười sáu tuổi thì đôi mắt đó, nụ cười đó, rốt cuộc từ đâu mà có?
Cả vẻ mặt đả thương người khác mà không thèm chớp mắt như vậy . . .
Không suy nghĩ gì thêm, anh đuổi theo nhỏ.
- Ê!
- Gì?
Nhỏ trả lời, chân vẫn bước đều, anh ngập ngừng.
- Cô. . . có cần làm như vậy không?
- Sao? Không đồng tình với cách làm của tôi à? - Bảo Bình nhoẻn miệng cười, nhưng Bạch Dương chẳng có cảm giác nhỏ đang cười gì cả.
- Không phải, tôi thấy cô không phải kiểu người làm những việc như thế này mà khuôn mặt lại không chút biến sắc, nên . . hơi ngạc nhiên chút.
Chợt nhỏ dừng bước, nụ cười nhoẻn vẫn giữ trên môi chợt trở nên buồn bã.
- Những người sống không có chút âu lo người thân của mình bị giết lúc nào như anh không hiểu được đâu. Nhưng . . . - Bảo Bình bỗng quay lại nhìn Bạch Dương, mi mắt híp lại, nở nụ cười thật tươi - Đôi lúc tôi cũng cảm thấy ghen tị với anh thật đấy.
Bạch Dương chết lặng, nụ cười ấy giết chết anh rồi. Lần đầu tiên, anh thấy nhỏ đẹp đến thế này. Dưới ánh hoàng hôn, nụ cười ấy chợt khiến anh cảm thấy thế giới này trong phút chốc bừng sáng. Tim anh nảy lên một nhịp, cảm thấy mọi thứ bắt đầu trôi chậm lại, mắt anh mở to, và anh chẳng nhận ra làn nhiệt đang bắt đầu lan tỏa từ đôi gò má.
- Này! Bạch Dương! Anh ổn chứ? Sao đứng ngơ ra luôn vậy? Bộ tui đẹp quá nên anh chết đứng hả?
Bảo Bình chọc chọc vào má anh. Bạch Dương giật mình mà hoàn hồn, đỏ mặt ấp a ấp úng.
- M-m-mơ đó hả? Cỏ dại như cô mà tưởng mình là hoa hồng à, mơ đi!
- Hahaha, thôi đê, trúng tim đen rồi chứ gì? Coi ai đang mắc cỡ kìa. - Nhỏ che miệng cười cực gian, không quên thêm cái giọng điệu khiêu khích anh. Bạch Dương thì quơ tay loạn xạ, giãy nãy cả lên.
- Tôi đã nói rồi, cô ảo tưởng sức mạnh quá đấy!
Và thế là họ chơi trò mèo rượt chuột đến tận nhà.
Trong một khoảnh khắc. . . tôi đã vô tình lạc bước vào thế giới của em . . .
Nhưng tôi không hiểu sao . . . càng nhìn em . . . tôi càng muốn tiến sâu vào thế giới ấy hơn nữa . . .
Bảo Bình. . . rốt cuộc em là con người như thế nào?
Thế giới trong mắt em nó như thế nào vậy?
Này! Nói cho tôi biết đi!
Nếu em không trả lời . . . Thì tôi sẽ tự đi tìm nó. . .
Thỏa thuận bắt đầu!
Kỳ tới:
- Mấy hôm nay trông tiểu thư rất mệt mỏi, trong người không khỏe à.
-
- Có lẽ do em hơi đói . Mắt phải không hiểu sao cứ nhức suốt nữa.
-
- Âm thanh đó . . . dừng rồi . . . một thứ âm thanh kì lạ . . .
-
- Này độc nhãn ca ca, đi đứng phải cẩn thận chứ, còn nữa, cậu cũng phải cảm ơn người đã đỡ cậu lên một tiếng đi chứ.
-
" Không biết vì sao lúc nãy mắt phải của mình lại nhức kinh khủng thế nhỉ?"
Chòm sao thứ 6: Khế ước của mắt
Ngôi sao thứ I: Lời cảm ơn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro